Cầm Kịch Bản Cẩu Huyết, Ta Lướt Sóng Comment

Chương 6: Sir, chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi mà

Vương Tư Kỳ tức giận, đương nhiên cũng có người cao hứng. Lục Ninh Ninh vui mừng hớn hở gọi điện chúc mừng Cố Âm: “Cậu xem Weibo chưa? Chắc là bây giờ Vương Tư Kỳ tức chết rồi.”

Cố Âm lười biếng làm ổ trên ghế sô pha, một tay cầm dâu tây trắng, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Lục Ninh Ninh: “Lần này còn phải cảm ơn cậu và chị dâu của cậu đã giúp đỡ.”

“Cái này thì có là gì, cậu là người bạn đầu tiên mà mình quen sau khi về nước, không giúp cậu thì giúp ai! Mà nói thật thì chị dâu mình cũng chẳng ưa gì cô ả Vương Tư Kỳ đó, chị ấy nói, nếu như cậu muốn ly hôn thật, chị ấy có thể làm luật sư đại diện cho cậu, làm cho Thẩm Niệm Lâm tay trắng ra khỏi nhà cũng được luôn.”

“Ặc, nếu đi đến bước đó, mình sẽ nhờ chị ấy giúp đỡ.” Cố Âm nói: “Lúc nào mọi người có thời gian, mình mời mọi người ăn bữa cơm.”

“Được thôi! Nhưng mà văn phòng của chị dâu mình rất bận rộn, đoán chừng chị ấy chưa sắp xếp được thời gian đâu, nhưng mình thì có thể! Đợi mình sắp xếp lại lịch làm việc rồi báo thời gian cho cậu nhé!”

“Được.”

Trời dần về khuya, trên đường Hưng Hòa, một cửa tiệm kinh doanh trò chơi Jubensha* vẫn đang mở cửa.

* Trò chơi nhập vai gϊếŧ người theo kịch bản (Jubensha): Jubensha có 2 hình thức chơi. Một là nhiều người ngồi quanh một chiếc bàn, đọc các phần khác nhau của kịch bản và cùng giải quyết những bí ẩn. Hai, phổ biến hơn là trực tiếp nhập vai vào nhân vật và giải mã bí ẩn trong căn phòng được mô phỏng theo cốt truyện. Tại đây, mỗi người được giao một vai và mặc các trang phục khác nhau, sau đó nhận nội dung. Họ sẽ tương tác với các nhân viên và người chơi khác để tìm ra cốt truyện và cái kết của vụ án.

Sáu bảy thanh niên nam nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy bước vào cửa, có người trong số đó miệng vẫn phì phèo điếu thuốc.

Ở trong tiệm, A Phi đang ăn thức ăn mua từ bên ngoài, thấy có khách đi vào liền nhanh chóng chào hỏi: “Quý khách muốn chơi trò chơi ạ?”

“Ừ.” Đối phương vừa nói chuyện vừa nhả một vòng khói thuốc lên mặt A Phi: “Còn phòng không?”

“Có, mọi người muốn chọn kịch bản kiểu gì?” A Phi đếm qua, bọn họ có tổng cộng bảy người nên đề cử một số kịch bản dành cho bảy người. Cuối cùng mấy người đó chọn một bản kịch bản hài, tình cờ người chủ trì kịch bản cũng chính là A Phi.

A Phi dẫn bọn họ đi đến một căn phòng trang hoàng theo phong cách châu Âu, chuẩn bị giúp bọn họ mở ra cốt truyện.

Triệu Húc đang ngủ ở trong phòng nghỉ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt. Anh ta cau mày mở mắt, đứng dậy từ sô pha.

Triệu Húc đẩy cửa phòng nghỉ ra, tiếng tranh chấp bên ngoài truyền đến càng thêm rõ ràng.

“Mấy người phục vụ kém như vậy còn không cho người khác nói à? Trình độ như mày mà cũng có thể chủ trì sao?”

“Anh nói chuyện thì nói chứ đừng có đẩy người như thế.”

“Tao đẩy mày đấy thì sao nào? Mày muốn đánh nhau đúng không? Đến đây!”

Nhìn thấy mâu thuẫn sắp thăng cấp, Triệu Húc đẩy đám người ra đi đến đại sảnh, lạnh mặt hỏi một câu: “Sao lại cãi nhau vậy?”

A Phi vừa nhìn thấy Triệu Húc thì như nhìn thấy cha mẹ mình, lập tức chạy đến tố cáo: “Anh Húc, mấy người này tới là muốn gây chuyện! Lúc chơi thì liên tục gây sự, còn chạy vào mấy phòng khác đuổi người chơi ra ngoài.”

