Cuối cùng Cố Âm vẫn không cùng Quan Dự đi ăn cơm, cô cũng không đến công ty, mà lập tức trở về nhà.
Bởi vì có rất nhiều bình luận nói Tần Nhạc lấy ảnh của cô và Quan Dự gởi cho Thẩm Niệm Lâm, nên Cố Âm cảm thấy tốt nhất là nhốt mình trong phòng càng sớm càng an toàn.
Cô không ngờ, vừa bước vào nhà đã thấy Thẩm Niệm Lâm đang ngồi trong phòng khách. Anh ta không thay quần áo, trên người vẫn đang mặc bộ vest, ánh nắng từ bên ngoài xuyên thẳng qua cửa sổ bằng kính trong suốt kéo từ trần xuống sàn nhà chiếu vào người, như thể anh ta đang bị bao phủ bởi một làn sương giá.
Cố Âm trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, có ai nói cho cô biết tại sao hôm nay Thẩm Niệm Lâm lại đi làm về sớm như vậy không?
Như có linh tính, Thẩm Niệm Lâm quay đầu lại và nhìn về phía cô.
Trong phòng khách chỉ có một mình anh ta, không nhìn thấy bóng dáng người quản gia và người giúp việc như mọi ngày, thậm chí cũng không thấy bóng dáng của Kim Nguyên Bảo thường kêu la chạy nhảy trong vườn hoa.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, khiến cho nhịp tim của Cố Âm càng đập nhanh hơn.
Cố Âm, mày hoảng cái rắm gì chứ! Mày thử nhìn lúc Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ cùng nhau lên hotsearch, anh ta có hoảng hốt chút gì không?
Nghĩ đến đây, Cố Âm thật sự đã bình tĩnh lại.
Chẳng qua cô vừa mới bị Tần Nhạc chụp mấy bức ảnh chứ có thực sự làm cái gì đâu? Người dân cả nước còn nhìn thấy mấy bức hình thân mật của Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ kia kìa. Vẫn là tâm lý của cẩu nam nhân là vững vàng nhất!
Cố Âm nở nụ cười ôn hòa, bình thản nhấc chân đi vào phòng khách. “Sao hôm nay anh đi làm về sớm vậy?”
Thẩm Niệm Lâm hơi ngẩng đầu nhìn cô, im lặng không nói câu nào.
[ Nam chính có phải là sắp hắc hóa rồi không, thật là kích động [biểu tượng đầu chó] ]
[Tích tích, tình huống thường xảy ra trong những kịch bản cẩu huyết kinh điển, nam chính trong cơn thịnh nộ cưỡng bức nữ chính, và mối quan hệ giữa hai người bắt đầu đóng băng ]
Cố Âm: "..."
Không phải đâu, thật sự không phải đâu.
Những điều không phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội bây giờ sẽ không được chấp nhận!
Hơn nữa, nếu cô và Quan Dự chỉ mới gặp nhau như thế mà Thẩm Niệm Lâm đã nổi giận, vậy thì sợ rằng hắn sẽ rất dễ tức giận mà chết luôn.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới tiệc sinh nhật lần trước của Vương Tư Kỳ, cô và Quan Dự có nói chuyện với nhau vài câu thôi, sau đó Quan Dự suýt nữa thì bị Thẩm Niệm Lâm bóp cổ chết.
…..
Không, đừng làm bản thân sợ hãi.
Cố Âm cũng không đợi Thẩm Niệm Lâm lên tiếng, liền đi nhanh lên lầu. Thẩm Niệm Lâm càng nhanh hơn hơn cô, đến nỗi Cố Âm còn chưa kịp nhìn rõ là anh đứng dậy như thế nào, cô đã thấy cổ tay mình đột nhiên bị anh ta giật mạnh lại, sau đó nhanh như một cơn lốc, cô bị Thẩm Niệm Lâm đè lên ghế sô pha.
[ nội dung này có phù hợp cho tôi xem không? ]
[ ? Lầu trên là người duy nhất còn có thể nói, và bây giờ màn hình đã chuyển hết thành màu đen rồi. Lầu trên thấy vui không? ]
"....." Không, tại sao màn hình lại chuyển thành màu đen như vậy?
