Thẩm Niệm Lâm không nghĩ sẽ gặp Cố Âm ở đây. Bữa tiệc hôm nay đông nghịt người, cô chưa từng nói qua với anh, thế mà tự mình đến đây.
“Sao em lại ở đây?” Thẩm Niệm Lâm quan sát cô, hỏi thêm một câu, “Cắt tóc à?”
“Đúng vậy.” Cố Âm nhìn anh cười: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Thẩm Niệm Lâm trả lời không cần suy nghĩ, nhưng không làm cho người khác có cảm giác đang khen cho có lệ, “Em còn chưa trả lời anh, sao em lại đến đây?”
Cố Âm nhìn anh, hơi cong môi, nghĩ rằng anh ta đã biết còn cố hỏi: “Vương Tư Kỳ gửi thiệp mời cho em.”
Nghe vậy, Thẩm Niệm Lâm hơi cau mày.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Có nhân viên phục vụ đi đến, ghé đến gần tai Thẩm Niệm Lâm nói nhỏ mấy câu, Thẩm Niệm Lâm gật gật đầu, nhìn về phía Cố Âm: “Anh có việc cần phải xử lý.”
Cố Âm cười, không trả lời, nói không chừng chuyện anh nói chính là đi giúp Vương Tư Kỳ, nhân vật chính trong bữa tiệc tối nay.
Trước khi đi, Thẩm Niệm Lâm nhìn Lục Ninh Ninh đang đứng cùng một chỗ với Cố Âm: “Vị này là?”
“A, tôi là Lục Ninh Ninh.” Đột nhiên bị nhắc đến, tinh thần Lục Ninh Ninh phấn chấn trả lời.
Thẩm Niệm Lâm hơi suy tư: “Con gái Lục Tế Dương?”
Lục Ninh Ninh có phần ngoài ý muốn nhìn anh: “Anh biết ba tôi à?”
Thẩm Niệm Lâm không trả lời lại, tỉnh bơ rút ly rượu trong tay Cố Âm ra, thấp giọng dặn dò: “Về nhà sớm đi.”
Lục Ninh Ninh nhìn bóng dáng anh ta rời đi, khó mà tin nổi hỏi Cố Âm: “Anh ta là chồng cô thật à?”
“Đúng vậy.” Cố Âm lại cầm ly rượu dâu, uống một ngụm hết sạch.
Lục Ninh Ninh kinh ngạc: “Cô còn trẻ thế mà đã có chồng rồi à?!”
Cố Âm nhẹ nhàng nhíu mày, trả lời lại: “Tôi đã 25 tuổi, có chồng không phạm pháp chứ?”
“…..” Vì sao đều 25 tuổi, người khác đã có chồng lớn như vậy, không phải, đẹp trai như vậy, mà cô vẫn còn độc thân hả?
Cố Âm không phát hiện ra cảm xúc của Lục Ninh Ninh, bây giờ cô chỉ cảm thấy rất sợ —- vừa rồi Thẩm Niệm Lâm đến, sóng bình luận trước mặt càng hiện rõ ràng hơn.
[Oa, nam nữ chính nhìn thế nhưng có có chút ngọt ???]
[+1, sao tôi lại cảm thấy nam chính yêu nữ chính nhỉ ?]
[Ting ting, một trong những chi tiết máu chó kinh điển, vì anh yêu em nên lạnh nhạt với em [đầu chó]]
Cố Âm suýt sặc rượu trong miệng.
Yêu cô nên lạnh nhạt với cô? Bốn bỏ lên năm chính là Thẩm Niệm Lâm yêu cô à?
Mấy người này đang nói hươu nói vượn gì đó ??
“Cô uống gấp như vậy làm gì? Đừng nghĩ rượu này nhẹ, uống nhiều vào vẫn say.” Lục Ninh Ninh một bên nhắc nhở Cố Âm, một bên lấy di động mở WeChat, “Thêm WeChat đi.”
Cố Âm cắn quả dâu tây gật gật đầu, lấy di động của mình ra, thêm WeChat Lục Ninh Ninh.
“Tôi đi vệ sinh.” Thêm bạn xong, Lục Ninh Ninh cất điện thoại di động, nói lại với Cố Âm.
Lục Ninh Ninh vừa đi được một lúc, bỗng nhiên trong hội trường có tiếng ồn ào, Cố Âm theo tiếng động nhìn lại, thấy cách đó không xa Vương Tư Kỳ đang đứng cùng một chỗ với một vị đạo diễn lớn. Cố Âm không ở trong giới giải trí, nhưng vị đạo diễn đang nói chuyện với Vương Tư Kỳ thì cô biết, là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, trước đó hai người họ còn ăn cơm cùng nhau trong một bữa tiệc.
