Mộng Chi Cảnh nằm ở gần Star Plaza, nơi này lượng người qua lại rất đông, giá thuê ở đây cũng không hề rẻ. Để có thể mở một cửa tiệm kinh doanh trò chơi Jubensha lớn như vậy ở khu vực này thì nói trắng ra là các cổ đông của họ cũng có chút năng lực về kinh tế. Cố Âm thật sự không nghĩ ra, bọn họ sao đến nỗi phải đến gây rối tại tiệm của cô như vậy?
Các cửa tiệm kinh doanh trò chơi Jubensha thường mở cửa vào buổi chiều đến tận khuya, nên Cố Âm cùng Triệu Húc dự định buổi chiều sẽ đến Mộng Chi Cảnh.
Triệu Húc hôm nay ăn mặc tương đối giản dị, cố tình che đi những hình xăm trên cánh tay. Cố Âm cũng mặc một chiếc áo không có logo, phối với một chiếc áo gió đặc biệt phù hợp với mùa xuân và đeo một chiếc băng đô cùng màu.
Khi cô đứng dưới chân cầu thang dẫn lên Mộng Chi Cảnh, Cố Âm bỗng nhiên dừng lại, từ trong túi xách lấy ra một cây bút ghi âm: “Tôi mang theo máy ghi âm, đợi khi chúng ta đi lên trên sẽ ghi âm lại tất cả.”
“Được.” Triệu Húc gật đầu.
Sau khi bật máy ghi âm lên, Cố Âm vẫn không yên tâm mà nói với Triệu Húc: “Nếu như chúng ta vào trong đó mà bọn họ cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, thì anh phải cố nhịn. Tôi đã nói rồi, trước khi làm chuyện gì anh cũng nên nghĩ đến mẹ của anh, bà ấy bây giờ cũng cao tuổi rồi, lỡ anh có chuyện gì, thì còn ai chăm sóc bà ấy?”
“Tôi biết rồi.” Đây không phải là lần đầu tiên Cố Âm nói những lời này, Triệu Húc có lúc cũng nghĩ, Cố Âm rõ ràng cũng chỉ trạc tuổi hắn, tại sao lúc nào cũng tỏ ra như thể cô ấy là trưởng bối của hắn thế?
“Chúng ta đi lên đi.” Chuẩn bị xong mọi việc, Cố Âm và Triệu Húc cùng đi lên lầu.
Khi bọn họ đến trước cửa Mộng Chi Cảnh, trong đại sảnh có một số người đang chơi đua xe, họ đang trò chuyện rất vui vẻ với người chủ trì. Khi Cố Âm và Triệu Húc bước vào, bầu không khí trong tiệm rõ ràng đông cứng lại.
Những người này có thể không biết Cố Âm là ai, nhưng bọn họ đều biết Triệu Húc là tổng quản lý cửa tiệm bên đó.
Bởi vì cửa tiệm của Cố Âm đang hoạt động rất tốt, có rất nhiều tin đồn xoay quanh Triệu Húc tổng quản lý của cửa tiệm. Khó có thể nói những tin đồn này là thật hay giả, nhưng tất cả đều nói rằng Triệu Húc là một con người tàn nhẫn đến thế nào. Những chuyện mà Triệu Húc đã trải qua nhiều khi còn kịch tính hơn cả mấy tình tiết trong loạt phim ‘Người trong giang hồ’ nữa.
Vì vậy, khi họ nhìn thấy Triệu Húc đích thân tới cửa, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác. Mấy nhân viên nam trong cửa tiệm đi theo người quản lý, đứng vây quanh và trực tiếp chặn ở cửa ra vào.
Triệu Húc thấy bọn họ đang vây quanh mình, liền che chắn Cố Âm phía sau, anh ta cau mày nghĩ, đáng lẽ ra hôm nay anh ta nên đến một mình trong hoàn cảnh như thế này.
“Các anh em, đừng quá kích động như vậy.” Cố Âm ở phía sau của Triệu Húc mỉm cười, “Chúng tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với các anh một chút thôi.”