“Em đang giấu anh điều gì sao?” Giọng nói trầm thấp như bị kìm nén của Thẩm Niệm Lâm từ từ phát ra phía trên và hơi thở nóng rực phả lên má Cố Âm.
Sức nóng đó khiến Cố Âm cảm thấy mặt mình như sắp bị thiêu đốt, thậm chí tim còn đập dữ dội hơn trước.
“Em, em không giấu anh gì hết!”. Cố Âm không nói được nhiều, cô đưa tay lên muốn đẩy Thẩm Niệm Lâm ra, nhưng với sức lực yếu ớt của mình, bị giữ lại bởi một người cao lớn như Thẩm Niệm Lâm làm sao cô ấy thoát ra được.
“Hôm nay em đã làm gì?”, Thẩm Niệm Lâm một tay dễ dàng bắt lấy hai tay cô, giữ chặt phía trên đầu và nhìn cô một lúc lâu.
Cố Âm nhìn chằm chằm vào ánh mắt rực lửa của anh ấy và nói một cách mơ hồ, "Chỉ là để thương lượng với quản lý cửa tiệm Mộng Chi Cảnh thôi.”
“Còn gì nữa?”, Thẩm Niệm Lâm đưa bàn tay nhẹ nhàng lướt qua má cô. Những đầu ngón tay lành lạnh ấn nhẹ xuống má như cánh bướm vỗ cánh bay, nhưng lại làm cho trái tim của Cố Âm quặn thắt lại.
“Không, không.” Khi Cố Âm nói, giọng cô run run như không thể kìm nén được.
“Thật không giấu gì sao?” Thẩm Niệm Lâm có vẻ không hài lòng, vẫn nhìn cô chằm chằm, tay chậm rãi xoa xuống cổ cô.
"......" Trái tim Cố Âm lại run lên, lẽ nào tên chó này lại muốn bóp cổ cô?
Cô định chống trả mãnh liệt trước khi anh ấy nhéo vào cổ cô, nhưng phát hiện ra rằng mình đã sai rồi. Thẩm Niệm Lâm không túm cổ cô, mà "xoẹt" một cái, quần áo của cô đã bị hắn xé toạc.
Cố Âm: "..."
Thẩm Niệm Lâm nhìn chằm chằm vào cổ áo của cô đang mở ra, đôi mắt hơi tối sầm lại, Cố Âm chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người, sau đó nụ hôn của Thẩm Niệm Lâm liền rơi xuống.
Thẩm Niệm Lâm hiếm khi làm tổn thương Cố Âm kiểu này. Trong trí nhớ của Cố Âm, lần đầu tiên lúc hai người thể hiện tình cảm với nhau thật vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp. Nhưng bây giờ anh lại hôn cô một cách thô bạo, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, nó sẽ thật sự giống như những gì mọi người đã bình luận. Ngay lúc đó Cố Âm như có một sức mạnh phi thường, cong gối lên và giáng cho Thẩm Niệm Lâm một kích chí mạng.
“A” Thẩm Niệm Lâm hét lên một tiếng đau đớn, bất động nằm trên người Cố Âm, không nhúc nhích được chút nào. Cố Âm dùng hết sức lật người anh ấy ra, sau đó quỳ gối tự mình ngồi dậy, hai tây đèn lên người anh ấy: “Tỉnh lại đi! Em thật sự không muốn làm thế với anh!”
“……” Thẩm Niệm Lâm nằm trên sô pha, vẻ mặt đau đớn nhìn cô, khóe mắt vẫn còn rơm rớm nước.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, Cố Âm hơi lo lắng là vì vừa rồi hình như cô đã ra tay quá mạnh. “Anh không sao chứ?”
“… Em nghĩ gì vậy hả?” Thẩm Niệm Lâm cau mày, nhìn có vẻ rất đau, nhưng quả thực là anh đã tỉnh lại.
“Ư…” Cố Âm liếc mắt nhìn xuống nửa người bên dưới của Thẩm Niệm Lâm, dường như vẫn đang bối rối chưa biết phải nói thế nào, “Một lát nữa chắc là ổn thôi đúng không?”
Thẩm Niệm Lâm nhếch môi nói: “Em có muốn xoa cho anh một chút không?”