Triệu Húc nghe cậu ta nói xong thì nhìn về phía tên tóc vàng cầm đầu: “Chính là mấy người? Có gì không hài lòng có thể nói với tôi.”

Tên tóc vàng nhìn thấy Triệu Húc, rõ ràng có hơi do dự. Dáng người Triệu Húc rất cao, phải 1m87, tuy nhìn có vẻ cao gầy nhưng dáng người rất rắn chắc, quan trọng hơn là trên người anh ta chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen làm lộ ra bả vai và cánh tay đầy hình xăm.

Đột nhiên xuất hiện một người xăm trổ như vậy, tên tóc vàng có vẻ hơi e dè, nhưng nghĩ lại bọn chúng có đến bảy người, cho dù có đánh nhau thì tên xăm trổ này cũng không chiếm được ích lợi gì.

Vì thế tên tóc vàng lấy lại tinh thần, hắn nhìn vào hình xăm bồ đề trên cánh tay Triệu Húc và nở nụ cười gợi đòn: “Này anh bạn, hình xăm này của chú lúc tắm rửa có bị tróc ra không?”

Hắn nói lời này xong, mấy tên đồng bọn tỏ ra phối hợp cười điên cuồng, có người còn to gan lớn mật muốn đến sờ hình xăm trên tay Triệu Húc.

Triệu Húc hất tay thằng kia ra, nhìn mái tóc vàng chói mắt trước mặt: “Mấy người là ở đường nào?”

“Đường nào cái gì?” Tên tóc vàng giả vờ nghe không hiểu, “Bọn tôi thấy cửa tiệm của mấy người được đánh giá rất tốt trên mạng, cho nên đặc biệt đến đây chơi thử. Không ngờ nhân viên của tiệm này kém như vậy, không phải mấy lời khen ngợi ở trên mạng là do mấy người thuê thủy quân đánh giá đấy chứ ?”

“Mày thối lắm!” A Phi nhảy ra trước phản bác, “Nếu mấy đánh giá khen ngợi đó là giả, bọn tao còn có thể mở đến chi nhánh thứ ba sao?”

Tóc vàng hếch cằm nhìn A Phi, nhìn điệu bộ giống như sắp đánh nhau đến nơi: “Mày quát cái gì? Có ngon thì ra tay đi, thế nào?”

Không khí trong tiệm giương cung bạt kiếm, mấy người còn lại cũng không chịu thua kém, nhấc chân đá bay mấy cái ghế trong tiệm.

[Ghế — Chết tui rồi –]

Cố Âm đi lên lầu: “……”

Sau khi mấy kẻ quấy rối đá ghế xong còn không đã ghiền, hất luôn mấy hộp để kịch bản được sắp xếp gọn gàng trong tủ trưng bày xuống đất.

[Hộp – Tui cũng xong luôn –]

Cố Âm: “……”

Sóng bình luận đang nói linh tinh gì đấy?

Trong tiệm vang lên một loạt tiếng ‘loảng xoảng’, những người khách khác ở bên cạnh vội vàng tránh sang một bên, lo sợ bị đồ đập vào, có mấy nữ sinh nhát gan bị dọa đến nỗi hét lên. A Phi vội vàng đưa mấy cô bé tránh vào trong phòng, hét vào mặt mấy kẻ đang gây chuyện: “Tao nói cho bọn mày biết, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế! Bọn mày muốn gây rối đập phá đúng không? Được, tao báo cảnh sát.”

“Ây dô, còn muốn báo cảnh sát?” Tóc vàng hung hăng càn quấy xông đến, nện bước chân đi ra khỏi sáu người đang vây quanh.

Nhìn thấy hắn định đánh A Phi, Triệu Húc giơ tay kéo A Phi ra đằng sau rồi túm chặt cổ áo tóc vàng.

“Tụi mày nhặt hết đồ lên cho tao.” Triệu Húc nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng, rõ ràng giọng điệu khi nói ra không hề hung hăng, nhưng chỉ cần dựa vào loại khí thế này thôi là đã có thể nghiền ép tất cả, khiến cho bọn tóc vàng thở không nổi.

Tên tóc vàng bị Triệu Húc dọa sợ, may mắn mấy anh em của hắn ta nhanh chóng xông lên vây quanh, ánh mắt Triệu Húc chỉ mới liếc qua, lại nhất thời không ai dám manh động.

“Chuyện này là sao?” Giọng nữ trẻ tuổi truyền đến từ ngoài cửa, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Người đang đứng ở cửa nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, trên người cô đang mặc chiếc áo sơ mi hoa đẹp mắt có in logo, lòe loẹt nhưng không hề quê mùa, ngược lại nhìn rất thời thượng — có thể một phần là do logo Bunny được in trên áo.

