Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau đó, ba Giang mẹ Giang quay đầu nhìn thẳng Giang Dao, con gái của họ, trong lòng họ đều rõ hơn ai hết. Sau ngày kết hôn cô vẫn chưa trở về, trong lòng oán hận hai người họ làm cha mẹ không nghe ý kiến con cái mà vẫn gả cô đến Lục gia. Bọn họ nhiều ít cũng nghe được một số chuyện sau khi Giang Dao gả qua, Giang Dao sống với Lục Hành Tung như người xa lạ, họ cảm nhận được Giang Dao đối với Lục Hành Tung người chồng này rất phản cảm.
Vì vậy ba mẹ Giang không cần hỏi liền biết nhất định là Giang Dao trộm sửa lại nguyện vọng đại học!
“Giang Dao, có phải con hay không!” ba Giang trực tiếp từ trên ghế đứng lên, gần như rít gào, “Có phải chính con tự sửa lại nguyện vọng? Không phải đã quyết định học đại học y Bắc Kinh? Vì sao hiện tại lại thay đổi đại học Giang Nam! Tại sao? Giang Dao, tại sao con không hiểu chuyện như vậy, con bao nhiêu tuổi rồi? Mười chín, không phải chín tuổi! Con đã kết hôn! Con nghĩ gì khi đi Giang Nam học đại học? Khoảng cách đến đơn vị chồng con xa như vậy, con rốt cuộc nghĩ gì?”
Cũng giống như trước lúc sống lại, nghe thấy cô trúng tuyển đại học y Giang Nam, cha mẹ tức giận trách cứ.
Giang Dao nghĩ, thời điểm đó, không biết cô đáp lại như thế nào?
Cô đã ngay thẳng cùng cha mẹ nói rõ ràng, tuyên bố chỉ đăng ký đại học y Giang Nam, lúc trước đồng ý học đại học y Bắc Kinh chỉ để đối phó.
Sau đó người ba từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đối với cô lớn tiếng đã tát cô một cái, đem cô đuổi ra khỏi cửa.
Sống lại một đời, đối mặt với cảnh tượng này Giang Dao không biết nên trả lời như thế nào?
Lý do thoái thác ở Lục gia lúc này hiển nhiên không còn thích hợp, nói bởi vì Lục Hành Tung chọc cô tức giận nên tính tình trẻ con nông nôỉ, nói ra sẽ chỉ làm ba mẹ càng tức giận. Giận cô không hiểu chuyện không ngoan ngoãn hay bởi vì cha mẹ ruột luôn hiểu rõ con gái họ hơn cha mẹ chồng nên lý do kia bọn họ căn bản sẽ không tin.
Đối mặt với chất vấn của ba, Giang Dao chỉ có thể cúi đầu không hé răng, tuỳ ý ba quở trách, mà sự thật chính là như vậy, ba cô mắng không sai, cô rất không hiểu chuyện.
“Ba, đây là con quyết định.” Lục Hành Tung ít nhiều vẫn hiểu biết tính cách ba Giang, Giang Dao làm chuyện này ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nhìn Giang Dao bị ba vợ mắng cúi đầu không dám nói hắn có chút đau lòng.
“Ba, để Giang Dao đi Giang Nam học đại học y là quyết định của con, cô ấy còn nhỏ, con sợ cô ấy rời nhà quá xa không thích ứng với môi trường sống, khí hậu phương Bắc và thói quen ẩm thức so với phía Nam khác nhau rất lớn. Cô ấy vừa rời khỏi nhà, một người đi Bắc Kinh cái gì đều không quen, con sợ không ai chăm sóc cô ấy, cô ấy cũng chưa tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Lục Hành Tung lấy lý do nói một cách hiển nhiên chân thật, “Đại học y Giang Nam cũng là đại học trọng điểm, cùng đại học y Bắc Kinh không phân cao thấp, chủ yếu là khoảng cách gần nhà, Giang Dao có chuyện gì về nhà cũng tiện, thói quen sinh hoạt của hai địa phương cũng chênh lệch không lớn, lúc Giang Dao đăng ký gọi điện thoại hỏi ý kiến của con, con bảo cô ấy đăng ký đại học y Giang Nam.”
Có thể đem lời nói dối và lời nói thật biểu cảm giống nhau cũng chỉ có Lục Hành Tung.
Nghe xong Lục Hành Tung nói, ba Giang thật sự tin, hắn thở dài, “Con quá chiều con bé, nó đã mười chín tuổi, có gì mà không tự chăm sóc tốt bản thân? Con nói xem, hai vợ chồng vốn dĩ chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, nó vừa đi Giang Nam học đại học Y, vừa học chính là bốn năm, con thì sao? Phải đợi thêm bốn năm? Nếu đi Bắc Kinh, mỗi ngày nghỉ lễ hoặc cuối tuần Giang Dao đều có thể đến bộ đội thăm con, các con ít nhất một năm có thể gặp nhau vài lần.”