Máu ở trên thân cây không hiện rõ màu, hơn nữa thi thể treo trên cao quá chói mắt, sự chú ý của mọi người đều ở trên người người chết, không ai để ý tới cây cối xung quanh. Hiện tại có một người kêu lên mọi người mới phát giác có điều không ổn.
Hàng chữ bằng máu vừa đập vào mắt, Nhậm Dao liền cảm thấy lạnh lẽo xộc từ bàn chân lên đến da đầu, nàng quả thực hoài nghi mình bị ai đó ếm bùa, vì lẽ gì mà gần đây nàng luôn đυ.ng phải những thứ này?
Vừa rồi nàng không dám nhìn thi thể, còn đứng dựa vào thân cây này một hồi lâu. Nhậm Dao nghĩ đến việc y phục của nàng có thể dính máu thì bất giác sống lưng tê dại.
So với Nhậm Dao, động tác lùi về sau của Tạ Tế Xuyên ưu nhã trấn định hơn, nếu không phải Nhậm Dao nghe được hắn dùng giọng nói ưu nhã của mình mà than câu “thật dọa người”, nàng cũng đã tin hắn không sợ.
Tiếng của Tạ Tế Xuyên rất nhỏ, cộng với phong phạm thế gia bình tĩnh thong dong của hắn, ngoại trừ Nhậm Dao không ai phát hiện chuyện này. Nhậm Dao một lời khó nói hết mà nhìn Tạ Tế Xuyên, nàng ý thức được nên đi theo huynh muội Minh Hoa Thường mới an toàn.
Ít nhất có chuyện Minh Hoa Chương còn đứng ra, còn Tạ Tế Xuyên chỉ biết thong dong trốn ở sau mọi người.
Đám đông vội tản ra, quả nhiên, Minh Hoa Chương lại lần nữa ngược dòng đi tới. Hắn khom lưng, nhìn kỹ chữ trên cây, sau đó nhẹ nhàng ấn xung quanh vỏ cây. Nhậm Dao nhìn mà da đầu tê dại, hỏi: “Thứ tà môn như vậy ngươi còn ghé sát vào xem làm gì?”
Minh Hoa Thường cũng đi tới, nàng nhìn cành cây treo thi thể và dòng chữ bằng máu, nói: “Hình như đây là phương hướng mà mắt Ngụy Tử nhìn chăm chú.”
Giang Lăng hưng phấn chạy tới: “Thế nào thế nào, ta nói thật có đúng không? Hiện tại chúng ta đều thấy được dòng chữ bằng máu này, xà quỷ có phải sẽ tới tìm chúng ta hay không?”
Minh Hoa Thường nhất thời không nói nên lời, vì sao nghe như hắn có vẻ rất chờ mong vậy? Minh Hoa Thường nói: “‘Ai thấy ta, chết’ lời này rốt cuộc là có ý gì? Ai là người đầu tiên phát hiện ra Ngụy Tử?”
Trong đám người có một nha hoàn run rẩy lên tiếng: “Là nô tỳ. Giờ thìn tiểu thư đói bụng, chờ lâu không thấy phòng bếp đưa đồ ăn sáng tới liền sai nô tỳ đến phòng bếp hỏi một chút. Nô tỳ lần đầu tiên tới Phi Hồng Viên, không quen đường ở đây nên vô ý đi sai đường. Nô tỳ từ xa thấy có một bóng màu đỏ ở bên này còn tưởng là người đi đường nên định đi tới hỏi đường, ai ngờ đến gần lại là……”
Tiểu nha hoàn vẻ mặt khϊếp đảm, sau khi nàng phát hiện thi thể sợ tới mức hồn phi phách tán, loạng choạng quay về viện báo tin. Các tiểu thư nhà nàng cũng kinh hãi, một bên phái người thông báo cho Thái Bình công chúa, một bên lại tống cổ nha hoàn tới thám thính tin tức.
Nha hoàn rõ ràng sợ muốn chết nhưng lại không dám rời đi, ngược lại thuận tiện cho Minh Hoa Thường hỏi chuyện. Minh Hoa Thường cẩn thận hỏi nha hoàn canh giờ nhìn thấy thi thể, nha hoàn không biết cụ thể thời gian, chỉ có thể thông qua lộ trình suy đoán ít nhất ở giờ thìn hai khắc.
Minh Hoa Thường gật đầu, nói: “Giờ thìn hai khắc tuy còn sớm, nhưng hôm nay canh bốn đã có rất nhiều người tỉnh, ngươi chưa chắc là người đầu tiên đến đây. Chữ viết trên này không giống chữ phát hiện được hôm qua, nói không chừng là người nào đó cố tình giả thần giả quỷ, cố ý viết chữ trên cây để dọa người.”
Lời nói của Minh Hoa Thường nhắc nhở mọi người, có người hầu hạ trong phủ công chúa lấy can đảm nhìn vào, bỗng nhiên vẻ mặt hoảng sợ nói: “Đây…… Đây là chữ của Ngụy Tử!”
Đám đông la hét, Minh Hoa Thường hơi khó thở, nàng vốn định an ủi mọi người, nhưng tựa hồ lại xác nhận ác quỷ gϊếŧ người.