“….” Cái này thì không cần đâu, xoa mà không cẩn thận thì sợ là càng ngày càng bị sưng hơn.
Cô nhặt chiếc túi rơi trên sàn nhà lên, từ trong đó lấy ra một chiếc máy ghi âm, đặt lên ghế sô pha bên cạnh Thẩm Niệm Lâm: “Hôm nay em đã bật máy ghi âm. Anh hãy nghe những gì mà anh đang muốn biết.”
Cố Âm nói xong, cô thản nhiên thu dọn quần áo, vội vàng đi lên lầu.
[ ? Vậy là kết thúc rồi đúng không? Tại sao nam chính càng lúc càng nhanh như vậy?]
[ Nam chính có vẻ không được rồi, thật là đau lòng cho nữ chính ]
[ Âm Âm, nếu không thì chúng ta đổi qua Quan Dự luôn đi ]
Ở dưới lầu, Thẩm Niệm Lâm từ từ ngồi dậy và cầm lấy chiếc máy ghi âm do Cố Âm để lại.
Từ lúc Tần Nhạc gởi ảnh cho anh đến bây giờ, tính toán thời gian thì Cố Âm ngay sau đó liền về nhà ngay, không đi đâu nữa. Nhưng chỉ cần anh nghĩ đến việc Cố Âm và Quan Dự gặp nhau ở một nơi nào đó mà anh không thể nhìn thấy, thì anh không thể nào kiềm chế được sự ghen tuông và tức giận.
Anh bật máy ghi âm lên và bấm nút mở máy.
Trong khi Thẩm Niệm Lâm đang nghe đoạn ghi âm ở tầng dưới, Cố Âm trong tâm trạng kích động đã gửi cho người bạn làm biên kịch của mình một loạt tin nhắn.
Mệnh của ta do ta không do trời: [ Mấy người biên kịch các cậu bị gì thế hả? Tại sao chuyện gì các cậu cũng viết được thế? ]
Bỗng nhiên hói đầu: [???]
Bỗng nhiên hói đầu: [ Đừng nói với mình là cậu vẫn còn đắm chìm trong mấy kịch bản cẩu huyết nói hôm trước nhé? ]
Mệnh của ta do ta không do trời: [ Các cậu viết kịch bản chẳng lẽ không có một khung giới hạn gì hết sao? Tại sao mấy cái tình tiết xx thô bạo gì đó đều có hết vậy? ]
Bỗng nhiên hói đầu: [ Cái tình tiết này có tính là gì đâu! Nam chính trong mấy tiểu thuyết cẩu huyết có ai mà lưng không cõng nửa bộ hình pháp chứ? ]
Mệnh của ta do ta không do trời: [....]
Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền, là cô không chơi nổi.
Bỗng nhiên hói đầu: [ Cậu đang đọc quyển nào thế? Nghe tình tiết có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy! ]
Mệnh của ta do ta không do trời: [ Nếu như cậu là nữ chính, chắc cậu không còn cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâu. ]
Bỗng nhiên hói đầu: [ Mình phải nói một điều, dựa theo dáng người của nam chính trong tiểu thuyết và khả năng X thì nó thực sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy [Tuyệt] ]
Cố Âm: “…”
Cô cần suy nghĩ lại thật cẩn thận về những người mà cô đã kết bạn với họ.
Sau khi đóng hộp thoại với Bỗng nhiên hói đầu, cô bấm vào ảnh đại diện của Dì Nhỏ: [ Dì Nhỏ! Không xong rồi! Tần Nhạc chiều hôm nay lại trốn học nữa rồi! ]
Dì Nhỏ: [ !!! ]
Cố Âm: [ Cậu ta chiều hôm nay không đến lớp, nó đến cửa hàng kinh doanh trò chơi Jubensha chơi, suýt chút nữa cậu ta còn đánh nhau với người khác nữa! Cháu đã bắt gặp ngay tại cửa hàng đó. ]
Dì Nhỏ: [ Thằng nhóc quỷ sứ này lại ngứa da rồi! Hôm nay dì sẽ qua đó cho nó một trận. ]
Cố Âm: [ Đúng rồi! Phải đánh mạnh vào! ]
Lúc này Tần Nhạc chỉ nghĩ đơn giản, dù sao cũng đã trốn học thì trốn đi chơi luôn; đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Như định trước, tối đến thì Dì Nhỏ đến trường tìm Tần Nhạc cho cậu ta một trận, thậm chí còn chụp ảnh đăng lên trong vòng bạn bè.
