Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Anh chỉ muốn xem em đã hết sốt chưa, cho nên không cần nhìn anh phòng bị như vậy.” Anh nhẹ nhàng giải thích một câu, bàn tay lưỡng lự liền áp lên trán cô, mà một bàn tay khác được áp lên trên trán hắn.
Vài giây sau, hắn rút bàn tay lại, nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Đã ổn rồi.”
Giang Dao biết, hắn nhất định ở trong điện thoại biết nàng phát sốt, từ nhà ga huyện thành một đường vội vàng trở về, có lẽ, xe vừa dừng ở trấn trên liền một đường chạy về nhà, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, nhiệt độ trên tay cũng có thể bỏng rát trán cô.
Cô để tay lên ngực tự hỏi bản thân, Giang Dao, trước kia tâm mày có lẽ làm bằng sắt? Hay mày vốn không có tâm hả Giang Dao? Lục Hành Tung tốt như vậy, mày như thế nào bỏ được trốn tránh hắn? Như thế nào bỏ được dùng sự lạnh lùng tra tấn hắn mười một năm?
“Lục Hành Tung…” Giang Dao thì thầm gọi tên hắn, trầm mặc vài giây, đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy người trước mắt.
L*иg ngực đột nhiên chứa đựng một người, Lục Hành Tung có chút choáng váng ngây dại, eo thẳng tắp tuỳ ý Giang Dao ôm. Đôi bàn tay theo bản năng muốn vòng lấy eo cô nhưng một lần nữa kìm hãm lại.
Giây phút này, thời gian như ngừng lại, Lục Hành Tung không biết phải làm thế nào.
“Ở nhà chịu uỷ khuất?” Hai người kết hôn đã một năm, nhưng Lục Hành Tung chưa từng được Giang Dao ôm, anh cũng không miễn cưỡng cô. Đoạn hôn nhân này cô trước sau như một người tự do đứng bên đưỡng, phảng phất như mình là người ở ngoài nhìn vào người ở trong suy xét.
Vì vậy khi cô dùng cử chỉ này ôm hắn, theo bản năng hắn nghĩ có phải hay không cô ở trong nhà không quá vui vẻ? Có phải thời điểm hắn không ở nhà không ai che chở cô, cô chịu uỷ khuất?
“Cùng mẹ cãi nhau?” Lục Hành Tung nhẹ giọng dò hỏi.
Hắn lo lắng điều này cũng không phải không có đạo lý, lúc trước hắn khăng khăng muốn cưới Giang Dao, mẹ Lục giận dữ không ít, luôn chê Giang Dao tuổi quá nhỏ. Sau khoảng thời gian kết hôn, Giang Dao đối với hắn lãnh đạm, mẹ Lục càng một bụng oán trách.
“Tính tình của mẹ em có thể chưa được rõ, mẹ nói chuyện có chút sắc bén nhưng tâm đậu hũ, ngày thường cằn nhắn em cứ nghe tai trái bỏ tai phải thì tốt rồi, anh sẽ nói chuyện lại với mẹ, để mẹ không làm khó dễ em.” Lục Hành Tung tính tình không được tốt lắm, có lẽ bởi vì hắn đã đem hết sự kiên nhẫn dành toàn bộ cho người phụ nữ trong ngực.
“Không phải.” Giang Dao lên tiếng phủ nhận.
Mẹ Lục, bà Lý Quế Chi tuy rằng không phải thực thích con dâu là cô nhưng đối với cô lại không làm khó dễ.
“Vậy xảy ra chuyện gì?” Giang Dao mở miệng trả lời, Lục Hành Tung nét mặt thoáng buông lỏng, cô cùng hắn nói chuyện vậy người chọc cô không vui không phải hắn.
Giang Dao lúc này mới buông lỏng Lục Hành Tung ra, nhìn hắn toàn thân đều không được tự nhiên, trong lòng đau khổ cười, trước kia cô thật có bao nhiêu lạnh lùng mới có thể làm hắn vì được cô ôm một cái liền vui vẻ đến kinh ngạc tự mình hoài nghi mình.
Giang Dao nhớ rõ người lính nhỏ kia nói, hắn ở bộ đội lúc được nghỉ sẽ đi trong thôn thăm cô, nhưng thời gian hai năm qua đi cô lại không một lần nhìn thấy hắn.
Lục Hành Tung lúc này cô ôm là một Lục Hành Tung sống sờ sờ, là người yêu cô lại chưa từng nói ra, là người yêu cô đuổi theo từng bước chân cô chạy trời Nam đất Bắc, là người yêu cô yêu đến mức không dám xuất hiên trước mặt cô, tới thôn nhỏ trong núi cô ở cũng chỉ dám trộm đi nhìn, trước sau không dám xuất hiện đứng trước mặt cô, là người yêu cô rõ ràng đứng trước mặt cô lại muốn cúi đầu che dấu đi sự tồn tại của hắn.