Nàng vội vàng rút tay lại giống như bị bỏng, quay đầu vào bên trong, nam nhân này đúng là không biết xấu hổ, lại phơi vật kia ra cho nàng nhìn! Một mầm tai họa đã dâng trào đứng thẳng, khiến nàng kêu rên nửa buổi tối trong sơn động kia.
Nàng chỉ lo ngượng ngùng, Phương Thiết lại cởi giày ôm nàng từ phía sau, thân thể Nhan Kiều Kiều cứng đờ, đương nhiên nàng hiểu nam nhân nói muốn phụng bồi nàng là có ý gì, nhưng lúc đó ở trong sơn động, nàng bị hạ dược, thần trí mơ hồ, bây giờ nàng rất tỉnh táo.
"Ngủ đi, ta không động vào nàng."
Nam nhân vỗ vai nàng, Nhan Kiều Kiều không nhịn được cắn môi, một thứ vừa cứng lại vừa nóng chọc lên lưng, nàng cũng không phải tảng đá không có cảm giác gì, như vậy sao mà ngủ được?
Nhưng đúng là nàng rất mệt mỏi, vừa rửa mặt ăn cơm, sau đó tắm rửa hao phí không ít sức lực, mê mang nhắm mắt lại.
Đợi hô hấp của nàng trở nên đều đặn, Phương Thiết lặng lẽ đứng dậy, trong nhà có nàng, không thể giống lúc trước được, phải thay một cái thùng tắm mới.
Sau khi ăn cơm tối, Phương Thiết ngồi dưới đèn đọc sách, Nhan Kiều Kiều nhìn bên mặt hắn, nhớ tới giấc mơ của mình.
"Sao vậy?"
Không biết từ lúc nào nam nhân đã đi đến, Nhan Kiều Kiều đỏ mặt nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc của hắn, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: "Phương đại ca, ta có thể xin ngươi một chuyện không?"
"Ừm?"
"Ngươi có thể giúp ta cứu nhũ mẫu và tỳ nữ của ta không?"
Ánh mắt Phương Thiết thâm thúy, nhớ tới lúc hắn cứu tiểu nữ nhân này, tỳ nữ kia đã nói cái gì, có lòng muốn nàng hết hi vọng.
"Được."
Tiểu nữ nhân lập tức vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn Phương đại ca!"
"Ta không thích nói suông, muốn cảm ơn ta thì dùng hành động thực tế đi."
Ánh mắt của nam nhân quá nóng rực, thậm chí Nhan Kiều Kiều không dám nhìn kỹ, nhỏ giọng nói: "Thực... Thực tế gì?"
Sau đó cả người nàng bị bế lên, nàng kinh hô một tiếng "A...!"
"Ta muốn cái gì, chẳng lẽ nàng không biết?"
Nói xong hắn liền chặn môi tiểu cô nương, thơm mềm như có ma lực, dán lên sẽ không muốn buông ra.
Môi lưỡi của nam nhân dày lớn, giống như hổ đói, khiến người ta không thở nổi, Nhan Kiều Kiều bị hôn nửa ngày, vất vả lắm hắn mới đổi chỗ, chuyển sang cổ nàng gặm cắn, nàng nhịn xuống cỗ tê dại trong lòng, hổn hển nói: "Vậy... Vậy ngươi có thể nhẹ chút không, ta sợ đau..."
Lời nói ra khiến nàng giật nảy mình, giọng nói mềm nhũn như muốn nhỏ ra nước kia thật sự là do nàng nói ra sao?
Đầu Phương Thiết đang di chuyển đến trước ngực nàng, nghe thấy câu này, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện lưu lại bên cạnh ta, nàng nghĩ gì thế?" Trong mắt hắn lộ ra vẻ trêu chọc, gương mặt Nhan Kiều Kiều lập tức đỏ bừng, sau khi phản ứng lại, luống cuống tay chân muốn đẩy hắn ra, nào có đạo lý thịt đưa đến bên miệng còn không ăn, huống hồ thịt này lại hợp với tâm ý hắn như vậy?