Với lai lịch của Vương Tư Kỳ mà có thể được nói chuyện cùng ông ta, xem ra cũng là do Thẩm Niệm Lâm giới thiệu.
Vương Tư Kỳ nói chuyện với đạo diễn xong, ánh mắt tùy ý đảo qua trong phòng, nhìn thấy Cố Âm đứng trong góc. Không phải do cô đặc biệt chú ý đến Cố Âm, mà là Cố Âm dù đứng trong đám người vẫn nổi bật khiến người ta phải nhìn đến.
Cô ta hừ nhẹ, nhếch miệng cười, đi về phía Cố Âm.
Cố Âm đứng tại chỗ nhìn, thấy bộ váy dài đuôi cá ôm sát trên người cô ta, dưới ánh đèn chiếu sáng quả thực thu hút mọi ánh nhìn.
Cô ăn thêm quả dâu tây, cuối cùng Vương Tư Kỳ giẫm lên đôi giày cao gót đến trước mặt cô. Cố Âm không nói chuyện, Vương Tư Kỳ chủ động mở miệng: “Cô Cố, không nghĩ tới cô sẽ đến? Thật là vinh hạnh.”
Cố Âm cười cười: “Cô Vương đặc biệt gửi thiệp mời đến, làm sao tôi dám không biết xấu hổ mà từ chối đây ?”
[Lên! Lên! Lên!]
[Kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi cực thích mấy trường hợp như này [đầu chó]]
Cố Âm: “…..”
Cô đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Đêm nay tôi và Niệm Lâm đều bận nhiều việc, tiếp đón không chu toàn, rất mong cô Cố thông cảm cho.” Vương Tư Kỳ không nhìn thấy mấy bình luận, còn bày ra dáng vẻ chủ nhân, âm thầm phân chia cao thấp với Cố Âm.
Cố Âm nở nụ cười, đối với mấy chiêu của cô ta khịt mũi coi thường. Cô nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Vương Tư Kỳ, nhớ đến vừa những lời bình luận lúc nãy nói ‘Yêu cô sẽ lạnh nhạt với cô.’
Thẩm Niệm Lâm sẽ không thật sự đi theo mấy tình tiết hay xuất hiện phim đó chứ ?
Vương Tư Kỳ thấy Cố Âm không có phản ứng, muốn nói thêm gì đó, vửa mở miệng định nói chuyện đã bị Cố Âm cắt ngang: “Vương tiểu thư, cô đã ngủ với Thẩm Niệm Lâm chưa?”
Vương Tư Kỳ: “……”
Vị này không lên tiếng thì thôi, mà đã nói thì phải làm người khác khϊếp sợ.
“Cô nghĩ sao?” Vương Tư Kỳ cười nhạt hỏi lại, giọng điệu ẩn ý, “Thẩm Niệm Lâm là một người đàn ông bình thường.”
“À.” Cố Âm giống như đồng ý với cô ta gật gật đầu, “Vậy là đã ngủ cùng rồi à?”
Vương Tư Kỳ nâng mắt nhìn, trong mắt lộ ra nhiều phần đắc ý.
Cố Âm hỏi tiếp: “Vậy cô có thấy hình xăm nào sau lưng anh ấy không ?”
Mí mắt Vương Tư Kỳ giật giật, trầm mặc nhìn cô mấy giây, chợt cười rộ lên. Ha, thật buồn cười, lời cô ta nói là sao? Cô đâu dễ mắc mưu như vậy ?
“Sau lưng anh ấy không có hình xăm.” Vương Tư Kỳ giễu cợt nói.
Cố Âm không bị thuyết phục, tiếp tục hỏi cô ta: “Vậy sau lưng anh ấy có gì ?”
“Sau lưng anh ấy cái gì cũng không có.” Lần này Vương Tư Kỳ mở miệng nói tự tin hơn nhiều so với trước, trong lòng cô chỉ thấy buồn cười, có một thủ đoạn mà Cố Âm dùng đến hai lần, còn thú vị gì nữa ?
Cố Âm nghe cô ta nói xong, không phản ứng nhiều lắm, chẳng qua nhìn cô ta cười cười, nhìn nụ cười này của Cố Âm, làm trong người Vương Tư Kỳ có chút không yên.
Vừa rồi cô có nói sai gì không ?
“Cô cười cái gì ?” Sắc mặt Vương Tư Kỳ rất không tốt.
Cố Âm cong khóe môi, vẻ mặt rất đồng tình: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô thật đáng thương.”
