Đêm khuya, trang viên tối mịt yên ắng, gió tuyết rít gào, hành lang đen kịt không có một bóng người, nhưng ở trong mắt Minh Hoa Thường phía trước lại có một thị nữ đang cầm đèn đi tới, vóc dáng yểu điệu, dáng đi rất yêu kiều phảng phất một quyền là có thể đánh gục.
Vậy tại sao hắn không động thủ? Có thể là bởi vì nàng ấy phải đi đưa thứ gì, hoặc là gặp một nhân vật lớn, nếu lúc này gϊếŧ nàng sẽ rút dây động rừng. Cho nên, phải đợi nàng đưa đồ xong mới động thủ, đường về dài như vậy, cơ hội ở khắp mọi nơi.
Nhưng trên đường lại xuất hiện vài điều ngoài ý muốn đáng ghét. Đầu tiên là ở gần núi giả, nàng ấy gặp Nhậm Dao, đối phương là tiểu thư hầu môn, nàng dừng lại nói vài lời cát tường với Nhậm Dao. Cuối cùng nàng cũng đi tiếp, mãi mới thoát khỏi tầm mắt của tiểu thư hầu môn kia, nhưng lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Một khách nữ tên Minh Hoa Thường, cũng xuất thân từ một gia tộc huân quý. Hai người đều làm đối phương hoảng sợ, lúc này hẳn là hắn có chút sốt ruột, cho nên sau khi Trì Lan tách khỏi Minh Hoa Thường hắn không đợi thêm nữa. Hắn gần như gấp không chờ nổi mà nhảy ra, dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước siết chặt cổ nàng. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng cho đến khi cặp mắt kia mất đi tiêu cự.
Minh Hoa Thường nghĩ đến đây, bỗng nhiên bị đẩy ra khỏi trạng thái mê man đó.
Không đúng, không hợp lý.
Minh Hoa Thường quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hành lang vừa dài vừa sâu, gió tuyết thổi qua sân viện càng thêm tịch mịch. Cảnh tượng lúc này cũng dữ dội giống như ngày mười bốn nàng chạm mặt với Trì Lan. Nàng cũng không cầm đèn l*иg, cũng bước chậm trong sân, khác biệt ở chỗ lần này Minh Hoa Chương lặng lẽ đứng sau nàng ba bước.
Minh Hoa Chương âm thầm đánh giá nàng, thấy thế thì hỏi: “Làm sao vậy?”
“Muội cảm thấy không hợp lý.” Minh Hoa Thường nhíu mày, buồn rầu nói: “Hung phạm theo dõi Trì Lan từ Noãn Các đến đây, khi muội nói chuyện với Trì Lan nhất định hắn ở cách đó không xa. Hắn theo dõi lâu như vậy, còn chuẩn bị hung khí, có thể thấy đã có âm mưu từ trước. Nếu đã có âm mưu từ trước, vì sao lại muốn chọn nơi nhiều người mắt tạp, náo nhiệt đông đúc như yến hội chứ? Chỗ như thế này, vốn là nơi dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất.”
Trên cổ Trì Lan có vết bầm, mặc dù nàng bị treo trên xà nhà, nhưng vết bầm từ yết hầu chạy đến sau tai, phương hướng này chắc chắn thắt cổ tự vẫn không thể hằn ra được, nhất định là bị siết cổ đến chết.
Sau khi gϊếŧ người còn muốn móc mắt, có thể thấy hận ý của hắn sâu như thế nào. Nếu là vì trả thù, vì sao không chọn nơi đêm khuya tĩnh lặng; nếu là xúc động gϊếŧ người, tại sao lại theo dõi lâu như vậy?
Đầu óc của Minh Hoa Thường rối bời, bởi vì nàng không nghĩ ra điểm này, nàng không thể tiếp tục tiến vào trạng thái đồng cảm với hung thủ. Minh Hoa Thường có linh cảm nếu gỡ bỏ được nghi hoặc này, vụ án này sẽ được giải quyết.
Minh Hoa Chương nhướn mày: “Thời điểm hung thủ gϊếŧ Trì Lan, muội cũng ở cách đó không xa?”
Minh Hoa Chương chỉ biết nàng từng gặp Trì Lan, nhưng hắn không ngờ khoảng cách của nàng với hung thủ lại gần như vậy. Minh Hoa Thường lúc này mới ý thức được, nàng từng cận kề cái chết đến thế nào.
Trong đầu Minh Hoa Thường chợt lóe lên một ý niệm, nàng đột nhiên hiểu ra một chuyện: “Có lẽ muội biết vì sao hắn muốn bỏ thi thể ở trong viện của chúng ta.”
Minh Hoa Chương không tỏ ý kiến nhìn nàng, Minh Hoa Thường bước nhanh hai bước, dừng trước một cây cột, ngửa đầu nhìn xà nhà.