Minh Hoa Thường bây giờ mới phát hiện nữ trung hào kiệt khác với một kẻ vô dụng như nàng đến nhường nào. Minh Hoa Thường cố sức lôi kéo Nhậm Dao, nhưng không quên lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Chiêu Tài.
Trâm cài của nàng vẫn đang cắm trên tuyết kìa, nhớ phải nhặt về!
Khi đi ngang qua Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường hơi ngước lên, cười một nụ cười ngọt ngào: “Nhị huynh, Tạ huynh, muội và Nhậm nương tử vừa khéo ở cùng một viện, muội sẽ đi cùng nàng ấy, hai người không cần đưa muội đi nữa đâu.”
Nhậm Dao vừa rồi mới khiêu chiến Minh Hoa Chương, hiện giờ đã bị kéo đến trước mặt đối phương, sắc mặt liền cứng đờ. Minh Hoa Chương quét mắt nhìn Nhậm Dao, lại rũ mắt nhìn về phía Minh Hoa Thường, trong mắt thập phần không yên tâm. Tạ Tế Xuyên bất động thanh sắc đè vai Minh Hoa Chương lại, cười nói: “Vậy làm phiền Nhậm nương tử. Nhị muội muội yếu đuối, ba ngày tới nhờ Nhậm nương tử chiếu cố muội ấy.”
Tạ Tế Xuyên nói lời khách sáo một cách tự nhiên, như thể Minh Hoa Thường thật sự là muội muội của hắn. Chờ Minh Hoa Thường cùng Nhậm Dao rời đi, Minh Hoa Chương đẩy tay Tạ Tế Xuyên ra, nhíu mày nhìn về phía hắn: “Huynh làm cái gì vậy? Muội ấy rất ít ra ngoài, lại còn ngốc nghếch, sao có thể để muội ấy đi một mình?”
Tạ Tế Xuyên nói: “Huynh đừng nhọc lòng, ta thấy nhị muội muội rất thông minh, một mình muội ấy có thể lo liệu được. Nghe nói Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương tới rồi, huynh không đi gặp sao?”
Minh Hoa Chương nghe thấy hai cái tên này vẫn thờ ơ, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước.
Ở bên kia, Giang Lăng rốt cuộc nhớ ra còn có những người khác, Minh Hoa Chương vừa mới ngăn nữ tử giống hệt nam nhân kia, còn nói giúp Bảo Bảo, Giang Lăng liền cảm thấy đây là người một nhà.
Hắn sải bước đi tới, nói: “Minh nhị lang, vừa rồi đa tạ ngươi cứu Bảo Bảo nhà ta. Trước kia cha ta thường khen ngợi ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi cũng dối trá giống những tên xuất thân thế gia kia, không ngờ ngươi lại là người hào sảng như vậy. A, đây là……”
Tạ Tế Xuyên mỉm cười nhìn về phía Giang Lăng, nói: “Trưởng tử Tạ gia, Tạ Tế Xuyên.”
Họ Tạ ư…… Giang Lăng vừa mới mắng con nhà thế gia dối trá liền hít thở không thông, ngay sau đó lại cười rộ lên: “Hôm nay các ngươi giúp ta, chính là bằng hữu của Giang Lăng ta. Sau này các ngươi gặp phải chuyện gì thì cứ tìm ta, Giang Lăng ta quyết không chối từ!”
Minh Hoa Chương vẫn mang dáng vẻ cao lãnh xa cách, Tạ Tế Xuyên mỉm cười với Giang Lăng, nụ cười nhìn như ấm áp, trong mắt lại không có chút độ ấm nào.
Tuy rằng bọn họ từng nghe nói gia thế danh hào của nhau, nhưng Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên cùng kẻ ăn chơi trác táng như Giang Lăng thật sự không chút giao thoa, hôm nay bọn họ mới chính thức làm quen.
Giang Lăng hiện tại nhớ tới chuyện vừa rồi còn tức đầy bụng, e ngại đối phương là nữ nhân, hắn không thể tính sổ với nàng, chỉ có thể lôi kéo Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên kể khổ.
Ánh mắt Minh Hoa Chương lãnh đạm, căn bản lười phản ứng, chỉ có Tạ Tế Xuyên duy trì nụ cười, thỉnh thoảng đáp một câu.
