Song Bích

Chương 12.3: Giả thần


Lời này quá nặng, Minh Hoa Thường vội chối từ: “Tạ a huynh quá đề cao muội rồi, muội chỉ là một nữ tử bình thường, không dám bôi nhọ danh tiếng Tạ thị. Chiêu Tài, ngươi canh lửa, Như Ý, đi lấy tuyết tới.”

Như Ý lập tức nghe theo, Tạ Tế Xuyên nghe thấy lời này, quay đầu lại nhìn Như Ý nói đùa: “Nha hoàn kia tên Chiêu Tài, ta còn tưởng ngươi tên Tiến Bảo chứ.”

Như Ý nghiêm túc trả lời: “Đúng là có Tiến Bảo, nhưng nàng ấy không tới.”

Tạ Tế Xuyên chỉ định nói đùa nhưng không ngờ lại là sự thật. Hắn che mắt cười ngặt nghẽo: “Nhị muội muội, muội thật sự là một người kỳ diệu.”

Minh Hoa Chương khẽ thở dài, nói với Minh Hoa Thường: “Muội chỉ cần dùng ba phần tâm tư dành cho việc ăn uống chuyển sang việc học tập thì phụ thân cần gì phải rầu rĩ?”

Minh Hoa Thường đáng thương lắc đầu, nói: “Cái này không giống nhau, khi ăn uống muội rất vui vẻ, nhưng khi học cầm kỳ thi họa muội chẳng thoải mái chút nào. Hơn nữa, không phải còn có nhị huynh sao?”

Minh Hoa Thường đối phó với mấy câu này dễ như trở bàn tay, Minh Hoa Chương nhìn ánh mắt không biết là làm nũng hay là oán trách của nàng thì ngẩn ra.

Tạ Tế Xuyên cười như không cười liếc nhìn Minh Hoa Chương, cười nói: “Nhị muội muội, nước sôi.”

Minh Hoa Thường vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên, nước đã sôi sùng sục. Nàng thuần thục mà nghiền trà, đun sôi, thêm sương hoa, nhìn loạt động tác này dường như đã làm vô số lần.

Hoa bách hợp có vị đắng ngọt, thanh tâm an thần, rất thích hợp với tình cảnh hôm nay. Nàng vớt bọt, rót chén trà nhỏ đầu tiên, đưa cho Minh Hoa Chương trước: “Chén đầu tiên xin kính nhị huynh. Muội gì cũng không biết, chẳng làm nên trò trống gì, về sau nhờ nhị huynh quan tâm nhiều hơn.”

Nhậm Dao không có huynh đệ tỷ muội, lần đầu tiên thấy cảnh tượng sến súa này. Nàng rít lên một tiếng, cảm thấy ê răng: “Huynh muội các ngươi ở nhà cũng nói chuyện thế này à?”

Minh Hoa Thường không trả lời Nhậm Dao, nếu là huynh muội ruột đương nhiên không cần khách khí như thế, nhưng nàng không phải. Nàng hiện tại chỉ hy vọng có mối quan hệ tốt với Minh Hoa Chương để sau này thiên kim thật trở về, hắn có thể cho nàng một con đường sống.

Minh Hoa Thường vẫn giữ nụ cười tươi tắn, nhìn Minh Hoa Chương đầy chờ mong. Minh Hoa Chương thong thả đưa tay tiếp nhận chung trà. Minh Hoa Thường lại rót một chén đưa cho Nhậm Dao: “Hai ngày này Nhậm tỷ tỷ cũng giúp ta không ít, ly này ta kính Nhậm tỷ tỷ.”

Nhậm Dao vừa mới mỉa mai người khác, chỉ chớp mắt liền đến lượt mình, nàng lại thấy ngượng ngùng. Nàng co rút ngón tay, lãnh đạm tiếp nhận chung trà, nói: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức chút nào, không cần phải nói những lời buồn nôn này.”

Cuối cùng, Minh Hoa Thường trịnh trọng rót một chén, dưới ánh mắt trêu đùa của Tạ Tế Xuyên đưa tới trước mặt hắn: “Ly này muội kính Tạ a huynh.”

Tạ Tế Xuyên cố ý hỏi: “Ta cuối cùng?”

“Trà ngon không sợ trễ, lễ nhẹ nhưng tình nặng.” Minh Hoa Thường biết rõ Tạ Tế Xuyên trêu chọc nàng nhưng vẫn nghiêm túc nói:”Mấy năm nay đã nghe tới danh tiếng của Tạ a huynh từ lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt, quả thực chi lan ngọc thụ. Trước kia không gặp Tạ a huynh thật sự là tổn thất của muội, hy vọng Tạ a huynh thấy muội bị tổn thất nặng nề thế này sẽ không so đo với muội nữa.”

Minh Hoa Thường đã nói đến mức này, Tạ Tế Xuyên vẫn không nhận thì không phải phép. Hắn buông tiếng thở dài, hai tay tiếp nhận chung trà trong tay Minh Hoa Thường, nói: “Nhị muội muội thật giỏi ăn nói, ta bắt đầu ghen tỵ với lang quân tương lai của muội rồi.”

Minh Hoa Chương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nghe vậy lập tức phóng ánh mắt sắc bén qua, hơi nước mờ mịt còn lượn lờ ở trước mặt hắn càng khiến hắn trông lạnh thấu xương.

Tạ Tế Xuyên bị trừng thật sự oan uổng, kêu lên: “Nhị muội muội dù gì cũng phải xuất giá chứ, ta chỉ nói thật mà thôi, cái này mà huynh cũng không thích nghe?”

Minh Hoa Thường thấy không ổn liền vội vàng nói: “Được rồi, được rồi. Bây giờ muội còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện nhân duyên. Nhị huynh, huynh thật sự cảm thấy, mấy ngày nay là xà quỷ gϊếŧ người sao?”