Song Bích

Chương 2.3: Huynh trưởng

Minh gia đi đến bước này, phải bắt đầu kể từ mười mấy năm trước khi họ Võ Chu soán ngôi Lý Đường.

Đương kim Nữ hoàng ban đầu là Hoàng hậu của Cao Tông Hoàng đế, sau này bà đoạt ngôi vị Hoàng đế từ trong tay con trai, tự mình đăng cơ xưng đế. Sau khi bà ta đăng cơ, hoàng tộc Lý thị ngày trước liền trở thành cái gai trong mắt bà ta. Chỉ trong vài năm đầu cai trị, hoàng tộc cũ gần như bị tàn sát không còn bao nhiêu người, mà con trai của bà ta, đã từng bước lên đế vị lại bị bà kéo xuống làm Hoàng trữ, trở thành một sự tồn tại vô cùng xấu hổ.

Hoàng trữ ở trong cung hiếu kính mẫu thân, hiếu kính một lần chính là mười năm, thần tử bên ngoài vừa muốn gặp hắn lại vừa sợ thấy hắn. Thật vất vả Nữ hoàng mới rộng lượng đồng ý thả con trai của Hoàng trữ ra ngoài hít thở không khí. Không nghĩ tới ra ngoài cũng không phải đích trưởng tử của Hoàng trữ mà là hai người con thứ, tam tử Lâm Tri Vương và tứ tử Ba Lăng Vương.

Nếu đã không phải trưởng tử, căn bản không thể đại diện cho Hoàng trữ, vậy thì có ra ngoài tham gia yến hội cũng có ích gì đâu?

Danh hiệu Trấn Quốc Công của Minh gia là từ thời của Thái Tông truyền lại, nhiều năm có quan hệ mật thiết với hoàng gia, đóng góp nhiều công lao lớn, Minh Hoài Uyên còn từng làm thị vệ của Thái tử Chương Hoài.

Đây vốn là con đường công danh thênh thang, ai có thể ngờ giữa đường lại xuất hiện một vị Nữ đế, cắt đứt tiền đồ của Minh gia. Minh lão phu nhân lại than một tiếng, Minh gia sa sút, mấy năm nay Trấn Quốc Công ở trong triều hoàn toàn là người bên lề, nhận một số công việc vừa khổ vừa mệt còn không có công lao, năm nay còn không về ăn tết.

Kinh tế gia tộc đi xuống, chỉ khi nhìn thấy cháu trai chi lan ngọc thụ thơ văn hoa mỹ mới có thể làm Minh lão phu nhân thư thái một chút. Minh lão phu nhân nói với Minh Hoa Chương: “Ta đã già cũng ngại bôn ba. Nhị lang, con dẫn theo Nhị nương đến Phi Hồng Yến đi. Đường núi tuyết rơi, có lẽ không dễ đi, con cẩn thận một chút.”

Minh Hoa Chương đại diện phủ Trấn Quốc Công đi dự tiệc không ai dị nghị, nhưng Minh lão phu nhân cố ý sắp xếp Minh Hoa Thường cùng đi đương nhiên là đã suy xét.

Đầu tiên, huynh muội họ là song sinh, đây là điềm lành, được lòng bề trên. Thứ hai, sóng gió trong triều sắp ập đến, Minh lão phu nhân không muốn đánh cược sớm, nhưng cũng nên chuẩn bị cách ứng phó. Để Minh Hoa Chương đi kết giao với các lang quân, Minh Hoa Thường tìm hiểu tin tức trong nhóm nữ quyến, vừa không quá nhiệt tình lại không xa rời thế cục, là một vị trí vừa vặn. Về phần tại sao không phái cháu gái khác đi…… Đương nhiên là vì Minh Hoa Thường thành thật, sẽ không có tâm tư không nên có.

