Chiêu Tài, Như Ý nhìn thấy một con thú dữ lớn như vậy, dù biết là nuôi trong nhà, cũng không ngăn được chân nhũn ra. Con ngươi màu xanh xám của linh miêu bễ nghễ đảo qua, nhìn lạnh lùng nguy hiểm, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Ngược lại, Giang Lăng nghe thấy tên của hai nha hoàn liền sửng sốt, nói với Minh Hoa Thường lời từ đáy lòng: “Hai nha hoàn này của nương tử có tên rất hay, rất vui mừng.”
“Đúng vậy!” Minh Hoa Thường tựa hồ gặp được tri âm, kích động nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy! Cuối cùng cũng có người hiểu ta.”
“Tại sao không đặt thành một đôi?”
“Là một đôi, Tiến Bảo và Cát Tường đang ở nhà.”
Giang Lăng và Minh Hoa Thường biểu lộ chỉ hận gặp nhau quá muộn, tỏ vẻ tri âm khó tìm. Minh Hoa Chương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Phi Hồng Viên càng ngày càng bất ổn, tối nay tất cả mọi người nên cảnh giác hơn, bất kể nam hay nữ đều không nên ra ngoài một mình.”
Nói tới cái này Giang Lăng hứng thú hỏi: “Nữ quỷ kia sao lại xuất hiện ở trong phòng các ngươi?”
“Đầu tiên, đó là một thi thể, không phải là nữ quỷ.” Minh Hoa Chương chậm rãi nói: “Tiếp đó, lúc chạng vạng có người nghe lén ở ngoài phòng, hiện tại ngẫm lại, cũng không loại trừ là bọn họ cố ý dụ chúng ta đi khỏi, động tay động chân ở trong phòng.”
Chạng vạng Minh Hoa Chương và Nhậm Dao đi bắt người, Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên theo sát phía sau, nô bộc, nha hoàn bọn họ mang đến cũng đều cùng ra ngoài xem náo nhiệt. Sau đó, bọn họ đến gặp Thái Bình công chúa, giằng co lãng phí rất nhiều thời gian, không ai chú ý đến viện. Bởi vậy bị người phía sau màn lợi dụng sơ hở, đưa thi thể tới phòng của bọn họ, thậm chí cố ý đặt ở trên giường.
Giang Lăng cũng không để ý là nữ quỷ hay là nữ thi, hứng thú bừng bừng hỏi: “Hai nữ quỷ trước đó đều treo ở nơi rất dễ thấy, lần này lại chuyển đến phòng các ngươi. Kể cả có ý định dọa người, nhưng Phi Hồng Viên có nhiều khách khứa như vậy, vì sao lại chọn các ngươi? Các ngươi rốt cuộc đã làm cái gì có thể khiến lệ quỷ ưu ái như vậy?”
Tạ Tế Xuyên bất động thanh sắc nhíu mày, hung thủ đưa thi thể tới viện của bọn họ là kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn, cho dù bốn người họ có nguyện ý hay không, giờ phút này đều thành người cùng thuyền. Tìm ra hung thủ là giải mã cũng là tự bảo vệ mình. Nhưng Giang Lăng đơn thuần là một người ngoài cuộc, nói cụ thể tỉ mỉ tình hình vụ án cho hắn liệu có an toàn không?
Minh Hoa Chương lặng lẽ lắc đầu với Tạ Tế Xuyên, thẳng thắn nói với Giang Lăng: “Ta cũng đang tự hỏi vấn đề này, người chết lại vừa hay là thị nữ ban ngày chúng ta hỏi chuyện, nếu nói là ngoài ý muốn cũng quá trùng hợp rồi. Ta nghĩ, hung thủ phía sau tuyệt đối không hề tùy tiện tìm một đối tượng để xuống tay, chắc chắn có một quy luật trong đó.”
