Nhị phòng là con thϊếp thất, địa vị của đại phòng lại vững chắc. Minh Hoa Chương tài danh nổi tiếng khắp đất kinh kỳ, tước vị này có thế nào cũng không thể rơi xuống đầu bọn họ. Minh Dư chưa bao giờ hy vọng xa vời về thân phận thiên kim Quốc công này, nàng ta chỉ muốn nhân lúc còn chưa phân gia, cố gắng chuẩn bị cho mình nhiều của hồi môn một chút mà thôi.
Đáng giận là Minh lão phu nhân bất công, thiên vị Minh Hoa Chương còn chưa đủ, nhưng đồ vô dụng kia cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào việc nàng ta là muội muội Minh Hoa Chương là có thể có được mọi thứ sao?
Minh Dư không phục, nói: “Có thân phận tốt như vậy nhưng lại thất học bất tài, khuê tú Lạc Dương làm gì có ai đáng xấu hổ hơn nàng ta. Sinh ra rõ ràng là nữ tử nhưng nàng ta lại cứ theo phong cách của nam lang.”
“Được rồi, bớt nói mấy câu đi.” Nhị phu nhân nói: “Ai bảo nàng ta là song sinh với Nhị lang, xương gãy còn dính gân, trời sinh đã thân thiết hơn người khác ba phần. Đi thôi, đến lúc về rồi.”
Chiếu theo gia phả của thế hệ này, nữ tử thì thêm tên ở kế bên họ, tỷ như Minh Dư, Minh Chước, nam tử mới có thể dùng chữ Hoa. Nhưng ai bảo Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường được sinh ra cùng nhau, lúc Trấn Quốc Công đặt tên không quan tâm thứ tự trong gia phả, mà là từ Kinh Thi tìm thơ văn hoa mỹ, Hoa Thường, Hoa Chương nghĩa là “Thường thường giả hoa, vân kỳ hoàng hĩ. Ta cấu chi tử, duy kỳ hữu chương hĩ*“, hy vọng bọn họ đẹp đẽ, sáng chói mà không mất đi lễ nghi và vui vẻ.
Hai cái tên này vừa nhìn đã thấy là một cặp tràn đầy mong mỏi và yêu thương, cho dù người xa lạ cũng có thể nhìn ra tình cảm của người đặt tên. Minh Dư rất tức giận bất bình, giậm chân thật mạnh rồi đi theo mẫu thân.
Lúc này trong gió tuyết mịt mù, Minh Hoa Thường đi theo phía sau Minh Hoa Chương, không thèm để ý sắc mặt lạnh nhạt của Minh Hoa Chương, ríu rít nói: “Nhị huynh, đa tạ huynh đồng ý mang muội đi. Phi Hồng Viên ở đâu vậy? Có xa không? Muội cần mang theo những gì, trên đường có lạnh không?”
Minh Hoa Chương bị tiếng ồn ào làm đau đầu. Trong lòng rất bất đắc dĩ, đây là lần thứ hai hắn gặp người biết rõ hắn mặt lạnh còn muốn bám dính —— người kia là Tạ Tế Xuyên. Nhưng Minh Hoa Thường không giống Tạ Tế Xuyên, Tạ Tế Xuyên da dày thịt béo, có thể tùy tiện tỏ sắc mặt, nhưng Minh Hoa Thường là nữ tử, Minh Hoa Chương không thể thật sự mặc kệ nàng.
Minh Hoa Chương nói: “Muội cũng không biết Phi Hồng Viên ở đâu, vì sao một hai cứ phải đi? Không bằng ta nói với tổ mẫu một tiếng để muội ở lại trong phủ……”
“Không.” Minh Hoa Thường giống bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, túm chặt tay áo Minh Hoa Chương, cơ hồ treo trên người hắn: “Không được, không được. Huynh đã đồng ý rồi, không được đổi ý!”
Minh Hoa Thường đã quen làm chuyện này, ngựa quen đường cũ mà túm chặt tay áo Minh Hoa Chương, ngửa đầu vô cùng đáng thương mà nhìn hắn.
Hai người họ cùng tuổi, nhưng dáng người thiếu niên cao hơn Minh Hoa Thường nhiều. Khung xương của hắn vẫn giữ lại dáng vẻ mảnh khảnh của thiếu niên, nhưng bả vai đã nảy nở, chân thon dài, chân tay tinh tế, đứng ở dưới hiên thẳng tắp như trúc mọc sau mưa, vượt trội hơn người. Minh Hoa Thường ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy cằm của Minh Hoa Chương.