Chương 5 (hơi H)
Nhan Kiều Kiều mềm mại cuộn người trong ngực nam nhân, ôm chặt cổ hắn, trong nháy mắt thanh tỉnh kia, nàng biết mình đang làm gì, nhưng căn bản không khống chế được hành động của mình.
Hơi thở của nàng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, như có như không trêu chọc mỗi sợi thần kinh của nam nhân, hận không thể vò nát nàng nhét vào trong cơ thể mình! Nam nhân mím môi, toàn thân căng cứng ôm Nhan Kiều Kiều vào trong ngực, khi đi qua một nơi, hắn nhanh chóng phi người xuống ngựa!
Tập trung nhìn lại, thì ra phía sau bụi cỏ rậm rạp kia là một sơn động nhỏ, hắn sải bước đi đến, đẩy cỏ ra, sau đó xoay người chui vào! Đến lúc này hắn vẫn không quên che giấu bụi cỏ kia một lần nữa, Nhan Kiều Kiều trong ngực hắn không nhịn được ưm một tiếng, dường như bất mãn hắn phân thần.
Trong sơn động rất sạch sẽ, hiển nhiên nam nhân rất quen thuộc nơi này, hắn cầm túi nước mà buổi sáng mình mới để ở đây, đỡ thiếu nữ dựa vào ngực hắn, cẩn thận cho nàng nước uống.
Sau khi uống hết túi nước suối lạnh buốt, nhiệt độ trong cơ thể Nhan Kiều Kiều đã giảm đi rất nhiều, nàng có chút thanh tỉnh nhìn gương mặt không hề thay đổi của nam nhân và quần áo xốc xếch trên người hắn, nhìn lại mình, nửa người trên của nàng gần như đã trần trụi, nước mắt vô thức chảy xuống.
"Đừng khóc." Nước mắt của thiếu nữ giống như dòng suối nhỏ trong vắt xẹt qua gương mặt trắng nõn, nam nhân không nhịn được dùng lòng bàn tay lau nước mắt thay nàng: "Ngươi bị người ta bỏ thuốc, đây không phải lỗi của ngươi."
Tay của hắn rất thô ráp, nhưng lúc chạm đến gương mặt của Nhan Kiều Kiều, Nhan Kiều Kiều lại muốn càng nhiều hơn.
"Ừm ~" Nàng không nhịn được dán mặt mình lên tay nam nhân, nhìn gương mặt ửng đỏ, thần sắc mê ly của thiếu nữ trong ngực, nam nhân bật cười.
Nhan Kiều Kiều nghe thấy tiếng cười thuần hậu này, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nhưng trên thân nam nhân mát lạnh, khiến nàng muốn càng nhiều hơn.
"Ta khó chịu."
Giống như biết nam nhân sẽ không tổn thương nàng, Nhan Kiều Kiều mở to đôi mắt long lanh, có chút uất ức nói với nam nhân: "Ta nóng quá." Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, càng kéo loạn y phục trên người mình.
Mùa này vốn không mặc dày, Nhan Kiều Kiều lại giày vò một đường, trong chốc lát trên người chỉ còn cái yếm đã rơi xuống một nửa và một cái qυầи ɭóŧ nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
"Ta nóng quá... Giúp ta một chút... Ân công, cầu ngươi giúp ta."