Giang Lăng nhớ tới việc Minh Hoa Chương ném cây trâm, khâm phục nói: “Lúc trước nghe cha ta nói ngươi văn võ song toàn, ta còn tưởng rằng là cha ta phóng đại lên, không ngờ ngươi thật sự thật sự có tài. Sao ngươi có thể ném chuẩn như vậy? Ta còn chưa thấy rõ, ngươi đánh văng thương của ả nam nhân kia!”
Minh Hoa Chương luôn không nói gì, lúc này mới lãnh đạm tiếp lời: “Vị kia là Nhậm nương tử phủ Bình Nam Hầu, không thể thất lễ.”
Biểu tình trên mặt Giang Lăng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới nữ nhân kia lấy thương chỉ vào Minh Hoa Chương kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Minh Hoa Chương không tức giận thì thôi, vậy mà còn chỉ trích hắn. Tạ Tế Xuyên cười giảng hòa: “Cảnh Chiêm là người rất rộng lượng, làm sao để ý mấy việc nhỏ này? Cũng không biết sau hôm nay lại có bao nhiêu nữ tử lòng hướng về Cảnh Chiêm đây.”
Minh Hoa Chương liếc nhìn Tạ Tế Xuyên một cái, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm trắng đen rõ ràng, không đắc ý cũng không chán ghét: “Thôi đi. Chuyện liên quan đến danh tiết của nữ tử, đừng có hồ ngôn loạn ngữ.”
Thời khắc này cách đó không xa, Nhậm Dao ở cùng Minh Hoa Thường cũng đang mắng Giang Lăng: “Cái tên ăn chơi trác táng, giá áo túi cơm, phế vật! Một chiêu ở của ta hắn cũng không qua được, vậy mà loại người như hắn còn đi rêu rao khắp nơi, cái gì cũng không cần làm liền thành thế tử, ông trời đúng là không có mắt!”
Minh Hoa Thường nghĩ đến việc Nhậm Dao muốn kế thừa hầu phủ nhưng không thể được vì thân phận nữ tử, vì vậy rất hiểu sự phẫn hận của nàng ấy đối với Giang Lăng. Chuyện của phủ Bình Nam Hầu Minh Hoa Thường cũng không tiện nhiều lời, nàng nở nụ cười thật tươi, vui vẻ mà chỉ về phía trước: “Nhậm nương tử, ngươi xem, đã tới Mậu Dần Viện rồi.”
Đây là viện Thái Bình công chúa chuẩn bị cho bọn họ. Yến hội lần này rất đông người, khách nam và khách nữ đương nhiên phải ở tách riêng. Ngoại trừ vài vị vương gia, quận vương có viện riêng, còn lại đều là hai người ở cùng một viện.
Cho dù là như thế, hôm nay nhiều khách như vậy, hơn nữa ai cũng dẫn theo nô bộc đến, có lẽ cũng phải an bài hơn một ngàn phòng ở.
Minh Hoa Thường vốn tưởng rằng người nhiều như vậy, còn ở trên núi thì hoàn cảnh sống sẽ không được tốt. Không nghĩ sau khi đẩy cửa ra, trước mặt là rường cột chạm trổ, đường đá chỉnh tề, phía bắc có hai gian chính phòng rộng rãi sáng sủa, phía đông và phía tây có một loạt sương phòng cho nô bộc và hành lý, trong viện còn trồng hoa cỏ, cây cối. Tuy rằng phải ở chung, nhưng điều kiện không hề kém hơn so với Lạc Dương chút nào.
Minh Hoa Thường kinh ngạc cảm thán: “Ngay cả phòng cho khách cũng chỉnh chu như thế, tài lực của Thái Bình công chúa thật quá dồi dào!”
Con gái duy nhất của nữ đế, một trong số ít người của hoàng thất Lý Đường có thể được hưởng thụ vinh hoa phú, cũng là con dâu Võ gia, danh tiếng phú khả địch quốc của Thái Bình công chúa không phải là hư danh. Hạ nhân của phủ Trấn Quốc Công và phủ Bình Nam Hầu đưa hành lý vào trong viện, bọn họ nhìn hai gian phòng thượng đẳng nằm cạnh nhau ở phía bắc thì do dự.
