Song Bích

Chương 4.1: Lối thoát

Sau khi nói xong, không khí dường như tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết ngoài hành lang. Chiêu Tài nhìn không nổi nữa, lặng lẽ kéo Minh Hoa Thường: “Nương tử……”

Minh Hoa Thường kéo tay Chiêu Tài ra, nói năng lý lẽ hùng hồn: “Đừng quấy rầy, cái này rất quan trọng. Huynh cũng không phải không biết mấy yến hội ở Lạc Dương xưa nay keo kiệt, điểm tâm giống cho chim ăn, cắn một miếng đã không còn. Nhịn một bữa thì không sao, nhưng lần này phải đi ba ngày đấy, lỡ như không đủ ăn thì phải mang thức ăn theo chứ.”

Nàng nói hùng hồn đến nỗi Minh Hoa Chương không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì hắn thật sự không biết điểm tâm trong yến hội có đủ ăn hay không.

Không phải ai đến yến hội cũng chỉ lo ăn uống. Minh Hoa Chương chần chừ chốc lát thì nói: “Điều muội lo lắng cũng có lý, là ta sơ suất. Muội thích ăn cái gì đều có thể mang đi.”

Minh Hoa Thường phấn khởi đồng ý. Nàng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cảm thấy trước mắt người ít khả nghi nhất chính là Minh Hoa Chương. Đây chính là tấm bùa giữ mạng trong tương lai của nàng, Minh Hoa Thường cảm thấy cần phải xây dựng mối quan hệ tốt với Minh Hoa Chương, lấy lòng hỏi: “Nhị huynh, huynh thích ăn cái gì? Các cửa hàng điểm tâm ở Lạc Dương muội đều biết, huynh muốn ăn gì muội mang giúp huynh!”

“Đa tạ, không cần.” Minh Hoa Chương không chút do dự cự tuyệt. Minh Hoa Thường cho rằng Minh Hoa Chương ngượng ngùng, trượng nghĩa mà nói: “Nhị huynh, huynh không cần khách khí. Nghe nói thành nam mới mở một cửa hàng, bánh hoa mai chỗ đó làm vừa ngọt lại thanh, hết hàng rất sớm. Nếu huynh muốn ăn, ngày mai muội kêu Tiến Bảo đến sớm xếp hàng, nhất định sẽ mua được cho huynh.”

Biết việc nàng có một nha hoàn tên Chiêu Tài, có thêm một nha hoàn khác tên Tiến Bảo cũng không quá ngạc nhiên. Minh Hoa Chương nhìn nàng, trong lòng hiểu rất rõ là nàng muốn ăn. Minh Hoa Chương vốn dĩ định nhắc nhở nàng ở Phi Hồng Yến phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên tiếp xúc với người lạ, tránh cho bị cuốn vào nội đấu của hai nhà Lý Võ. Nhưng hắn nhìn vào đôi mắt sáng trước mặt, lại cảm thấy cho dù Minh Hoa Thường sẽ đến yến hội nhưng không cần thiết phải nói.

Tâm trí của nàng chỉ có ăn uống, sao có thể quan tâm tới mấy quận vương đó. Minh Hoa Chương khẽ thở dài, nói: “Ta không ăn đồ ngọt, cũng không ăn điểm tâm. Muội cứ chuẩn bị cho mình là được, không cần phải để ý ta. Trước khi xuất phát một ngày, ta sẽ phái người tới đối chiếu danh sách hành lý với muội. Còn có chuyện gì không?”

Minh Hoa Chương thanh lãnh đoan chính, trời quang trăng sáng, Minh Hoa Thường khẽ lắc đầu, không dám dây dưa nữa.

Nàng có chút ủ rũ, mấy năm nay nàng không thân thiết với Minh Hoa Chương, đến hỏi han ân cần cũng không hỏi. Nàng không biết Minh Hoa Chương không ăn đồ ngọt.

Trên thế gian tại sao lại có người không thích ăn đồ ngọt chứ?

Minh Hoa Chương giải thích hết cho Minh Hoa Thường liền xoay người rời đi. Chờ hắn đi xa, Chiêu Tài mới dám thò qua, nhỏ giọng nói: “Nương tử, Nhị lang quân thật nghiêm túc, vừa nãy ngài ấy ở đây, nô tỳ cũng không dám nói chuyện.”

Minh Hoa Thường run lập cập, quấn chặt áo choàng nói: “Đúng vậy, đây gọi là quý khí thiên thành, không giận tự uy. Hắt xì, nhanh nhanh, trở về nhanh thôi, ta sắp lạnh chết rồi.”

Minh Hoa Thường gần như là chạy về viện của mình. Sau khi về phòng, nàng ôm lò sưởi trong lòng, ăn một mâm điểm tâm, uống nửa chén trà gừng cuối cùng mới thấy mình đã sống lại.