Nhân Duyên Không Thể Thành

Chương 2: Kiếp Thứ Nhất (2)

Mấy ngày sau, Vu Tôn tới Hoa Đình chuộc thân cho Thẩm Tiêu Tiêu đón nàng về phủ, nạp làm thϊếp.Thẩm Tiêu Tiêu hành lễ với Vu Phu Nhân- Niên Viên Viên, nàng cất giọng nhẹ nhàng:

"Tiêu Tiêu xin thỉnh an Phu Nhân"

Nàng cầm tách trà nóng trên tay, quỳ xuống, dâng trà cho Niên Viên Viên.

"Mời Phu Nhân dùng trà."

Mặc kệ Thẩm Tiêu Tiêu vẫn đang giữ chén trà nóng, tay có phần hơi run. Niên Viên Viên cười nhạo, nhìn sang Vu Tôn đang ngồi bên cạnh, nàng ta cất giọng giễu cợt:

"Thϊếp còn tưởng là vị tiểu thư đoan trang dịu dàng nào khiến phu quân say mê, hóa ra là một kĩ nữ."

Thẩm Tiêu Tiêu bán nghệ không bán thân, nàng biết múa, biết đàn, biết hát nên có thể dùng tài năng đó kiếm tiền, gây tiếng vang lớn. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con hát thấp kém. Trước kia Thẩm Tiêu Tiêu cũng là con gái nhà quan, bị người ta hãm hại nhà tan cửa nát, nàng bị cưỡng bức sau đó bị bán vào Hoa Đình.

Từ ngày Thẩm Tiêu Tiêu vào phủ, Niên Viên Viên không còn được Vu Tôn sủng ái như trước, mọi sự yêu thương đều dành cho Thẩm Tiêu Tiêu, ngày nào cũng đưa nàng đi dạo mua đủ thứ cho nàng. Niên Viên Viên căm ghét Thẩm Tiêu Tiêu, hằng ngày mỗi khi Tiêu Tiêu đến thỉnh an đều bắt nàng quỳ ngoài sân hai canh giờ. Thẩm Tiêu Tiêu nhẫn nhịn không nói với Vu Tôn, ngày ngày chịu đựng.

"Di nương, chân của người vì quỳ đã đỏ lên rồi, A Linh bôi thuốc cho người." A Linh thương xót nói, cái mặt nhỏ của nàng ta đã đầy nước mắt.

"Chân của nàng bị sao vậy?"

Vu Tôn vội vàng bước đến ôm nàng vào lòng, ánh mắt tràn ngập sự thương xót. Trên dưới cả phủ đều biết, Vu Tôn thương nàng, nếu ngài ấy biết chuyện Thẩm Tiêu Tiêu bị Niên Viên Viên bắt nạt nhất định sẽ xử lí nàng ta. Nhưng hạ nhân trên dưới cả phủ bị Niên Viên Viên đe dọa nếu nói chuyện đó ra sẽ cắt lưỡi rồi đem bán đi nên không ai dám nói, còn Thẩm Tiêu Tiêu cũng âm thầm chịu đựng.

"À..."

Thẩm Tiêu Tiêu chưa kịp nói, A Linh đã quỳ xuống khóc lóc, nàng ta kể hết mọi chuyện:

"Đại nhân, là Phu Nhân bắt di nương quỳ ở sân hai canh giờ, ngày nào cũng vậy, di nương sợ người trách phạt Phu Nhân nên âm thầm chịu đựng."

Vu Tôn tức giận, Thẩm Tiêu Tiêu giờ đây là bảo bối của hắn, hắn muốn dâng hết tất cả những gì tốt đẹp cho nàng, mặc người đời dèm pha nàng chỉ là kĩ nữ."Tiêu Tiêu, nàng cần gì phải chịu khổ, có chuyện gì cứ nói với ta là được, ta lập tức phạt Phu Nhân quỳ ở sân bốn canh giờ hằng ngày suốt một tháng. Từ ngày mai nàng không cần phải đến thỉnh an nàng ta nữa."

Thẩm Tiêu Tiêu bất ngờ, sự sủng ái hắn dành cho nàng vượt qua tưởng tượng của nàng. Hắn vì một tiểu thϊếp mà nỡ phạt thê tử kết tóc của mình.

"Đại nhân, quỳ bốn canh giờ, Phu Nhân e rằng..."

Vu Tôn càng ôm chặt nàng hơn, dùng giọng nói kiên định:

"Vậy thì có sao, làm hại đến Tiêu Tiêu của ta, phạt quỳ vẫn còn là nhân từ."

