Song Bích

Chương 13.4: Giở trò

Nhậm Dao càng nghe càng giận, hận không thể một quyền đánh chết tên hỗn trướng giả thần giả quỷ ở phía sau. Bốn người họ vừa đi vừa nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng bước chân bịch bịch.

Nghe thấy tiếng bước chân vang dội này Minh Hoa Thường đã đoán được là ai. Quả nhiên, phía sau truyền đến giọng nói lớn tiếng quen thuộc của Giang Lăng: “Minh nhị lang, Minh nhị nương, đừng đi, chờ ta!”

Bốn người không hẹn mà cùng bước nhanh hơn, nhưng vẫn bị Giang Lăng đuổi kịp. Hắn đuổi theo nửa khu vườn, chạy theo hết hơi: “Các ngươi đi thật là nhanh! Sao các ngươi bắt được Dương Nhị? Dựa vào đâu cảm thấy chính là hắn thế?”

Đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở, bọn họ đang phiền não việc này mà Giang Lăng lại còn nhắc tới. Vốn dĩ Nhậm Dao đang rất tức giận, cái tên ăn chơi trác táng này còn muốn lại đây châm chọc mỉa mai. Nhậm Dao lạnh mặt, không chút nào nể tình đi nhanh về phía trước.

Giang Lăng nhìn về phía trước, không hiểu hỏi: “Sao nàng ta lại bỏ đi?”

Minh Hoa Thường vẫn giữ nụ cười trên môi, thầm nghĩ Giang Lăng không hổ là nhị thế tổ* số một Lạc Dương, thật không biết nhìn sắc mặt của người khác, bản thân cũng không ý thức được mình vừa đắc tội với người ta.

* Nhị thế tổ (二世祖): Thành ngữ chỉ con cháu của những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Nàng hiểu Giang Lăng chỉ là hỏi đơn thuần, không có ý châm chọc, nhưng tình cảnh này kết hợp với lời hắn nói, người nghe sẽ nghĩ như thế nào đây?

Minh Hoa Thường nói vài câu ngắn gọn liền vội vàng đuổi theo Nhậm Dao. Giang Lăng ở đằng sau vẫn còn khó hiểu mà nhìn theo, bốn người thì có một người tức bỏ đi, một người mượn cơ hội trốn mất, một người khác lạnh lùng là chính, không thèm quan tâʍ đa͙σ lý đối nhân xử thế là phụ, Tạ Tế Xuyên có thể làm gì, chỉ có thể tươi cười ứng phó Giang Lăng.

Lúc bọn họ pha trà trời đã sẩm tối, sau đó lại bắt người, thẩm vấn, khi ra khỏi chỗ Thái Bình công chúa thì đã trễ. Nhậm Dao sải bước ở phía trước, Minh Hoa Thường chạy theo ở phía sau, tới tận ngoại viện thì Minh Hoa Thường mới đuổi kịp Nhậm Dao.

Minh Hoa Thường đỡ cửa viện, mệt đến thở hồng hộc: “Nhậm tỷ tỷ, tỷ đi nhanh quá đi!”

Nhậm Dao mặt không đỏ, thở không dốc, nàng cũng không còn hứng thú uống trà, đẩy cửa phòng của mình ra liền bước vào: “Ta không quen nhìn cái tên ăn chơi trác táng kia, chỉ ở gần hắn cũng cảm thấy không khí dơ bẩn. Sao ngươi lại đuổi theo?”

Minh Hoa Thường há miệng thở dốc, thu hoạch lớn nhất của nàng ở Phi Hồng Yến chính là nhận ra mình vô dụng đến nhường nào. Nàng một bên do dự sau khi trở về có nên nỗ lực hay không, một bên thở dốc khuyên Nhậm Dao: “Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau trong yến hội, sau khi trở về sẽ không gặp lại hắn nữa, việc gì phải tức giận? Nhậm tỷ tỷ, tỷ bớt giận đi, không đáng để tức giận đâu.”

Nhậm Dao cũng biết đạo lý này, nhưng tính tình nóng nảy di truyền này của nàng kiểm soát được. Nàng trở về phòng lại phát hiện chăn đệm không biết vì sao rớt xuống dưới.

Nàng không khỏi lẩm bẩm là ai bất cẩn như vậy, góc chăn cũng rũ xuống đất, nàng đi qua sửa sang lại đệm chăn, nói bâng quơ với bên ngoài: “Ta biết, nhưng thấy hắn thì vẫn…… Aaaaa!”

Minh Hoa Thường đang ở lau mồ hôi, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai. Nàng sợ tới mức run tay, khăn tay rớt xuống đất. Nàng không kịp nhặt lên, vội vàng chạy vào trong phòng: “Nhậm tỷ tỷ, làm sao vậy?”

Minh Hoa Thường nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đồng tử cũng co rụt lại.

Chỉ thấy chăn gấm trên chiếc giường mà nàng và Nhậm Dao đã ngủ hôm qua hơi phồng lên, chăn vén lên một nửa để lộ một nữ tử mặc đồ đỏ.

Nàng ta nằm cứng đơ trên giường của họ, máu thấm đẫm đệm chăn. Đầu nàng ta nghiêng ra ngoài, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Mà đáng sợ nhất chính là hai lỗ đen như mực ở bên trên.

Nàng ta bị móc đi hai mắt, không nhúc nhích nhìn ra cửa ra vào. Minh Hoa Thường trong lúc hoảng hốt thậm chí còn cảm thấy nàng ta đang nhìn về phía mình.