Lấy tả vi tôn, phòng bên trái tôn quý ở phòng bên phải, hai vị tiểu thư ai trái ai phải?
Nếu xét theo tước vị, công đương nhiên tôn quý hơn hầu, Minh Hoa Thường theo lý nên ở bên trái. Nhưng với tính cách của Nhậm Dao có thể chịu thua kém người khác sao?
Minh Hoa Thường rất nhạy cảm với bầu không khí, nàng nhanh chóng nhận ra bọn nô tỳ đang khó xử cái gì, chủ động nói: “Ta mới gặp Nhậm nương tử đã thích, nương tử lớn hơn ta một tuổi, ta có thể gọi Nhậm nương tử là tỷ tỷ không?”
Nhậm Dao chưa bao giờ cùng nữ nhân đồng lứa thân mật như thế, nàng có chút thất thố, căng cứng gật đầu: “Được.”
Minh Hoa Thường cười mắt cong thành hình trăng non, ánh mắt ấm áp sáng ngời: “Thật tốt quá. Ta thấy gian bên phải này hợp ý, Nhậm tỷ, tỷ có thể để ta chọn trước hay không?”
Nhậm Dao mấy năm nay xem mình như nam tử, lúc nào cũng nhắc nhở mình không thể thua kém nam lang. Nàng dành quá nhiều thời gian luyện võ nên đạo lý đối nhân xử thế lại không hợp ý mọi người, căn bản không thể hòa hợp với các cô nương ở Lạc Dương—— đương nhiên, nàng cũng không muốn hòa nhập với những khuê tú đó.
Nhưng cho dù Nhậm Dao đầu óc trì độn cũng ý thức được Minh Hoa Thường đang cho nàng bậc thang, dùng một phương thức thật thoải mái để mọi người đều có mặt mũi.
Nhậm Dao càng thêm mờ mịt, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được ý tốt của người cùng trang lứa. Đường huynh đệ hay thiếu niên cùng độ tuổi đều là đối thủ cạnh tranh của nàng, tiểu thư khuê tú cười nhạo nàng lỗ mãng, giống hệt nam nhân, hơn mười bảy năm nay, chỉ có tổ mẫu đối tốt với nàng.
Nhưng tổ mẫu đã già rồi, tổ mẫu cứng rắn, cơ trí, không gì không làm được cũng bảo nàng nên nhanh chóng thành thân, tìm một người tốt che chở linh tinh. Nhậm Dao vẫn luôn cô độc, nàng cho rằng nữ tử trên đời hoặc là giống như thố ti hoa*, chỉ biết dựa dẫm vào người khác; hoặc là giống như nữ đế, giống như tổ mẫu, thủ đoạn cường ngạnh, sấm rền gió cuốn, giống một ngọn lửa hung tàn làm bỏng rát tất cả mọi người, bao gồm cả người nhà.
* Tầm gửi
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nữ tử như Minh Hoa Thường, xinh đẹp giống như những tiểu thư khuê các bị nàng coi là thố ti hoa nhưng lại dịu dàng như nước, lặng lẽ thấm nhuận mọi thứ.
Nhậm Dao trầm ngâm một hồi mới gật đầu. Minh Hoa Thường cười khanh khách nói lời cảm tạ với Nhậm Dao, sau đó liền mang Chiêu Tài, Như Ý đi vào phòng bên phải.
Nhậm Dao sửng sốt tại chỗ một lúc lâu, nha hoàn phủ Bình Nam Hầu tiến lên, cẩn thận hỏi: “Nương tử, người có gì không hài lòng sao?”
Nhậm Dao hoàn hồn, thấp giọng lắc đầu: “Không có.”
Nàng nói xong ý thức được bản thân vậy mà do dự, liền nhéo mạnh cánh tay mình để bản thân mạnh mẽ trở lại, nói: “Mau thu dọn đồ đạc, buổi tối Thái Bình công chúa muốn đãi phong yến. Cơ hội tốt như vậy nhất định không thể bỏ lỡ.”
Nha hoàn chắp tay trước ngực, thận trọng đáp lời: “Vâng.”