Trên cổ cô buộc khăn lụa, chiếc khăn được thắt thành hình nơ bướm, nửa người dưới mặc chiếc váy xòe màu đen.

Vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư nhà ai đó, sự xuất hiện của cô ở nơi này nhìn có vẻ không được hòa hợp cho lắm.

Không khí trong tiệm trầm lắng hai giây, sắc mặt Triệu Húc hơi đổi. Cố Âm nhìn anh ta đang nắm cổ áo tên côn đồ, bước nhanh đi đến nói với anh ta: “Triệu Húc, buông tay.”

Triệu Húc thật sự buông lỏng tay, nhưng vẫn đề phòng nhìn tên côn đồ đối diện, sợ hắn ra tay với Cố Âm: “Sao cô lại đột nhiên đến đây?”

Cố Âm: “Nhìn thấy tin tức trong nhóm nên đến.”

Thật ra là do sóng bình luận nhắc nhở cô, cô đang định đi ngủ để dưỡng nhan thì thấy sóng bình luận đang rôm rả chuyện liên quan đến tiệm kinh doanh trò chơi Jubensha của mình, cô sợ đến mức nhanh chóng lấy điện thoại mở nhóm chat ra xem.

Hay thật, cô mới khai trương tiệm thứ ba đã có người đến phá, trong nhóm có người gửi ảnh chụp hiện trường trực tiếp. Cố Âm sợ sẽ xảy ra chuyện phiền phức nên mặc luôn quần áo đi làm hôm nay rồi vội vàng chạy đến đây.

“Mỹ nữ, cô là ai vậy?” Tên tóc vàng nhìn Cố Âm hỏi.

“Tôi là bà chủ ở đây.” Cố Âm liếc về phía cổ áo bị nắm đến nhăn nhúm của tóc vàng, nhìn hắn cười cười: “Thật ngại quá, nhân viên trong cửa hàng của tôi hơi xúc động một chút. Mấy người đừng chấp nhặt với anh ta, trước đây anh ta từng đánh gãy xương sườn người khác, còn kém mỗi việc moi ruột của người ta ra thôi, ngồi ngốc trong tù ba năm liền.”

Tên tóc vàng: “……”

Chị gái, chị là ở đường nào thế?

Mấy người nghe thế đã bị hù dọa, lại nhìn khí thế lúc này của Triệu Húc, có nói anh ta đã từng gϊếŧ người thì bọn họ cũng tin. Cố Âm nhìn trong tiệm ngổn ngang lộn xộn, nụ cười trên mặt càng ôn hòa ấm áp hơn: “Các vị cũng đừng vội đi sớm quá, cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi, có cái gì thiệt thòi hay ấm ức thì cứ nói với bọn họ, đợi lát nữa cứ chậm rãi tường trình nhé.”

Như thể chứng minh lời cô nói, có hai người mặc quần áo cảnh sát đi từ cửa vào: “Là ai báo cảnh sát?”

“Tôi.” Cố Âm giơ cánh tay lên.

Cảnh sát nhìn cô hỏi: “Chỗ này xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Âm còn chưa kịp mở miệng thì tên tóc vàng đã giành nói trước: “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Sir, chỉ là đùa giỡn thôi mà.”

Cố Âm dùng ngón tay chỉ vào camera, cô nói với cảnh sát: “Không sao, camera trong tiệm đã ghi lại hết cảnh vừa nãy rồi.”

Cảnh sát quét mắt nhìn tình huống trong tiệm thì đã có thể đoán được đại khái: “Được rồi, tất cả đi theo chúng tôi một chuyến.”

Tước Dạ là câu lạc bộ tư nhân xa hoa nhất ở thành phố A, vừa vào đêm, nơi đây còn xa hoa trụy lạc hơn cả mấy quán bar trong hẻm Thanh Nam, tiếng hát tiếng cười càng thêm rộn ràng.

Thẩm Niệm Lâm ngồi trong phòng VIP, cách biệt hoàn toàn với tiếng nhạc ầm ĩ bên ngoài, trong phòng ngược lại yên tĩnh khác thường.

“Chuyện năm đó chắc chắn có liên quan đến Thẩm Hàng Hưng, nhưng bây giờ chỉ có thể tra ra hắn từng tiếp xúc với những người đó.” Bách Ngật ngồi trên ghế sô pha làm bằng da thật, màn hình trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thẩm Niệm Lâm ngồi ở bên cạnh anh ta, đôi chân dài bắt chéo, đầu mày hơi cau lại: “Tiếp tục tra.”