Yến hội này sẽ tổ chức trong ba bốn ngày, có biết bao nhiêu thiếu nữ ở yến tiệc trên núi nô đùa, vạn nhất nữ nhi Minh gia cùng vị quận vương nào đó xảy ra chuyện gì, Minh lão phu nhân nhất định sẽ hộc máu.

Minh Hoa Chương chắp tay đồng ý, ánh mắt đảo qua Minh Hoa Thường, không hề che giấu sự không đồng tình trong đó: “Tạ tổ mẫu nhắc nhở. Nhưng muội ấy cùng đi……”

Minh Hoa Thường theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Minh Hoa Chương.

Minh Hoa Chương không hỗ với danh xưng Ngọc Lang, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi hơi mím lại, là tướng mạo vô cùng xuất sắc. Nhưng lúc này trong ánh mắt hắn tràn ngập dò xét và đánh giá, giống như một cục tuyết khó hầu hạ, lại khiến người ta cảm thấy hắn kiêu ngạo lãnh đạm đều là chuyện hiển nhiên.

Trong đầu Minh Hoa Thường chợt lóe lên đôi mắt trong giấc mơ kia.

Ngày ấy, hắn vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng xa cách này, nhưng khi tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ với nàng, chỉ có hắn đứng ra nói với Trấn Quốc Công đang khăng khăng muốn đuổi nàng đi: “Nàng không có làm gì sai, người sai là Tô thị, không liên quan gì tới nàng. Một cô nương hai tay trói gà không chặt như nàng ở bên ngoài làm sao tự bảo vệ mình, để nàng ở lại phủ Quốc Công đi.”

Minh Hoa Thường cảm thấy, chỉ bằng những lời này của hắn, nàng liền nguyện ý tin tưởng người hại chết nàng không phải là hắn. Khi Minh Hoa Thường sắp nói ra những lời từ chối, đột nhiên Minh Hoa Chương cắt ngang: “Muội muốn tới Phi Hồng Yến để mở mang kiến thức, nhị huynh có thể mang muội cùng đi không?”

Minh Hoa Thường hiện tại giống như chim sợ cành cong, không biết ai muốn gϊếŧ nàng, không biết nàng chết vì thứ gì, nàng không tự chủ được bắt đầu nhìn kỹ mỗi một người bên cạnh mình.

Nhị phòng là con thϊếp thất, thân phận thấp nhưng lại tâm cao khí ngạo, rất chướng mắt người bị bọn họ xem là gối thêu hoa như nàng. Tam phòng là đích ấu tử của Minh lão phu nhân, cực kỳ được sủng ái. Minh Chước từ nhỏ đã bị chiều đến kiêu căng, thứ gì cũng phải là tốt nhất, cho dù Minh Hoa Thường tùy ý nhưng cũng không tránh khỏi va chạm nhiều với Minh Chước.

Trước khi nằm mơ, Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy răng cũng có lúc cắn vào lưỡi, người một nhà có khắc khẩu cũng rất bình thường. Nhưng bây giờ, cuộc cãi vã từng vô thưởng vô phạt khi xưa lại trở thành sát khí. Nhị thẩm, tam thẩm, đại tỷ, tam muội, còn có mấy đường huynh đệ kia, người nào cũng có thể là hung thủ.

Còn có nô bộc, quản sự,… trong phủ Quốc Công. Trước kia, Minh Hoa Thường cảm thấy mình rất được lòng người, nhưng hiện tại, nàng mới kinh ngạc phát hiện nàng dường như đã đắc tội rất nhiều người.

Trong phủ đệ to như vậy, Minh Hoa Thường chỉ dám tin tưởng mình Minh Hoa Chương. Hiện giờ Trấn Quốc Công đang ở bên ngoài diệt thổ phỉ chưa trở về, Minh Hoa Chương muốn rời phủ đi dự yến hội, Minh Hoa Thường làm sao dám ở lại trong phủ một mình?

Cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, nàng cũng muốn đi cùng Minh Hoa Chương!