Song Bích

Chương 14.2: Chỉ trỏ

Vừa mới chạm vào, Giang Lăng phát hiện Nhậm Dao nhìn giống như nam nhân, nhưng cơ thể cũng không hoàn toàn là nam nhân, cánh tay vẫn rất tinh tế mảnh khảnh.

Thấy nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Giang Lăng cũng không so đo chuyện nàng đánh Bảo Bảo nữa, giống như huynh đệ vỗ vai nàng nói: “Đây không phải thứ cô nương gia nên xem, ngươi đi ra ngoài hít thở không khí đi.”

Giang Lăng thấy Nhậm Dao vẫn không có phản ứng, dứt khoát người tốt làm tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, đưa Nhậm Dao ra bên ngoài.

Sau khi hắn ra ngoài lại phát hiện hai huynh muội kia còn dựa sát vào nhau, đặc biệt là Minh Hoa Thường, trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Minh Hoa Chương, đôi mắt vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm không trung, thoạt nhìn rất ngây dại. Minh Hoa Chương kiên nhẫn đỡ nàng không hề thúc giục.

Giang Lăng nhìn quét qua Minh Hoa Thường, đĩnh đạc hỏi: “Minh Nhị Lang, muội muội ngươi không phải bị ngốc rồi chứ?”

Minh Hoa Thường bị giọng nói lớn của hắn làm giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình đang dựa ở trong lòng Minh Hoa Chương. Nàng vội vàng lùi ra, lúng túng nói: “Đa tạ nhị huynh.”

Minh Hoa Chương nhàn nhạt nói: “Để muội nhìn thấy những thứ này là do ta thất trách, không có thể bảo vệ tốt cho muội. Muội còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, lúc mới vừa nhìn thấy thi thể nàng có sợ hãi, nhưng khi sang chấn qua đi, nàng liền rơi vào trạng thái phiêu bồng, phảng phất nàng đã không còn là Minh Hoa Thường, nữ tử đã chết kia đang tuyệt vọng mà nhìn nàng, như thể muốn cầu xin nàng, cũng như thể đang nguyền rủa nàng.

Loại cảm giác này rất mơ hồ, Minh Hoa Thường cũng không biết phải hình dung như thế nào, người ngoài nhìn vào thì thấy nàng hình như hoảng sợ tới ngây người.

Minh Hoa Chương thấy cảm xúc của Minh Hoa Thường ổn định lại thì nói: “Vậy muội ở đây nghỉ ngơi trước, ta vào xem một chút.”

Minh Hoa Thường đờ đẫn gật đầu, Minh Hoa Chương an trí cho nàng xong thì bình tĩnh đi vào phòng không chút do dự, hắn ngồi xổm trước giường xem xét tử thi.

Tin xấu là bọn họ có biết người này, chính là người bọn họ đã hỏi thăm vào ban ngày, thị nữ ở cùng viện với Ngụy Tử.

Giang Lăng cũng theo vào, hắn đứng sau Minh Hoa Chương hỏi: “Đây không phải là thị nữ chúng ta hỏi chuyện ban ngày sao, lần này Ngụy Tử chọn nàng ta làm kẻ chết thay? Vậy vì sao lại xuất hiện ở trong viện của các ngươi?”

Vấn đề này hỏi rất hay, trong lòng Minh Hoa Chương mơ hồ có một chút suy đoán. Hắn còn không chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì đột ngột có tiếng hét lớn vang lên ở phía sau.

Tiếng hét chói tai của Nhậm Dao ban nãy kinh động đến những người này. Người ở các viện khác kéo sang đây xem xét tình hình, bọn họ nhìn thấy cửa mở toang nên tự nhiên đi vào, kết quả liền nhìn thấy một cái xác bị móc mắt.

“Đây, đây……” Một công tử đứng ở cửa nhìn Minh Hoa Chương, lại nhìn hai người Minh Hoa Thường, Nhậm Dao đứng ở ngoài cửa, kinh hãi đến cực điểm: “Tại sao chỗ của các ngươi lại có người chết? Là các ngươi gϊếŧ người?”

Hắn nghĩ đến một khả năng khác, ánh mắt càng hoảng sợ hơn: “Hay nên nói là trong trong mấy người các ngươi có quỷ?”

Lời này thật sự quá hoang đường, Minh Hoa Thường không thể nhịn được nữa nói: “Lang quân, lời không thể nói bậy. Ngươi từ nhỏ được đọc sách thánh hiền lại tin vào tin đồn xà quỷ gϊếŧ người vô căn cứ nhường này sao?”

“Vậy thi thể trong phòng các ngươi phải giải thích như thế nào?” Hắn kinh sợ nói: “Hôm nay căn bản không có ai đi lại bên ngoài ngoại trừ các ngươi!”

Bên ngoài dần dần có thêm nhiều người tới xem náo nhiệt, không biết là người nào lên tiếng: “Đúng vậy, Liên Tâm hôm nay vốn không muốn gặp ai, chỉ có mấy người bọn họ khăng khăng phải nói chuyện với Liên Tâm. Đúng rồi, lúc Trì Lan chết Minh nhị nương và Nhậm nương tử cũng có ở hiện trường, còn có Ngụy Tử, trước khi xảy ra chuyện cũng từng gặp Minh nhị nương! Ba người chết này đều có dính líu tới Minh nhị nương!”