Nhan Kiều Kiều cuộn người phía dưới cửa sổ, cả người sững sờ, nàng cảm thấy trong mấy ngày ngắn ngủi này, toàn bộ thế giới của nàng đã sập xuống!
Nhất là khi biết tất cả chuyện này là do mợ thiết kế, muốn đưa nàng đến trại thổ phỉ, lại nghe thấy lời nhũ mẫu nói...
Nhan Kiều Kiều không nhịn được nhìn về phía Phương Thiết, nếu không gặp Phương Thiết, sợ rằng ngay cả kỹ nữ hạ tiện nhất trong kỹ viện nàng cũng không bằng, sao nàng lại bất hạnh như vậy, gặp gỡ một đám người thân mặt người dạ thú, may mà nàng đã gặp Phương Thiết!
Nước mắt tràn mi rơi xuống, Phương Thiết vừa ôm nàng vào trong ngực, Nhan Kiều Kiều đã cắn một cái lên bả vai hắn, khóc đến mức không kềm chế được.
Nhan Kiều Kiều khóc đến toàn thân run rẩy, nàng không muốn để hai người kia biết nàng không có tiền đồ trốn trong góc khóc thút thít như vậy, chỉ có liều mạng cắn bả vai Phương Thiết.
Phương Thiết nhìn thấy tiểu cô nương đã biết chân tướng, thở phào một hơi, lại cảm thấy đau lòng, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhẹ nhàng nhảy lên, dẫn nàng rời khỏi cửa sổ kia, đến chỗ xa mới nói:
"Đừng khóc, ta đi gϊếŧ bọn họ."
Thuở nhỏ Nhan Kiều Kiều được nuông chiều, đừng nói gϊếŧ người, ngay cả con kiến nàng cũng không giẫm chết mấy con, theo bản năng, nàng bắt lấy tay áo của Phương Thiết nói: "Đừng!"
"Vậy nàng đừng khóc!"
Nhan Kiều Kiều dừng một chút, nhưng vẫn không nhịn được, cuối cùng nghẹn ngào lên tiếng: "Ta... Ta không nhịn được..."
Phương Thiết thở dài: "Được rồi, nàng khóc đi."
Nhan Kiều Kiều ghé vào ngực hắn khốc, không biết qua bao lâu, mới thút thít nói: "Vì sao... Vì sao lại đối xử với ta như vậy, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì..."
Tiểu cô nương lâm vào mê mang, Phương Thiết sờ đầu nàng, ôm nàng chặt hơn.
"Nàng đã từng nghe câu nói dân thường vô tội còn người mang ngọc thì có tội chưa?"
"Đối với một số người tâm tư bẩn thỉu, nàng không làm cái gì, chỉ sống trên đời này đã là sai rồi, bọn họ sẽ tìm lý do để hại nàng, vì vậy nàng không cần đau khổ."
"Nhưng ta không nhịn được, phải làm sao đây? Rõ ràng mợ đối xử với ta tốt như vậy, nhưng sau lưng lại cho sơn tặc đến làm bẩn ta, rõ ràng nhũ mẫu và Hồng Hạnh ngày ngày làm bạn với ta, lại bắt tay với mợ hại ta..." Nhan Kiều Kiều vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống.
"Nhưng người tốt luôn được báo đáp, nàng nhìn xem, không phải nàng đã gặp ta sao, hiện tại mọi chuyện đều tốt, các nàng ác nhân tự có ác nhân trị."
Hắn vốn không am hiểu an ủi người khác, bây giờ có thể nói ra mấy lời này, thật sự đã hao hết tâm trí rồi.
Nhan Kiều Kiều nín khóc mỉm cười: "Phương Thiết ca ca cũng học theo bà Vương bán dưa rồi, mèo khen mèo dài đuôi!"
Phương Thiết sững sờ, cũng bật cười: "Đúng vậy, nàng là cô nương tốt, cho nên mới có vận khí tốt gặp ta."