Quản lý cửa hàng hừ một tiếng, nói với họ: “Chúng tôi không có chuyện gì để nói cả.”
Triệu Húc đáp lời: “Các anh không muốn nói chuyện với chúng tôi, vậy thì nói chuyện với cảnh sát vậy?”
“A.” Quản lý nhìn Triệu Húc cười nhếch mép, “Tôi nhớ rõ là anh từng có tiền án phải không? Nếu như anh lại vào đó lần nữa, liệu có bị xử nặng hơn không?”
Cánh tay của Triệu Húc động đậy, đám người này dựa vào tiền án của anh ta, nghĩ rằng anh sẽ không dễ dàng ra tay với bọn họ, nên mới dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy.
Cố Âm từ trong túi xách lấy ra một tập hồ sơ, đưa tới trước mặt người quản lý: “Hay là anh cứ xem qua cái này trước đi đã?”
Người quản lý liếc mắt nhìn tập hồ sơ, cầm lấy và mở ra, vừa nhìn thấy mấy thông tin ở bên trong, vẻ mặt liền thay đổi: “Sao, các người định uy hϊếp tôi hả? Hay là các người không muốn làm ăn nữa!’
Hắn ta ném tập hồ sơ trong tay xuống đất, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Cố Âm cười lên một tiếng, nhìn vào hai mắt hắn và hỏi: “Tôi e rằng anh không phải là cổ đông của cửa hàng này đúng không? Anh muốn tiếp tục kinh doanh hay không sao không hỏi ý kiến của ông chủ mình trước?”
Nghe cô nói những lời này, người quản lý của Mộng Chi Cảnh do dự trong chớp mắt, cửa hàng này chính xác không phải do một mình hắn mở. Phần lớn tiền là từ hội trưởng của hắn xuất ra. Nhưng hắn ta không nuốt trôi cục tức này, cửa tiệm của Triệu Húc bỗng nhiên xuất hiện, cướp đi không ít mối làm ăn của bọn họ, bây giờ còn đứng đầu thành phố A, bọn họ đã bực mình với anh ta lâu lắm rồi.
Một vài người trong cửa tiệm ăn theo bắt đầu phát sóng trực tiếp trong nhóm, không ngờ lại có người theo dõi vụ này, quả thực rất náo nhiệt.
Ngay sau khi những bức ảnh được họ chụp đăng lên trong nhóm, ngay lập tức được rất nhiều người hưởng ứng ăn theo. A Phi người đang ẩn nấp trong nhóm của bọn họ cũng nhìn thấy, nhanh chóng phát đến nhóm nhỏ của họ: “Tôi thấy ảnh chụp mà người bên Mộng Chi Cảnh mới đăng lên, đối phương có nhiều người lắm, bà chủ và anh Húc chỉ có hai người, liệu họ có bị sao không?
Tần Nhạc: [Chết tiệc, đám người này dám bắt nạt chị họ của tôi đúng không?]
Thật không xem chúng ta ra gì?
Tần Nhạc: [Tôi sẽ lập tức huy động 100 anh em đến bao vây tiệm của bọn họ!]
Thố Cơ: [Cậu đừng xen vào, anh Húc và bà chủ xinh đẹp nhất định sẽ làm được.]
Âu Hoàng: [Nếu thực sự bọn họ muốn khiêu chiến, mười người nữa cũng không phải là đối thủ của anh Húc, chẳng phải anh Húc cũng không dám động thủ trước sao!]
Tần Nhạc: [Càng nghĩ càng bực mình! Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh họ.]
Thố Cơ: [Không phải cậu còn đi học sao?]
Tần Nhạc: [Chị họ tôi có chuyện, tôi còn đi học cái khỉ gì!]
Cố Âm có rất nhiều anh chị em, nhưng Tần Nhạc là người có mối quan hệ tốt nhất với cô ấy, cả hai gặp rất nhiều rắc rối với nhau khi còn nhỏ, thậm chí còn tranh nhau đồ ăn, nói chung mối quan hệ đó đã được kiểm chứng qua.