“Cô!!” Vương Tư Kỳ tức giận, cô đáng thương? Một người phụ nữ bị chồng vứt bỏ như Cố Âm, dựa vào gì mà lại tỏ ra thương hại cô chứ ?
“Cô Cố, đã lâu không gặp.” Bỗng nhiên có tiếng một người đàn ông xen vào.
Âm thanh rõ ràng dịu dàng, trầm thấp dễ nghe, Cố Âm và Vương Tư Kỳ cùng quay đầu, nhìn người đang đến.
Đối phương là một người đàn ông trẻ, trên người mặc bộ tây trang cao cấp giống Thẩm Niệm Lâm, nhưng khí chất hoàn toàn tương phản. Tuy rằng nhìn Thẩm Niệm Lâm cũng là dáng vẻ nho nhã, lịch sự, nhưng khí chất quá mạnh mẽ, cả người tỏa ra hơi thở người lạ chớ đến gần, mà người này thì khác, là một người đàn ông dịu dàng ấm áp, tính tình hòa nhã, làm người khác nhìn thấy đã muốn tiến đến nói chuyện vài ba câu.
“Anh Quan ?” Cố Âm có phần ngoài ý muốn, cô không nghĩ Quan Dự cũng sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ. Quan Dự nhìn cô gật gật đầu, đứng ở bên cạnh cô nhìn Vương Tư Kỳ ở đối diện: “Cô Vương, hai người đang nói chuyện gì vậy? Có vẻ rất vui phải không ?”
Có người khác ở đây, Vương Tư Kỳ thu lại dáng vẻ thở hổn hển vừa rồi, cười nói chào hỏi Quan Dự: “Không có gì, tâm sự mấy câu thôi. Không nghĩ đến anh Quan cũng quen biết cô Cố đây ?”
Ánh mắt đảo qua giữa hai người, nhìn tư thế bảo vệ của Quan Dự dành cho Cố Âm, chỉ sợ không chỉ dừng lại ở mức quen biết đơn giản như vậy.
Quan Dự cầm ly rượu trong tay, cười yếu ớt: “Ừm, cô Cố xuất sắc như thế, có thể quen biết cô ấy là vinh hạnh của tôi.”
Vương Tư Kỳ miễn cưỡng cười hai tiếng, nhìn không ra nha, Cố Âm này cũng không phải đèn cạn dầu thôi đâu. Một bên chiếm giữ vị trí vợ của Thẩm Niệm Lâm, một bên mê hoặc cậu hai nhà họ Quan, làm anh ta bị mê mẩn đến thất điên bát đảo.
Ha.
“Tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy hai người ôn chuyện.” Lời này Vương Tư Kỳ nói ra rất mập mờ, làm như rất thức thời tránh ra. Quan Dự không để ý cô ta, cúi đầu nhìn Cố Âm bên cạnh: “Cô Cố, cô có sao không? Vừa rồi cô ta không bắt nạt cô chứ?”
“Không sao, cô ta còn chưa có bản lĩnh đó.”
Quan Dự nghe cô nói xong, cười nhẹ nhìn cô: “Vậy thì tốt.”
[Nam phụ đây à ?]
[@Thẩm Niệm Lâm, có người muốn cướp vợ anh]
[Nhìn nam phụ cũng đẹp trai, nhưng xin lỗi mị vẫn thích nam chính hơn]
[Ngoài việc là tra nam, nhan sắc và dáng người của nam chính thật sự rất tuyệt]
Cố Âm: “…..”
Nhìn đi nhìn đi, Thẩm Niệm Lâm dựa vào khuôn mặt đẹp trai chiếm được không ít tiện nghi. Lúc trước cô cũng là bị cái khuôn mặt đó của Thẩm Niệm Lâm lừa.
“Anh Quan, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Cố Âm không định ở lại đây, nói một tiếng với Quan Dự xong liền chuẩn bị rời đi.
“Cô Cố!!” Quan Dư giơ tay theo bản năng, nắm cổ tay cô. Cố Âm quay đầu liếc nhìn anh ta, lúc này Quan Dự mới nhận ra mình hơi mạo phạm, buông tay: “Xin lỗi.”
Cố Âm cười cười không nói gì, Quan Dự họ nhẹ một tiếng lại mở miệng: “Tôi không còn việc gì ở đây, để tôi đưa cô đi.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, lái xe của tôi đang chờ ở bên ngoài.” Cố Âm uyển chuyển từ chối. Lúc trước Quan Dự từng theo đuổi cô, nhưng cô không có tình cảm nào khác với anh ta, hơn nữa sau khi bị khuôn mặt của Thẩm Niệm Lâm che mắt, cứ vậy mà theo người nào đó ở cùng một chỗ.
