Nhìn khuôn mặt uất ức của nàng, Phương Thiết dừng lại động tác trên tay, đúng là bê tảng đá đập chân mình, đại nam nhân nói chuyện phải giữ lời, hắn hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng một cái: "Vậy nàng mặc quần áo vào, thu thập một chút rồi chúng ta đi."
Nhan Kiều Kiều vui vẻ đi thu thập đồ, lại không ý thức được Phương Thiết đi cứu người, mang theo người tay không thể nâng vai không thể vác như nàng đi sẽ càng thêm phiền toái.
Hai người vẫn cưỡi con ngựa ngày đó bọn họ gặp nhau, Phương Thiết mang theo một túi quần áo, nhìn thấy nàng đi ra, không nói hai lời nâng nàng lên ngựa, Nhan Kiều Kiều kinh hô một tiếng, lời nói đã lên đến miệng lại nuốt vào.
Khuôn mặt nam nhân không có biểu cảm, cũng không nhìn nàng, rõ ràng tâm tình không tốt, từ khi phụ mẫu qua đời, nàng đã sớm không phải Kiều Kiều được nâng trong lòng bàn tay nữa, nhưng vì sao hắn không vui, Nhan Kiều Kiều mới trải qua sự đời, chưa biết cái gọi là dục cầu bất mãn...
Nhan Kiều Kiều mơ hồ được hắn dẫn lên núi, rõ ràng ngồi trên ngựa không thoải mái, nhưng một đêm mệt mỏi như vậy, cho dù trong lòng sợ hãi cũng không nhịn được buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, tựa trong ngực Phương Thiết ngủ thϊếp đi.
"Tỉnh lại đi, đến rồi."
Trong mông lung, Nhan Kiều Kiều bị ôm xuống ngựa, mở to mắt nhìn thấy mình đang đứng dưới chân núi, nhìn Phương Thiết ấn cơ quan nào đó, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Bên trong là một mảnh đen kịt, Nhan Kiều Kiều ôm chặt cánh tay của Phương Thiết, không nhịn được nuốt nước miếng.
Phương Thiết châm lửa, nhìn gương mặt bất an của Nhan Kiều Kiều, nửa ngày sau mới mở miệng nói một câu: "Đừng sợ."
Nhan Kiều Kiều nghe thấy lời nàng càng thêm uất ức, nàng không làm cái gì, vậy mà hắn lại không vui, khóc nức nở nói: "Ngươi tức giận..."
Phương Thiết thở dài, một tay ôm nàng một tay cầm ngọn đuốc đi vào bên trong: "Ta không tức giận."
"Vậy vì sao ngươi không để ý đến ta, cũng không nói chuyện với ta..."
Hang động không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của hai người, Nhan Kiều Kiều nói xong nửa ngày cũng không thấy Phương Thiết nói chuyện, khổ sở lại muốn khóc, nàng không biết mình làm sao, tóm lại gặp hắn sẽ trở nên yếu ớt.
Nàng còn đắm chìm trong tâm tình của mình, đột nhiên cả người bị đặt trên vách tường, vành tai bị cắn một cái không nhẹ không nặng, nghe thấy nam nhân nhẫn nại nói: "Vật nhỏ không có lương tâm, nàng không cho ta đυ., lại bắt ta để ý đến nàng?"
Nhan Kiều Kiều cảm nhận được một cái chày sắt chọc vào dưới thân mình, không ngừng ma sát, lật tức lấy lại tinh thần.
"Ta chịu đựng như thế, nàng còn muốn trêu chọc ta, nói ta không để ý tới nàng, có tin trở về ta sẽ đυ. nàng không xuống được giường không? Hả?"
Hắn nói xong lại hung hăng bóp ngực Nhan Kiều Kiều mấy cái, lực đạo lớn, Nhan Kiều Kiều trực tiếp kêu thành tiếng, nhưng rõ ràng rất đau, trong lòng nàng lại không cảm thấy không vui, đúng là kì quái!