Khi Tần Nhạc chạy đến tìm Cố Âm, thì tình hình bên phía Mộng Chi Cảnh cũng đã thay đổi. Cửa hàng trưởng của bọn họ nhận một cuộc gọi, sau đó thái độ liền dịu đi một chút. Yêu cầu Cố Âm và Triệu Húc đến một phòng trống ngồi đợi, nói rằng đại cổ đông của họ muốn gặp.
Cố Âm cho rằng người làm ăn kinh doanh nhất định vẫn muốn kiếm tiền, liền cùng Triệu Húc ngồi đợi, chẳng bao lâu sau, từ bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, Cố Âm ngẩng đầu nhìn thấy Quan Dự đang đứng ở đó.
“Quan Dự?” Cố Âm có chút kinh ngạc nhìn anh ta.
[ oa, tôi gần như quên mất người đàn ông này ]
[ nhìn anh ta cổ họng có chút nghẹn ]
“……” Cố Âm theo bản năng liếc nhìn anh ta. Anh ta mặc một bộ đồ tây bó sát, các nút trên đường viền cổ áo cũng được gài chặt, không dễ gì rơi ra, không thể nhìn ra trên cổ có cái gì.
Ngẫm lại, đã qua lâu như vậy rồi, cho dù có dấu vết thì cũng không thể nhận ra.
“Thật xin lỗi, tôi vừa mới nghe nói về chuyện này.” Quan Dự từ ngoài cửa bước đến, nói lời xin lỗi với Cố Âm: “Cô ở trong tiệm có bị làm sao không?”
“Vẫn tốt,” Cố Âm vẫn còn trầm tư lâm vào hồi ức,”Cửa tiệm này do anh đầu tư à?”
“Ừm.” Quan Dự gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, “Từ Phi là bạn học thời trung học của tôi, anh ta từng giúp đỡ tôi. Mấy năm trước anh ta đến tìm tôi, nói muốn xây dựng một cửa tiệm kinh doanh trò chơi Jubensha, nhưng kinh phí không đủ.”
“À, thì ra là thế.”
Quan Dự tiếp tục nói: “Từ Phi trước đây cũng có chút hỗn láo, tôi muốn để anh ta làm việc gì đó nghiêm túc hơn, như vậy cũng tốt, cho nên tôi mới đầu tư vào cửa tiệm này. Tôi thật không ngờ là anh ta lại đến cửa tiệm của cô để gây sự….”
Anh ta còn chưa dứt lời, đã bị Triệu Húc cắt ngang: “Vậy bây giờ sao anh biết được?”
Quan Dự nhìn về phía anh ấy cười: “Tôi vừa mới thấy hình ảnh của Cố Âm được đăng lên trên nhóm, cho nên mới gọi điện cho Từ Phi để hỏi thăm tình hình.”
Cố Âm cười nói: “Không sao, chỉ cần giải thích rõ ràng mọi chuyện là được.”
Quan Dự nói lời xin lỗi với Cô: “Đúng là trước đây Từ Phi đã làm chuyện không đúng. Tôi cũng đã nói với anh ta rồi, sau này sẽ không gây phiền toái cho cô, những tổn thất trong tiệm cửa cô tôi cũng sẽ đứng ra bồi thường, còn tập hồ sơ đó…”
Cố Âm nói: “Hôm nay tôi đến tìm anh ta, cũng là muốn nói đến chuyện này, mọi người đều là người làm ăn kinh doanh cả, làm ồn ào quá cũng không tốt.”
Quan Dự vừa nghe liền hiểu ra ý của cô, gật đầu mỉm cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy, như vậy đi, coi như xin lỗi, tối nay tôi mời hai người ăn cơm.”
“Không sao.” Cố Âm đang nói liền thấy tiếng của Tần Nhạc từ đâu vang tới. Cô ngẩn người một lúc, sau đó mở cửa ra ngoài nhìn xem, thật sự nhìn thấy Tần Nhạc và Từ Phi hai người suýt chút nữa đã đánh nhau.
“Tần Nhạc.” Cố Âm nhanh chóng gọi cậu ta, “Tại sao cậu lại đến đây? Hôm nay cậu không đi học sao?”
