Bên tai Nhan Kiều Kiều luôn có tiếng ong ong, nhưng nàng lại không mở mắt ra được, trải qua chuyện tối hôm qua, nàng mới biết được trước kia nam nhân này khắc chế thế nào, giống như cả đời chưa từng nhìn thấy nữ nhân...
Trong mơ màng, nàng nhìn thoáng qua cửa sổ, đen sì một mảnh, lại quay đầu rúc vào ổ chăn: "Trời còn tối, ta không muốn ăn! Ta muốn ngủ!"
"Hôm nay trời nhiều mây, lát nữa sẽ có tuyết rơi."
Từ nhỏ Nhan Kiều Kiều đã sống ở Giang Nam, dường như chưa nhìn thấy tuyết, lúc này nghe nói sắp có tuyết rơi, lập tức tỉnh ngủ, ngồi dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Phương Thiết: "Lát nữa thật sự sẽ có tuyết rơi?"
"Ừm." Hắn ở trong núi năm, sáu năm, chuyện này có thể cam đoan, lúc này lại có chút không yên lòng nhìn hai bầu vυ' đang lắc lư trước ngực nàng, cảm xúc mềm mại trơn nhẵn giống như vẫn còn quanh quẩn trong tay.
Nhan Kiều Kiều hưng phấn xong, phát hiện ánh mắt của Phương Thiết, cúi đầu nhìn, sau đó kinh hô một tiếng, trốn vào trong chăn: "Sắc lang!"
Phương Thiết cười nói: "Ta là phu quân của nàng, sao có thể tính là sắc lang được?"
"Lúc nào thì ngươi trở thành phu quân của ta vậy?"
Phương Thiết giận tái mặt: "Làm sao? Ăn ta xong lau sạch liền không nhận người nữa?"
"Không có không có..." Nhan Kiều Kiều thấy hắn trầm mặt, có hơi sợ hãi, vội vàng đáp lại.
Phương Thiết nhìn chằm chằm gương mặt nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nàng nói cũng đúng, mặc dù chúng ta có tiếp xúc da thịt, nhưng vẫn chưa đường đường chính chính thành thân, ngày kia chúng ta sẽ thành thân!"
Hắn lập tức quyết định, từ đầu tới cuối, Nhan Kiều Kiều không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sau khi hắn tràn đầy phấn khởi đến bên bàn viết cái gì đó, mới phát hiện Nhan Kiều Kiều vẫn ngồi trên giường ngẩn người.
Hắn lại đi qua kéo nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi: "Mặc quần áo ăn cơm trước đi, xế chiều ngày mai đồ cưới của nàng sẽ đến, đến lúc đó nàng còn phải chỉnh lý."
"Ngươi... Thật sự muốn cưới ta sao?"
Nhan Kiều Kiều không nghĩ tới Phương Thiết sẽ trịnh trọng như vậy, hắn cứu được nàng trong tay thổ phỉ, không ngược đãi không đánh nàng, thậm chí còn rất dung túng nàng, trong lòng Nhan Kiều Kiều cảm kích, nàng thầm nghĩ cứ như vậy trôi qua một đời, gặp gỡ Phương Thiết, cũng coi như một chuyện may mắn.
"Đúng vậy, không chỉ có thiên địa làm chứng, bằng hữu của ta cũng sẽ đến chứng kiến, nàng sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của ta."
Nhan Kiều Kiều giật mình: "Ngươi còn có bằng hữu?"
Phương Thiết bật cười: "Nói ngốc gì vậy, không phải ta từ khe hở trong tảng đá chui ra, đương nhiên có bằng hữu rồi, những chuyện này chúng ta cứ từ từ nói, nàng cứ mặc quần áo ăn cơm trước đi, nhé?"
Đôi mắt hắn chuyên chú mà sáng tỏ, lúc nhìn nàng, giống như trong thiên địa chỉ có một mình nàng, Nhan Kiều Kiều không nhịn được nói: "Được."
Phương Thiết nghe nàng nói xong, hôn một cái lên bộ ngực xinh đẹp kia, Nhan Kiều Kiều đỏ bừng mặt trừng hắn!
"Nàng thật đáng yêu."