Bách Ngật ừ một tiếng, không nói gì nữa, Nhạc Diệc Hàm đang chọn bài ở bên cạnh quay đầu nhìn bọn họ hỏi: “Hai người không muốn hát thật à?”

Bách Ngật trợn trắng mắt xem thường: “Không chỉ bọn tôi không hát, cả cậu cũng không được hát.”

“Tại sao?” Nhạc Diệc Hàm biết mình hát không được hay lắm, nhưng ai mà chẳng có ước mơ chứ! “Bách Ngật này, tôi nói cậu nghe nhé, dù sao cái tên Tước Dạ này là do tôi đặt, cũng coi như là đã nhập cổ phần rồi. Tôi hát trong KTV của tôi không lẽ hai người có thể ngăn cản được?”

Lời này làm Thẩm Niệm Lâm không thể không quay lại nhìn, dù sao cũng ít khi gặp được người có da mặt dày như vậy: “Nếu nơi này đổi thành tên khác, ít nhất doanh thu sẽ tăng gấp đôi.”

“……” Nhạc Diệc Hàm trực tiếp đứng lên đánh trả: “Cậu dám chướng mắt tên tôi đặt?”

Thẩm Niệm Lâm khẽ nhếch môi: “Cái tên rách nát này ấy hả, hai người đúng là một người dám đặt, một người dám dùng.”

Nhạc Diệc Hàm: “. . . . . .”

Bách Ngật: “. . . . . .”

Nhạc Diệc Hàm tức đến nỗi muốn lấy luôn micro đánh anh, nhưng nghĩ đến cho dù có mười người như anh ta cùng xông lên cũng không đánh lại được Thẩm Niệm Lâm, cuối cùng vẫn còn lý trí mà từ bỏ: “Được, chỉ có cái tên Thẩm Niệm Lâm của cậu là dễ nghe phải không? Ngày mai tôi sẽ đổi tên nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện tranh của tôi thành tên cậu!”

Trong hiện thực anh ta đánh không lại Thẩm Niệm Lâm, chẳng lẽ trong truyện tranh của anh ta không thể làm cho Thẩm Niệm Lâm chết 108 lần chắc?

Thẩm Niệm Lâm thờ ơ: “Mình sẽ kêu luật sự đến đòi phí bản quyền.”

“……” Lúc này Nhạc Diệc Hàm không ngờ tới sau này Thẩm Niệm Lâm phái đoàn luật sư đến đòi phí bản quyền của mình thật.

Di động của Bách Ngật vang lên, anh ta tiện tay nhận điện thoại, sau đó sắc mặt thay đổi: “Được, em biết rồi, cảm ơn anh Hoan.”

Bách Ngật ngắt điện thoại, nhìn Thẩm Niệm Lâm ngồi một bên: “Vừa rồi có người bạn trong cục cảnh sát gọi điện cho mình, nói chị dâu bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Niệm Lâm đột nhiên thay đổi, Nhạc Diệc Hàm ở bên cạnh cũng lo lắng hỏi: “Chị dâu xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên lại vào cục cảnh sát? Thẩm tam còn chưa vào đấy bao giờ đâu!”

Anh ta nói Thẩm tam là ý chỉ Thẩm Niệm Lâm, trong nhà họ Thẩm cậu ta đứng hàng thứ ba.

Hiếm khi Thẩm Niệm Lâm không tính toán lại, cầm áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng. Nhạc Diệc Hàm thấy anh đi vội vàng, có chút lo lắng hỏi Bách Ngật: “Một mình cậu ta đi không có vấn đề gì chứ? Này! Liệu cậu ta có phá nát cả cái đồn cảnh sát đó không?”

Bách Ngật vừa gửi thông tin cho Thẩm Niệm Lâm vừa trả lời: “Yên tâm đi, có chị dâu ở đó.”

Trong cục cảnh sát, Cố Âm và Triệu Húc còn có luật sư ngồi ở một bên, bảy kẻ gây chuyện ngồi ở một bên khác, bọn họ được tách ra để ghi lời khai.

Bởi vì có camera giám sát trong tiệm, vừa xem qua là hiểu ngay mọi chuyện, hành vi của đối phương đã cấu thành tội cố ý gây rối, cả bọn bị tạm giam là điều chắc chắn rồi.

Có điều cả bọn một mực khẳng định bởi vì bọn họ thấy chơi trong tiệm không vui nên mới ‘hợp lý phát tiết cảm xúc’, càng không thừa nhận là có người ở phía sau sai khiến.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập kéo đến, đi theo sau Thẩm Niệm Lâm là trợ lý đặc biệt, hai người mang theo hơi lạnh ban đêm xuất hiện trong cục cảnh sát.