Song Bích

Chương 9.1: Bão tuyết

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao nghe được tiếng thét chói tai, nhìn nhau rồi vội vã đi tới nơi phát ra âm thanh.

Hai người khi tới đều không mang đèn nên lúc này chỉ có thể dựa vào ánh sáng mông lung trên mặt tuyết để nhìn đường. Bước chân của Nhậm Dao nhanh hơn Minh Hoa Thường một chút, nàng chạy qua hành lang gấp khúc, khi ngẩng đầu dường như nhìn thấy cái gì đó đáng sợ, kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó nhận ra mình đang thét chói tai thì cố gắng nhịn xuống.

Minh Hoa Thường theo sát phía sau, nàng rẽ vào khúc ngoặt thì cái nhìn thấy đầu tiên là một vệt đỏ.

Một nữ tử mặc y phục màu đỏ đang treo trên xà nhà, mái tóc dài ngang lưng xõa tung. Đúng lúc này có một cơn gió thổi tới, cơ thể của nàng ta đong đưa qua lại, tóc bị gió thổi tung để lộ gương mặt bên dưới.

Minh Hoa Thường nhìn thấy gương mặt nàng kia thì hít sâu một hơi, lùi về sau một bước.

Máu đỏ từ hốc mắt nàng ta chảy xuống, phủ đầy mặt, đáng sợ nhất chính là trong hốc mắt lại không có tròng mắt, mà là hai lỗ trống đẫm máu.

Nhậm Dao nhìn thấy mặt của nữ tử cuối cùng không thể nào tiếp tục cứng cỏi được nữa, run giọng hỏi: “Đây là cái gì? Người nào giả thần giả quỷ ở đây!”

Minh Hoa Thường nhìn thấy đầu hành lang bên kia có hai nữ tử đang nằm, đèn cung đình rơi xuống đất bị nến nhỏ xuống giấy đốt cháy rụi. Minh Hoa Thường nói: “Hai người bên kia không biết sống hay chết, Nhậm tỷ tỷ, chúng ta cùng đi xem thử.”

Ngoài hành lang là một hồ nước nhỏ, lúc này đã bị tuyết bao phủ, Minh Hoa Thường cũng không biết bên dưới có lỗ hổng hay không nên không dám tùy tiện đi trên băng, liền dựa lưng vào tường, cẩn thận tránh nử tử treo trên xà nhà, bước nhanh về phía trước.

Nhậm Dao nhìn thấy Minh Hoa Thường đi sát thi thể của nữ tử mặc đồ đỏ thì tê rần da đầu. Nhưng nàng luôn tự phụ mình gan dạ không kém nam lang, lúc này làm sao có thể bại bởi một nương tử khuê các yếu đuối? Nhậm Dao chỉ có thể căng da đầu vịn tường đi tới.

Nhậm Dao không biết tại sao Minh Hoa Thường đi vững vàng được như thế, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên xem, nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng sờ soạng về phía trước. Nàng không thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, vài bước ngắn ngủi mà phảng phất như bị kéo dài vô hạn. Nàng cảm thấy hẳn là tới rồi, miễn cưỡng hé mắt ra lại nhìn thấy vạt áo màu đỏ rũ xuống trên người nàng. Nàng theo bản năng nhìn theo vạt áo đi lên, vừa vặn đối diện với hốc mắt tối om của nữ tử.

Khi quá hoảng sợ thì ngay cả một tiếng cũng không phát ra được, chân Nhậm Dao lập tức nhũn ra. Minh Hoa Thường nửa ngồi xổm trên hành lang duỗi tay kiểm tra hơi thở của người trên mặt đất. May mắn là các nàng chỉ ngất đi vì hoảng sợ.

Nhìn trang phục thì hẳn là một tiểu thư và một nha hoàn, hai người tản bộ bên ngoài trùng hợp đυ.ng phải tình cảnh đáng sợ này, tiếng hét chói tai vừa rồi có lẽ do các nàng kêu lên trước khi hôn mê.

Nếu người không có việc gì thì Minh Hoa Thường cũng an tâm, nơi đây không nên ở lâu, vẫn nên nhanh chóng kêu người lại đây mới thỏa đáng. Minh Hoa Thường phát hiện một lúc lâu rồi mà Nhậm Dao vẫn chưa lại đây, vừa quay đầu lại thì phát hiện Nhậm Dao bị mắc kẹt ở nửa đường, ngơ ngác đối diện với thi thể, phảng phất bị cố định tại chỗ.

Minh Hoa Thường vội gọi một tiếng: “Nhậm tỷ tỷ?”