Nếu đã từ chối người ta, Cố Âm không muốn dính dáng gì đến nữa, huống chi nhà họ Quan và nhạ họ Thẩm có quan hệ cạnh tranh nhau trong trên thương trường.
Quan Dự muốn gọi cô, giật giật khóe miệng lại nhịn xuống. Hắn đứng tại chỗ, nhìn Cố Âm chậm rãi rời xa trong tầm mắt, mới xoay người rời đi.
Thẩm Niệm Lâm đứng ở một góc cách đó không xa, lắc nhẹ ly rượu trong tay, thần sắc tối tăm không rõ.
Quan Dự đi ra từ nhà vệ sinh, bất thình lình nhìn thấy Thẩm Niệm lâm đứng bên ngoài cửa. Người dựa vào tường trên hành lang, như đang cố tình đợi riêng hắn. Ánh mắt Quan Dự hơi thay đổi, giữa hắn và Thẩm Niệm Lâm không thể nói đến cái gọi là giao tình.
Hắn lễ phép cười cười với Thẩm Niệm Lâm, ý định trực tiếp đi qua người anh ta. Thẩm Niệm Lâm đứng thẳng người, chặn đường đi của hắn. Quan Dự có chút không vui, định bảo anh ta tránh ra, Thẩm Niệm Lâm đột nhiên giơ tay túm lấy cổ anh ta.
Quan Dự lớn đến bây giờ còn chưa bị người nào nắm cổ, chưa kể đến Thẩm Niệm Lâm ra tay rất mạnh, giống kiểu muốn bóp chết hắn.
“Anh, buông tay……” Quan Dự bắt lấy cổ tay Thẩm Niệm Lâm, muốn anh ta buông tay, nhưng Thẩm Niệm Lâm không hề nhúc nhích. Quan Dự sợ hãi phát hiện, hắn đường đường là một người đàn ông to lớn, ở trước mặt Thẩm Niệm Lâm mà không thể trả đòn.
“Anh Quan, tôi nhớ đã từng cảnh cáo anh, cách xa Cố Âm ra.” Thẩm Niệm Lâm tăng thêm lực trên tay, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Quan Dự phía đối diện.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Thẩm Niệm Lâm nâng mắt, buông lỏng tay. Quan Dự ôm cổ ho khan mấy tiếng, chân nhũn ra, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, phải dựa vào vách tường mới đứng vững.
Thẩm Niệm Lâm mặt không đổi sắc chỉnh ống tay áo, Quan Dự nhướn mày nhìn, yếu ớt nói: “Anh Thẩm ở bên ngoài làm chuyện xấu không ngừng, có tư cách gì đến cảnh cáo tôi ?”
Thẩm Niệm Lâm liếc mắt nhìn: “Chuyện của tôi và Cố Âm, không đến lượt anh hỏi.”
Anh vừa dứt lời, có người đàn ông đi từ bên ngoài vào, Thẩm Niệm Lâm không hề sợ hãi đi ra, coi chuyện khi nãy chưa hề phát sinh.
Lúc này, Cố Âm ngồi trên xe đang choáng váng.
[Mẹ nó mẹ nó nam chính quá đẹp trai!!]
[Tôi đúng là điên rồi mới đi trách nam chính! Tôi có thể làm lại!]
[Má nó tôi còn nghĩ nam phụ mới ra trận sẽ thuận lợi!!]
“…….” Cố Âm nhìn làn sóng bình luận này thật lâu chưa hồi phục lại, lâm vào trầm tư tự hỏi.
Cho nên vừa rồi Thẩm Niệm Lâm làm gì? Quan Dự bị làm sao? Hóa ra màn ảnh này không phải chỉ quay mỗi mình cô ?
Như vậy là cô có góc nhìn mới ?
Căn cứ vào những lời vừa rồi của sóng bình luận để phân tích, khả năng cao là Thẩm Niệm Lâm vừa đánh nhau với Quan Dự. Tuy rằng hai nhà có quan hệ cạnh tranh, nhưng không đến mức gặp mặt đã đánh nhau đâu nhỉ? Chẳng nhẽ là vì cô?
Tối nay Cố Âm không ngủ được, không suy nghĩ đến chuyện của Thẩm Niệm Lâm thì nghĩ đến chuyện mà sóng bình luận nói.
Cô đứng lên muốn đi vệ sinh, khi đi qua phòng thay đồ, cô nghe thấy tiếng động bên trong, đẩy cửa ra.
Thẩm Niệm Lâm đứng trong phòng, quay lưng về phía cô thay quần áo. Nửa thân trên để trần hiện rõ những vết sẹo cái sâu cái nông trên lưng.