Minh Hoa Thường lấy ra một danh sách, nghiêm túc ghi chép những thứ nàng muốn mang theo để ăn. Bánh hoa mai ở thành nam thật sự rất khó mua, nàng phải kêu Tiến Bảo chuẩn bị sớm.
Chớp mắt đã đến ngày mười bốn tháng giêng. Lệnh giới nghiêm ban đêm đã được dỡ bỏ, ba ngày tới cả nước sẽ được ăn mừng không kiêng kỵ gì. Khắp nơi treo cao đèn l*иg đỏ, phố lớn ngõ nhỏ ngập hoa đăng, ngay cả tượng Phật từ bi cũng phảng phất nhiễm hơi ấm của nhân gian. Bá tánh ở các quận huyện lân cận dìu già dắt trẻ tới Lạc Dương xem hội đèn l*иg, mà cùng lúc đó, lại có rất nhiều xe ngựa xa hoa ngược dòng người hướng ra ngoài thành.
Thái Bình công chúa tổ chức Phi Hồng Yến ở Mang Sơn, mời tất cả tài tuấn ở kinh thành đến Mang Sơn đạp tuyết ngắm đèn. Từ khi Nữ hoàng cầm quyền tới nay, nữ tử không tài mới là đức liền thành một câu châm chọc. Trên có Nữ đế trị vì thiên hạ, dưới có Thượng Quan Uyển Nhi đại diện cho một loạt nữ quan tham dự triều chính, làm quân, làm quan không còn chỉ dành riêng cho nam nhân. Càng ngày càng nhiều nữ tử bước ra khỏi khuê phòng, tham dự những lĩnh vực đã từng chỉ thuộc về nam nhân. Yến tiệc của Thái Bình công chúa lần này cũng là như thế, không chỉ mời những anh tài đến từ thế gia mà còn mời rất nhiều tài nữ quý tộc.
Trong lúc nhất thời ngựa xe đầy Mang Sơn, gió thơm ngập đường. Minh Hoa Thường vốn đang lo lắng đường lên núi khó đi, không nghĩ tới tuyết đọng lại bị ngựa xe nối liền không dứt san bằng, nàng lên tới đỉnh núi cũng xem như suôn sẻ. Vừa xuống xe Minh Hoa Thường đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Y hương tấn ảnh, kim ngọc mãn đường3, chỉ sợ toàn bộ hiển quý của Lạc Dương đều ở chỗ này đi? Minh Hoa Thường làm cá muối mười sáu năm, lần đầu tiên thấy một dịp lớn như vậy. Nàng theo bản năng tìm Minh Hoa Chương: “Nhị huynh.”
Minh Hoa Chương đang dắt ngựa nói chuyện với người khác ở cửa. Hắn thấy Minh Hoa Thường nhìn qua liền giao dây cương trong tay cho người hầu cận, nói ngắn gọn: “Ngươi dắt ngựa đến chuồng ngựa, đừng dùng cỏ khô của bọn họ, dùng của chúng ta, tự ngươi giám sát cho ta, không được phạm sai lầm.”
Tùy tùng vâng dạ, dắt ngựa rời đi. Minh Hoa Chương đi về phía Minh Hoa Thường, hỏi: “Thời gian lên núi lâu hơn dự kiến, muội có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Minh Hoa Thường lắc đầu: “Muội không sao, ở trên xe có ăn có uống, sao có thể không thoải mái. Ngược lại là nhị huynh cưỡi ngựa cả đường, huynh không bị lạnh chứ?”
Còn có tâm tình ăn uống, xem ra không có việc gì. Minh Hoa Chương nói: “Quãng đường này với ta mà nói không đáng là gì. Nếu muội không sao, ta đưa muội tới nơi ở trước.”
Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đang muốn đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười trong trẻo: “Cảnh Chiêm.”
Minh Hoa Thường cũng không chú ý tới huynh trưởng Minh Hoa Chương nhướn mày, lộ ra một dáng vẻ bất đắc dĩ. Nàng theo tiếng gọi quay đầu lại thì nhìn thấy một nam tử mặc thanh y đứng dưới cây tuyết tùng, hắn nhìn thấy Minh Hoa Thường thì nhướn mày cười, mặt mày phong lưu: “Cảnh Chiêm, đây là nhị muội muội sao?”
*
1/ 交际花: Ý chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp (cũng chỉ kỹ nữ).
2/ 甘子酥: Ở VN gọi là me rừng hoặc amla. Có công dụng trị cảm, hỗ trợ điều trị cao huyết áp, lợi tiểu,…
3/ Y hương tấn ảnh: phục sức/cảnh tượng xa hoa lộng lẫy; Kim ngọc mãn đường: vàng ngọc đầy sảnh.