Minh Hoa Chương nhìn lướt qua linh miêu trên đầu gối Giang Lăng, hắn cảm thấy một người có thể được động vật thân cận nhất định là một người thành tâm. Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, tìm thêm một sự giúp đỡ sẽ không sai. Huống chi, phụ thân của Giang Lăng là cánh tay phải của Thái Bình công chúa, qua lại vô cùng mật thiết với phủ công chúa. Kế tiếp, nếu bọn họ truy tìm hung thủ, nói không chừng còn cần Giang Lăng trợ giúp.
Nếu Minh Hoa Chương đã nói vậy rồi, Tạ Tế Xuyên cũng không cần che giấu nữa, nói tiếp: “Cho dù mục đích là gì, đối phương có thể chuyển thi thể vào phòng, có thể thấy được hắn rất quen thuộc với trang viên này, thậm chí còn là gương mặt quen thuộc với hầu hết mọi người. Ta đã kiểm tra phòng ở, cửa sổ không có dấu vết bị phá hoại. Giờ Dậu mọi người đều bị thu hút đến chỗ Thái Bình công chúa, có rất ít người đi lại trong trang viên, rất có thể đối phương đã ra tay trong khoảng thời gian này. Nhưng dù vậy, kéo một thi thể rêu rao khắp nơi cũng quá dễ thấy, ta cảm thấy rất có thể là Liên Tâm bị lừa đến gần đó, sau đó mới bị hại.”
Giang Lăng suy nghĩ một chút cảm thấy có đạo lý, hắn vuốt cằm, chậc một tiếng, không biết tâm tình thế nào: “Nói như vậy, không phải quỷ gϊếŧ người?”
Hiển nhiên không phải, Minh Hoa Chương nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng trong trang viên có rất nhiều người có thể gọi một thị nữ ra ngoài, cũng không xác định được hung thủ là ai. Hắn đã ném thi thể vào trong phòng, chứng tỏ hắn là kẻ ngông cuồng. Nếu không bắt được hắn, ai biết hắn bước tiếp theo hắn sẽ làm những gì.”
Thảo luận tới thảo luận lui, dường như có manh mối, nhưng tiếp tục đào sâu lại là một mảnh mơ hồ. Nhậm Dao khó chịu nói: “Nói nhiều như vậy vẫn không biết được đối phương là ai. Chúng ta cứ để mặc cho tiểu tặc kia đùa bỡn sao?”
Tạ Tế Xuyên trông rất thư thái, không hề cảm thấy sốt ruột: “Không có chứng cứ xác thực, ai dám đắc tội gia nô của Thái Bình công chúa?”
Nhậm Dao nghẹn một lát lại hỏi: “Vậy lẻn vào trong phòng bọn họ điều tra thì sao? Ta cũng không tin cẩu tặc đó không để lại chút dấu vết nào.”
Tạ Tế Xuyên thở dài: “Âm thầm điều tra không khó, nhưng Phi Hồng Viên nhiều người như vậy, chẳng lẽ phải lục soát hết sao?”
Nói nửa ngày, hết thảy lại quay về ban đầu. Minh Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường ngẩn người, trông như đã cạn kiệt tinh lực thì nói: “Hôm nay trễ rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi. Chuyện còn lại để ngày mai nghĩ tiếp cũng không muộn.”
Giang Lăng biết không phải quỷ gϊếŧ người, trong lòng ít nhiều có sự thất vọng, nhưng một tên sát nhân gϊếŧ liền ba nữ tử nghe cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn thậm chí xoa tay, chờ mong sát nhân đêm nay tới viện của họ.
Cũng may Minh Hoa Thường và Nhậm Dao không biết suy nghĩ của Giang Lăng. Lúc hai người về phòng, các nha hoàn đã lau dọn khách phòng một lượt. Nhậm Dao nhìn đệm chăn chỉnh tề trên giường trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi: “Ngươi không ngủ sao?”
Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm bóng đêm như suy tư gì đó, nàng nghe thấy Nhậm Dao nói thì a một tiếng: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ ngủ trước đi, ta suy nghĩ thêm một chút nữa.”