Cố Âm là người đầu tiên bày tỏ cảm xúc về việc này.
Làm tốt lắm Dì Nhỏ!
[ …Rốt cuộc thì người em họ đã làm sai rồi ]
Ngày hôm sau, lúc Cố Âm thức dậy đi tắm, cô nhìn mình trong gương và thấy những vệt đỏ gần chỗ xương quai xanh phía trên cổ. Những vệt này là do hôm qua Thẩm Niệm Lâm gây ra, nhìn vậy mới biết lúc đó Thẩm Niệm Lâm đã hành động tàn nhẫn đến thế nào.
Cố Âm không khỏi giật giật khóe miệng, nếu là ngày thường thì không sao, chỉ cần quàng chiếc khăn lụa che đi là ổn thôi. Nhưng hôm nay thì lại khác, hôm nay cô còn phải đi đến đài truyền hình ABA để chụp hình cho tạp chí, xong rồi còn có một buổi phỏng vấn nữa.
Trong lĩnh vực thiết kế nội thất cô cũng có chút danh tiếng, công ty cũng đang tiến hành các chương trình quảng cáo để chuẩn bị triển khai một số dự án quy mô nhỏ mà gần đây cô đang tham gia. Chỉ với bộ dạng như bây giờ, người khác chỉ cần nhìn qua thôi thì cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cố Âm không giống như Thẩm Niệm Lâm, không biết xấu hổ, nên đã gọi điện cho phóng viên xem có thể đổi thời gian phỏng vấn hay không. Phóng viên nghe cô ấy nói muốn đổi thời gian phỏng vấn thì khóc lóc van xin cô đừng thay đổi, nên Cố Âm đành phải cắn răng chấp nhận.
Trước lúc ra khỏi nhà, cô đã thoa lên cổ rất nhiều kem nền và kem che khuyết điểm, nhưng vẫn không thể che lấp được, cuối cùng đành phải dùng khăn lụa để che đi bớt.
Lúc cô đến đài truyền hình, người phụ trách tạo hình nói với cô, thực sự muốn chọn cho cô một bộ trang phục theo phong cách đặc biệt. Điều duy nhất mà lúc này khiến Cố Âm cảm thấy hài lòng là cô gái đã trang điểm cho cô.
Cô gái nhỏ thường xuyên trang điểm, làm việc cho các chương trình lớn ở đài truyền hình, chỉ hơi ngạc nhiên khi cởi chiếc khăn lụa trên cổ Cố Âm, sau đó nhẹ nhàng nói với Cố Âm: “Chị đừng lo lắng gì hết, em sẽ ở lại đây để giúp chị. Em sẽ nghĩ cách che nó lại. Nhưng ảnh của chị sợ là sẽ không được đẹp lắm, mà cần phải chỉnh sửa nhiều hơn mới có thể xóa bỏ được hết các vết bầm tím đó.”
Cố Âm: “… Vậy là tốt rồi, cảm ơn em.”
“Không có gì ạ.”
Sau khi Cố Âm trang điểm xong, cô mới nhớ ra là trang phục mà hôm nay tạp chí chuẩn bị cho cô toàn áo cổ chữ V hoặc cổ tròn, tất cả đều phải khoe được bờ vai và cổ. May mắn thay, cô vẫn còn mái tóc dài có thể che được, nếu không cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ khi đứng trước máy quay.
Vương Tư Kỳ hôm nay cũng đang ghi hình cho một chương trình khác tại đài truyền hình ABA, trong lúc nghỉ giải lao, cô ta muốn ra ngoài tìm một nơi để có thể thư giãn và hút thuốc. Hai nhân viên đài truyền hình đi lướt qua chỗ cô và nói nhỏ với nhau: “Không ngờ Cố Âm lại xinh đẹp đến thế”.
“Đúng thế, cô ấy trông rất đẹp, rất dịu dàng, tôi thích những cô gái có dáng vẻ như vậy.”
Vương Tư Kỳ nhíu mày, Cố Âm, cô cũng đang ở đây ư?