Tần Nhạc nghe tiếng cô gọi hắn, nhanh chóng lao lên: “Chị họ, chị không sao chứ? Bọn họ không làm gì với chị chứ?”
“Yên tâm đi, không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Nhạc nói, nhìn thấy Quan Dự từ trong phòng bước ra, “Quan Dự? Sao anh lại ở đây?”
Chết tiệt, anh ta có thể là người được chị họ gọi đến để trợ giúp!
Trong lòng Tần Nhạc đột nhiên hỗn loạn, chị họ gặp rắc rối rồi, phản ứng đầu tiên của chị là không gọi anh rể mà lại gọi cho Quan Dự, đây phải chăng chị ấy đang có gì với Quan Dự?
“Chị, chị và Quan Dự….?” dáng vẻ của Tần Nhạc như ăn quả dưa lớn.
Cố Âm xem biểu cảm đó của cậu ta, liền biết cậu ta đang hiểu lầm. Cô gõ đầu Tần Nhạc và nói với cậu ta: “Đang nghĩ lung tung cái gì trong đầu vậy? Anh Quan đây là cổ đông của cửa tiệm này?”
“Cái gì?!” Tần Nhạc càng thêm rối bời, “Cửa tiệm này là của anh ta mở? Em làm sao lại không biết?”
Quan Dự cười nói: “Ở thành phố A này cô Cố mở ba cửa tiệm, tôi cũng vừa mới biết đấy.”
“Ấy……” Cố Âm xấu hổ cười. Cô vốn theo nguyên tắc kiếm tiền trong im lặng, cô giữ cho việc kinh doanh của mình ở mức độ khiêm tốn, khi bắt đầu kinh doanh cửa hàng, cô cũng không quá khoa trương với bạn bè.
Suy cho cùng nếu làm ăn thất bại, cũng rất mất mặt.
“Nếu Tần Nhạc đã tới, vậy chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi.”Một lần nữa Quan Dự lại đưa ra lời mời dùng cơm.
Cố Âm vẫn từ chối: “Tần Nhạc còn phải quay trở lại trường học, tôi và Triệu Húc còn phải đi làm, lần sau vậy.”
Vẻ mặt của Quan Dự hiển nhiên có chút thất vọng, Tần Nhạc nhìn anh ta và Cố Âm, trong lòng chợt nghĩ: “Hay là, chị đi đi, bên cửa tiệm dù sao cũng có em lo liệu, một ngày không đi học cũng không sao.”
Cố Âm quay đầu nhìn cậu ta, cong môi lộ ra một nụ cười: “Có liên quan gì đến cậu sao?”
Tần Nhạc ghé vào tai cô, nói nhỏ:”Em cảm thấy điều kiện của Quan Dự cũng không tồi, chị có thể cho anh ấy một cơ hội. Tất cả mọi người đều biết anh rể và Vương Tư Kỳ đang là chủ đề hotsearch trên mạng, anh ấy chẳng phải làm chị tức giận sao, chị cũng nên tìm cơ hội chọc tức anh ấy!”
Cố Âm nhìn anh ta và không nói gì, nhưng Quan Dự đang nắm lấy cơ hội, thừa thắng xông lên: “Như vậy đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Được.” Cố Âm gật đầu, theo chân bọn họ cùng nhau bước xuống lầu.
Tần Nhạc cố ý đi sau cùng, tay cầm di động chụp lén mấy tấm hình Cố Âm và Quan Dự trong cùng một khung hình, sau đó gửi toàn bộ cho Thẩm Niệm Lâm.
Tần Nhạc: [Anh rể, anh xem chị họ và Quan Dự rất hợp nhau, đúng không?]
[ ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[ em họ làm tốt lắm! rất được! ]
[ Tết Thanh Minh sắp đến rồi, em cũng nên chọn một món bảo bối phong thủy cho mình đi [ buồn cười ] ]
Cố Âm: “?”
Không phải, Tần Nhạc tên ngốc kia đang làm cái gì vậy?