“Sĩ quan Trần.” Trương Lăng lười biếng dựa vào ghế khoanh tay nhìn người vừa mới đến, "Sao hôm nay lại đến đây?"
“Cậu còn nhớ tôi à?” Phản ứng của Trần Tư Minh đối với Trương Lăng không có chút nào ngạc nhiên.
"Anh ấn tượng như vậy làm sao tôi có thể quên. Lần này tiểu thuyết nào của tôi xuất bản lại thu hút sự chú ý của anh để anh tìm đến tận đây?" Trương Lăng mỉa mai hỏi.
Trần Tư Minh chính là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự tỉnh Hà Đô nơi có trường đại học mà Trương Lăng theo học. Trần Tư Minh đã từng cảnh cáo Trương Lăng khi anh viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên có tên "Giấc Mơ Quỷ Dữ". Thật ra Trần Tư Minh khi đó không làm gì Trương Lăng cả, nhưng ánh mắt của viên sĩ quan lại nhìn Trương Lăng như thể đang nhìn một tên sát nhân sắp sửa trưởng thành, còn mình chính là thanh gươm công lý treo lơ lửng trên đầu tên sát nhân, sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào nếu Trương Lăng phạm tội.
“Không, ngược lại tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Trương Lăng nhướng mày, “Chuyện gì? Anh có biết hiện tại thời gian của tôi quý báo lắm không?”
“Tôi biết, tôi còn biết cậu đối với tôi rất có ác cảm.” Trần Tư Minh cười rượng, lại nói, “Xem ra trước đây tôi để lại ấn tượng rất xấu trong lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta rồi.”
Khi đó, Trương Lăng vẫn còn là một cậu sinh viên đầy sự thờ ơ với cái xã hội này, còn Trần Tư Minh thì đã làm cảnh sát được hơn ba năm. Tuy vào nghề chưa lâu, nhưng Trần Tư Minh đã chứng kiến
nhiều kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người một cách hung ác và ghê rợn. Lúc đó, khi đọc quyển tiểu thuyết của Trương Lăng, Trần Tư Minh vẫn không thể hiểu tại sao một sinh viên chưa tốt nghiệp lại có thể viết ra được những câu chuyện khủng khϊếp như thế, rõ ràng cậu ta có bố mẹ khỏe mạnh và một gia đình khá giả, nếu không nói là giàu có, trong trí tưởng tượng non nớt đó không thể là nằm móng của một tên sát nhân biếи ŧɦái được.
“Thế thì sao?” Trương Lăng lạnh lùng nói.
“Nếu sự có mặt của tôi làm cho cậu không thoải mái, thì tôi thành thật xin lỗi.” Trần Tư Minh rất điềm đạm và cố tỏ ra mình là một người hiểu lý lẽ.
Trương Lăng có thể cảm nhận được viên sĩ quan đang đứng trước mặt nói ra lời xin lỗi rất ư là thật lòng, nhưng như vậy thì sao? Xin lỗi không thể xóa bỏ những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ, và rõ ràng Trần Tư Minh đến đây là có mục đích khác chứ không đơn giản chỉ nói lời xin lỗi với Trương Lăng, dường như viên sĩ quan đang có chuyện gì đó cần anh giúp đỡ.
“Chính xác thì anh đang muốn tìm kiếm điều gì ở tôi?” Trương Lăng đột nhiên có chút tò mò không biết có chuyện gì khó khăn đến nổi Trần Tư Minh lại tìm đến tận đây tìm anh.
"Tôi nhớ, khi tôi hỏi cậu vì sao có thể viết ra chính sát cách thức phạm tội của kẻ gϊếŧ người, lúc đó cậu nói rằng dựa vào suy luận logic để viết ra tiểu thuyết đó. Sau đó tôi đã đọc rất nhiều cuốn tiểu thuyết mà cậu viết trong nhiều năm qua, cách mô tả về bản chất con người của cậu rất tỉ mỉ, tôi cảm thấy cậu là một chuyên gia bẩm sinh hiểu rất rõ về tâm lý tội phạm."
Anh thực sự là một fan hâm mộ trung thành với những cuốn sách của tôi đó, Trương Lăng nhếch miệng cười, không ngờ tới, người hâm mộ tiểu thuyết của mình lại là một sĩ quan cảnh sát từng hoài nghi mình là một kẻ gϊếŧ người.
“Nên bẩm sinh đã là một tội phạm, phải không?” Trương Lăng cười tự giễu.
“Chỉ cần cậu không phạm tội, thì cậu không phải là tội phạm.” Trần Tư Minh sửa lời Trương Lăng.
Trương Lăng cười hờ hững đưa tay lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm chờ Trần Tư Minh nói tiếp.
"Hôm nay tôi mới được chuyển đến đội cảnh sát hình sự thành phố Nakai, và trường hợp đầu tiên tôi tiếp nhận là một tên sát nhân biếи ŧɦái chuyên dùng một lượng thuốc mê vừa đủ để làm nạn nhân nửa tỉnh nửa mê, sau đó hắn sẽ từ từ mổ l*иg ngực của nạn nhân ra. Trong sự đau đớn tột cùng đó, hắn từ từ cắt lấy trái tim đang đập mạnh mẽ trong l*иg ngực của nạn nhân. Theo như tôi biết, kẻ sát nhân đã xuất hiện trước cửa studio của cậu vào sáng sớm hôm nay, dường như hắn đang nhắm vào một nhân viên trong studio có tên là An Trạch. Tôi muốn nhờ vào khả năng suy luận logic mạnh mẽ của cậu…"
"Để giúp anh bắt tên biếи ŧɦái đó? " Chưa nghe Trần Tư Minh nói hết câu Trương Lăng đã đáp lời.
"Đúng." Trần Tư Minh rất thẳng thắn mà gật đầu.
“Tại sao?” Trương Lăng hỏi, "Vì lương tâm, vì công lý, hay vì tôi là công dân của thành phố này? Tất cả đều là lý do của cảnh sát các người khi muốn một công dân hợp tác một cách vô điều kiện, anh nên biết rằng những điều này sẽ không khiến tôi đồng ý thỏa hiệp giúp cảnh sát các anh phá án."
Trương Lăng mỉm cười, nụ cười hoạt bát trên khuôn mặt đầy vẻ nam tính thanh tú nhưng rất điềm tĩnh của anh, trông anh thật vui vẻ, tâm trạng này của anh thường xen lẫn với trạng thái đang suy nghĩ vô cùng sâu sắc một điều gì đó trong đầu. Trong vụ này chẳng có gì là bí ẩn lắm cả, nhưng câu chuyện sẽ có xu hướng phức tạp và rắc rối hơn rất nhiều đó sĩ quan cảnh sát ạ.