Ngày hôm sau, Niên Viên Viên phải quỳ ở ngoài sân, hạ nhân trong phủ nhìn nàng ta bàn tán. Niên Viên Viên càng thêm căm tức Thẩm Tiêu Tiêu.

"Phu Nhân."

Trời đã có vài hạt mưa, Niên Viên Viên vội vàng đứng dậy định vào phòng tránh mưa, liền bị một bàn tay giữ lại.

"Phu Nhân, người còn phải quỳ hai canh giờ nữa mà." Thẩm Tiêu Tiêu một tay cầm ô, một tay giữ chặt Niên Viên Viên lại.

"Tiện nhân, cút ra." Niên Viên Viên hất tay Thẩm Tiêu Tiêu thì liền bị A Linh giữ lấy.

"Sao vậy này, mới một chút như vậy đã không chịu được rồi, ngày tháng sau này còn nhiều thứ đang đợi người đó Phu Nhân." Thẩm Tiêu Tiêu chỉnh lại y phục, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng ta.

"Ta là Phu Nhân, ngươi dám làm gì ta? Thủ đoạn thấp hèn của cái hạng kĩ nữ như ngươi, Niên Viên Viên ta buồn nôn. Đợi phu quân trở về, ta sẽ cáo tội ngươi vô lễ với ta." Niên Viên Viên cố gồng mình, dãy dụa.

"Thủ đoạn thấp hèn? Niên Viên Viên, năm đó không phải mẫu thân của cô cũng dùng những thủ đoạn thấp hèn để cướp phu quân của người khác sao."

Sắc mặt Niên Viên Viên trắng bệnh, cô ta giãy dụa cố gồng mình lên cãi lại:

"Mẫu thân của ta là Phu Nhân Tướng Quân, ngươi có tư cách gì hạ nhục bà ấy."

Niên Viên Viên thoát khỏi tay A Linh, tiến đến tức giận đẩy Thẩm Tiêu Tiêu một cái rất mạnh khiến nàng ngã văng ra xa. Sắc mặt Thẩm Tiêu Tiêu trắng bệch, phía dưới váy đã thấm chút máu. Thẩm Tiêu Tiêu ôm bụng nhăn nhó, đau đến nỗi không thể nhúc nhích.

"Tiêu Tiêu." Vu Tôn vừa mới về, hắn vứt trang sức và kẹo trên tay xuống đất vội chạy tới bế Thẩm Tiêu Tiêu lên.

"Mời đại phu, mau mời đại phu."

Một lúc lâu sau, đại phu bước ra, ông ta lắc đầu thở dài. Vu Tôn vội vàng hỏi:

"Đại phu, nàng ấy sao rồi?"

"Di nương đã sảy thai, cái thai đã được hơn một tháng rồi. Vu Đại Nhân bớt đau buồn. Ta xin cáo lui."

Vu Tôn chạy vào phòng ôm lấy Thẩm Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng an ủi hỏi han nàng:

"Tiêu Tiêu, chúng ta sau này sẽ có thêm nhiều con, nàng đừng quá đau lòng. Tiêu Tiêu, nàng kể cho ta mọi chuyện được không? Tại sao Phu Nhân lại đẩy nàng?"

Thẩm Tiêu Tiêu ở trong lòng hắn khóc nức nở, trông nàng thật đáng thương, giọng nói khe khẽ run run của nàng cất lên:

"Đại Nhân, là Tiêu Tiêu không tốt, Tiêu Tiêu không hiểu chuyện. Phu Nhân không thích Tiêu Tiêu, đáng nhẽ Tiêu Tiêu nên tránh thật xa để Phu Nhân đỡ phiền lòng. Nhưng mà Phu Nhân bị phạt, Tiêu Tiêu thấy trời sắp mưa, chỉ muốn đưa dù cho Phu Nhân, nào ngờ Phu Nhân lại dùng lời nói lăng mạ Tiêu Tiêu, nói Tiêu Tiêu là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân, sau đó liền đẩy Tiêu Tiêu...Đại Nhân, tại sao Phu Nhân ghét Tiêu Tiêu như vậy?Ngay cả đứa con..."

Vu Tôn vỗ lưng nàng nhẹ nhàng, một tay hắn siết chặt lại. Hắn dịu dàng an ủi:

"Tiêu Tiêu tốt nhất, Tiêu Tiêu hiểu chuyện nhất, Tiêu Tiêu không có lỗi gì hết, là cô ta lòng dạ thâm độc, ta sẽ xử lí cô ta, báo thù cho con của chúng ta. Tiêu Tiêu ngoan, nàng mau nghỉ ngơi đi."