Song Bích

Chương 17.2: Chân dung

Minh Hoa Thường chạy đến bên cạnh Minh Hoa Chương, hai tay cầm tay của Minh Hoa Chương đưa lên miệng hà hơi. Minh Hoa Chương không đề phòng phía sau, bị nàng túm được tay, khi hắn phản ứng được lập tức muốn rút về, lại bị Minh Hoa Thường nắm chặt không buông: “Nhị huynh, huynh xem đầu ngón tay của huynh đều đông cứng rồi. Muội mặc dày, muội giúp huynh sưởi ấm.”

“Không cần.” Minh Hoa Chương bất đắc dĩ nói: “Ta không lạnh.”

“Nói bậy, huynh cũng là da thịt, sao có thể không lạnh?”

Hai người họ cãi cọ một hồi đã tới nơi. Đây là khách viện mà Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đã từng cư trú, nhưng hiện tại lại u ám, tĩnh mịch. Cửa chính mở toang, giống một con quái thú hiểm độc ẩn nấp trong bóng đêm há miệng, chờ con mồi chui đầu vào lưới.

Minh Hoa Chương nhắm mắt làm ngơ, bình tĩnh đi vào trong bóng đêm. Hắn đốt mồi lửa lên, bỗng chốc đẩy lùi bóng tối, cũng chiếu sáng tử thi cách đó không xa.

Tiếng gió thét gào, đốm lửa lay động, bầu không khí này thật sự kinh khủng. Nhưng dường như Minh Hoa Chương lại không cảm giác được, một tay hắn cầm chặt mồi lửa, tay kia kiểm tra thi thể Liên Tâm, hoàn toàn không kiêng kỵ gương mặt tái nhợt quỷ dị, hai lỗ máu nhầy nhụa trên mặt.

Minh Hoa Thường cảm thấy nàng cũng xem như lớn gan, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng sởn gai ốc. Nàng lặng lẽ kéo chặt áo choàng lại, hỏi: “Nhị huynh, huynh không sợ chút nào sao?”

“Sợ cái gì?” Giọng nói của Minh Hoa Chương rất thong dong, lạnh lùng gần như lạnh nhạt: “Nàng ấy bị người gϊếŧ chết, muốn sợ cũng nên sợ những người sống nhìn có vẻ văn nhã kia, vì sao phải sợ một xác chết?”

Minh Hoa Thường không còn gì để nói, yên lặng khắc chế nỗi sợ đối với người chết, cẩn thận tìm kiếm dấu vết tâm lý lưu lại trong phòng.

Nơi này ắt hẳn không phải là hiện trường đầu tiên hung thủ sát hại Liên Tâm, nhưng đối với Minh Hoa Thường mà nói, cách hung thủ đặt thi thể, cách hắn bố trí nghi lễ trong tâm trí của hắn quan trọng hơn nhiều so với hiện trường án mạng. Nàng thong thả đi qua đi lại trong phòng, trong đầu nàng hiện lên một bóng người đang bước qua ngạch cửa, trên vai hắn là một nữ tử kiều mỹ, nhu nhược, vẫn còn ấm áp.

Hắn vào trong phòng ngủ của tiểu thư công hầu suôn sẻ, bài trí xung quanh rõ ràng thuộc về nữ tử quý tộc làm hắn vừa hưng phấn vừa căm hận. Hắn nhìn quanh bốn phía, gầm giường tủ quần áo, ghế ngồi, có rất nhiều nơi có thể trưng bày thi thể, nhưng những chỗ đó vẫn chưa đủ. Hắn tìm một lúc, cuối cùng tìm được một nơi vừa lòng.

Giường.

Đệm chăn được gấp gọn gàng, ở trên tựa hồ còn có mùi thơm của nữ tử. Hắn kích động mà đặt “nữ nhân của hắn” ở trên giường, hắn kéo chăn ra, đắp chăn gấm không lâu trước đây còn đắp trên làn da của tiểu thư quý tộc lên mặt Liên Tâm.

Minh Hoa Thường bất tri bất giác đã ngồi xổm trước giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm hốc mắt trống rỗng của Liên Tâm. Minh Hoa Chương dùng mồi lửa huơ huơ ở trước mắt nàng, gọi: “Nhị nương?”

Minh Hoa Thường đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn thấy Minh Hoa Chương đang nhíu mày nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Đốm lửa chập chờn, khuôn mặt hắn bị ánh lửa bao phủ, nửa sáng nửa tối, trông có vẻ uy nghiêm như thần thánh trong các bức bích hoạ.

Minh Hoa Thường sửng sốt một lúc lâu mới thoát khỏi sự đồng cảm cực đồ đó. Minh Hoa Chương thấy nàng vẫn không nói lời nào liền duỗi tay kiểm tra trán nàng, lại đột nhiên bị Minh Hoa Thường nắm lấy.

“Nhị huynh, muỗi nghĩ ra điểm quan trọng nhất rồi!”

Minh Hoa Chương nói không ngại tới gần thi thể, nhưng thấy nàng ngồi xổm trước người chết, hắn lại bất động thanh sắc cầm cánh tay của nàng, kéo nàng đến nơi sạch sẽ: “Hửm?”

Minh Hoa Thường hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn, căn bản không chú ý hành động của Minh Hoa Chương: “Lúc trước muội vẫn chưa xác định rõ thái độ của hắn đối với nữ nhân, hiện tại cuối cùng muội cũng hiểu! Hiển nhiên hắn rất hận chúng ta, cố ý muốn dọa chúng ta nhảy dựng. Nhưng nếu chỉ muốn dọa người, treo thi thể ở cửa, chúng ta vừa mở cửa là nhìn thấy, không phải sẽ có hiệu quả tốt hơn sao? Vì sao hắn lại muốn giấu Liên Tâm trong chăn?”