Vào đông trời nhanh tối, chờ khi Minh Hoa Thường ra cửa thì trời bên ngoài đã tối đen. Minh Hoa Thường khoác áo choàng, cầm đèn l*иg đi đến phong yến. Lúc nàng đến, yến hội tràng đã ăn uống linh đình, kín người hết chỗ.
Thái Bình công chúa vừa sinh ra đã là công chúa tôn quý nhất, quen thói hưởng lạc xa hoa lãng phí, thích ăn chơi trác táng. Yến tiệc lần này không tổ chức trong điện mà là theo kiểu bán mở, phòng khách thông với hành lang, đình tạ. Cách đó không xa chính là đồng tuyết và núi non, vừa văn nhã vừa hoang dã.
Thị nữ nối đuôi nhau đi qua hành lang, nam nữ ăn mặc đẹp đẽ quý giá trò chuyện thành đôi, thi nhân, họa gia ngẫu hứng múa bút sáng tác, đèn l*иg lơ lửng trong ngọc đường trên núi tuyết, sắc hoa rực rỡ, cảnh tượng thịnh thế ập vào trước mặt.
Sau khi Minh Hoa Thường tiến vào thì nhẹ nhàng tìm tới chỗ Minh Hoa Chương. Vì cho dù hắn ở yến hội đông đúc nhân tài, phong thái, dung nhan của Minh Hoa Chương cũng quá xuất chúng. Hắn đứng bên rừng thông tuyết phủ, không cần trang trí, cẩm y lông chồn, lông cừu khắp phòng trong một thoáng đều làm nền cho hắn.
Khí chất rất khó nói thành lời, nhưng khi một đám người đứng chung một chỗ, cho dù người khác trang phục lộng lẫy, tỉ mỉ chăm chút cũng không hút mắt bằng hắn đơn giản vấn tóc bằng một cây trâm ngọc.
Minh Hoa Chương dáng người cao lớn, hắn cảm giác được có người tới gần, vừa quay đầu lại liền thấy Minh Hoa Thường. Tạ Tế Xuyên nhìn theo tầm mắt của Minh Hoa Chương, cười nói: “Ồ, nhị muội muội tới rồi.”
Nam lang hai bên nhìn thấy Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương mặc y phục giống nhau liền hỏi: “Đây là……”
Minh Hoa Chương không ngờ Minh Hoa Thường sẽ tới, hắn ra hiệu cho Minh Hoa Thường đứng ở bên cạnh mình, giới thiệu với những người còn lại: “Đây là muội muội song sinh của ta, nhị nương.”
Minh Hoa Thường chắp tay hành lễ: “Gặp qua chư vị lang quân.”
Nhóm lang quân đối với nhị nương của phủ Trấn Quốc Công không có ấn tượng gì, nhưng vừa nhắc đến muội muội song sinh của Minh Hoa Chương bọn họ liền hiểu. Sắc mặt lộ vẻ hiểu rõ, ánh mắt đảo qua Minh Hoa Thường, vô cùng kinh ngạc: “Nhị nương tử thật đúng là thần bí, trước kia sao ta chưa từng gặp qua?”
Trước mặt Minh Hoa Chương, bọn họ không tiện bình luận dung mạo của Minh Hoa Thường, nhưng rõ ràng tướng mạo của Minh Hoa Thường vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Đôi song sinh long phượng này của phủ Trấn Quốc Công rất nổi tiếng ở kinh thành, trước kia chỉ thấy long không thấy phượng, bọn họ còn tưởng rằng dung mạo Minh Hoa Thường bình thường nên mới ngại ra ngoài, không ngờ nàng lại kiều diễm tú lệ như vậy.
Minh Hoa Thường xấu hổ không dám nói bởi vì nàng không có chí tiến thủ cho nên mới lười ra ngoài, nỗ lực tìm một cách nói để giữ thể diện: “Tính ta trầm lặng nên rất ít ra ngoài giao du, làm cho chư vị chê cười rồi.”
Đối mặt với thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu như vậy ai có thể nhẫn tâm trách cứ? Nhóm thiếu niên lang lập tức tỏ vẻ ít nói rất tốt, có một người muốn thử xem Minh Hoa Thường đã đính hôn chưa, vui đùa nói: “Cảnh Chiêm, ngươi đúng là keo kiệt, có muội muội đáng yêu như vậy lại giấu ở trong nhà, không cho chúng ta biết.”