Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiang Dao tức giận trừng mắt nhìn Lục Hành Tung, nghiến răng nghiến lợi, “Đồ xấu xa nhà anh!” Một hồi lâu, cũng tìm được một từ tương đối phù hợp với dáng vẻ đạo mạo của hắn.
“Thì em tính sao?” Lục Hành Tung nhướng mày, thấy Giang Dao cắn môi không hé răng liền biết đáp án của cô, hắn im lặng hai giây, nguy hiểm rằn từng chữ, “Đây là em tự tìm.”.
Lục Hành Tung nói được thì làm được, hắn chờ cô một năm thời gian, nhịn một năm mới tiếp tục khai trai, vốn định chậm rãi nhấm nháp, nhưng Giang Dao không phối hợp, vậy hắn chỉ có thể dùng một lần thu hồi cả vốn lẫn lãi.
Giang Dao thật sự bị lăn lộn một đêm, nhưng cuối cùng Lục Hành Tung không có cầm thú qúa mức, bầu trời vừa hửng sáng hắn buông tha cô, ôm cô vào lòng ngủ.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, Giang Dao cảm thấy như thể vừa nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, đẩy đẩy người bên cạnh, làm hắn tắt đồng hồ báo thức, cô muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng vừa động, mới nhận thức được có gì đó không thích hợp.
“Tỉnh?” Lục Hành Tung suốt một đêm đều ở trong cơ thể cô, cho đến giờ đã đến lúc hắn phải thức dậy, hắn còn chưa đã thèm đem cô từ trên xuống dưới nhìn một lượt rồi mới từ từ rút ra. Hắn nhẹ vuốt ve eo cô, “Đi tắm rửa thay quần áo rồi đưa anh sân bay.”
“Đánh chết cũng không đi.” Giang Dao thực sự nổi bão, còn tưởng rằng hắn không cầm thú, kết quả nói được làm được, nói 7 giờ liền đúng 7 giờ!
Cô rất buồn ngủ, buồn ngủ đến nói chuyện đều nhắm hai mắt lại. Vừa nói xong lại lập tức ngủ thϊếp đi.
Lục Hành Tung cũng biết, tối qua hắn thực sự quá đáng, nhưng hắn rất muốn ở cùng Giang Dao nhiều thêm một chút. Vì vậy, dù cô rất buồn ngủ nhưng hắn vẫn đem người ở trên giường ôm lên, tự tay hắn tắm cho cô, mặc xong quần áo rồi mới xuống lầu ăn sáng.
Ba Lục mẹ Lục thấy Lục Hành Tung một mình xuống lầu liền biết Giang Dao không chuẩn bị đưa Lục Hành Tung đi sân bay, hai người tập mãi cũng thành thói quen. Dặn dò Lục Hành Tung mấy câu sau đó từng người đi làm.
Chờ ba mẹ Lục đi làm hết, Lục Hành Tung lên lầu trực tiếp ôm người phụ nữ đang ngủ như heo chết xuống lầu, rồi ôm vào trong xe.
Tài xế nhìn bộ dạng này giật mình hoảng sợ, nhưng người ta là Lục Thiếu còn chưa nói gì, hắn tự nhiên nửa lời không nói cũng không dám hỏi nhiều. Nhìn cô vợ trẻ được chồng ôm ngủ ngon lành ở ghế sau, tài xế rất cơ trí, xứng chức là một tài xế biết thời thế, hắn không nhìn nhiều, không nói nhiều và không hỏi nhiều.
Giang Dao ngủ được nửa đường thì tỉnh lại, vừa mở mắt có điểm ngốc ngốc, ngơ ngác dụi dụi mắt, còn tưởng rằng đang nằm mơ, mãi cho đến bên người truyền đến âm thanh của Lục Hành Tung thì cô mới ngẩng đầu nhìn lên.
“Tỉnh? Hiện tại em đang trên đường đưa anh đi sân bay, hơn 20 phút nữa là có thể đến sân bay.” Lục Hành Tung tâm tình không tồi.
Giang Dao xoa xoa ấn đường, trợn trắng mắt, sức lực suy nghĩ đều không có, trong lòng nói thầm, ai muốn đưa tiễn cái đồ nhà anh? Đây rõ ràng là bắt cóc đưa tiễn! Đồ xấu xa này!
Giang Dao thầm nghĩ, có phải hai ngày hôm nay cô quá dung tung hắn? Cho nên, hắn từng bước lấn chiếm, mới đầu làm chuyện gì đều cẩn thận thử xem phản ứng của cô, hiện tại dám nhảy luôn một bước lớn? Nhảy xa đến mức cô trở tay không kịp.
Dư lại hai mươi phút đi đường, Giang Dao vẫn ở trong lòng Lục Hành Tung ngủ như cũ, mãi cho đến khi xe tới sân bay, Lục Hành Tung mới đánh thức cô dậy.
“Tới rồi, xuống xe.” Lục Hành Tung không để ý đến ánh mắt người ngoài, hắn ôm cô ra rồi quay đầu nói với tài xế, “Anh đi mua giúp cô ấy một phần ăn sáng rồi đứng chờ ở đây, đợi chút nữa đưa cô ấy trở về.”
Tài xế liên tục gật đầu, chắc chắn là như vậy rồi, hắn cũng không muốn làm một cái bóng đèn to giữa hai người đâu.
Dặn xong, Lục Hành Tung mới vừa lòng nắm tay cô vào sân bay.