Sau khi cảnh sát rời đi, Trương Lăng đang ở trong phòng nơi An Trạch nghỉ ngơi.
"Cảnh sát nói, vừa rồi tên biếи ŧɦái đó đã đứng ở cửa studio của chúng ta hơn mười phút. Sao lúc đó anh không gọi cảnh sát?" Lý Anh rót một cốc nước nóng cho An Trạch.
“Tôi… Lúc đó tôi vô cùng kinh hãi và hoảng loạn.”
Khi An Trạch vừa sửa xong bản thảo đang định cầm ly nước trên bàn lên uống, trong một phút vô tình anh nhìn ra cửa, ai biết được qua tấm kính anh lại nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng không khác biệt với tên sát nhân vào đêm đó đã gϊếŧ chết cô gái hàng xóm của anh, hắn đang đứng ở cửa và nhìn chằm chằm vào anh. An Trạch vô cùng hoảng sợ, sau khi tên biếи ŧɦái bỏ đi anh mới hồi tỉnh và gọi điện báo cảnh sát.
“Điều quan trọng nhất cần làm bây giờ là gì?” Ben hỏi.
“Để cho cảnh sát điều tra chứ còn làm được gì.” Huỳnh Đông nói, “May mà hôm qua cửa khóa nên tên biếи ŧɦái không vào được.”
Ngày thường studio không có người ngoài vào nên thường không khóa cửa. Đôi khi tăng ca vào ban đêm giống như hôm qua cũng không khóa luôn. Nhưng không biết vì sao, có lẽ cảm giác bất an của An Trạch đã giúp anh sống sót, chiều hôm qua khi mọi người về hết, An Trạch đã đi ra khoá cửa studio lại, điều đó đã khiến tên biếи ŧɦái không thể vào được để gϊếŧ anh.
An Trạch tay chân vẫn còn đang run rẩy.
"Mạng sống của anh lớn thật đó, nếu hắn mà vào được thì chắc…. " Lý Anh lắc đầu.
Cửa studio là cửa kính có cảm ứng thông minh, chỉ cần có người đến trong vòng một mét so với cửa là cửa sẽ tự động mở ra, nhưng may mắn là An Trạch đã khoá chốt an toàn nên cửa sẽ không tự mở nữa. Nếu như sáng sớm An Trạch mở khoá an toàn và tên biếи ŧɦái đột nhiên xuất hiện, khi hắn tiến lên một bước là cửa sẽ mở ra, và khi đó thì An Trạch đang một mình đứng trong phòng, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy kinh hãi khủng khϊếp rồi.
“Vậy tại sao hắn không âm thầm đợi một lúc, khi cậu ra mở khoá an toàn sẽ xông vào gϊếŧ cậu, như vậy không phải rất dễ dàng hay sao?” Trương Lăng hỏi.
"Hắn… Hắn nhìn vào cửa một lúc, khi thấy tôi nhìn ra và sợ hãi, hắn đã dùng khẩu hình miệng để nói cái gì đó với tôi rồi mỉm cười." An Trạch cố gắng nhớ lại, "Hắn nói… Tình trạng, tim của tôi không tốt."
"..." Mọi người trợn mắt nhìn nhau, thật sự đáng sợ.
“Hahaha… Xem ra có bệnh trong người cũng có lợi.” Ben vỗ vai An Trạch nói với vẻ hoài nghi, “Cậu bị bệnh tim sao? Nhưng sao hắn có thể nhận ra cậu có bệnh?”
Đoán mò ai ngời đoán trúng, An Trạch gật đầu, “Lúc tôi hai mươi tuổi đã được chuẩn đoán bị hẹp mạch vành tim, tôi đã làm phẫu thuật và sống khỏe mạnh đến ngày hôm nay, nhưng mỗi khi bị hoảng sợ hay giật mình thì tim lại cảm thấy đau nhói. Lúc nhìn thấy hắn, tim tôi đau lắm, nó quặn thắt lại và theo bản năng tôi đưa tay lên che ngực, chắc vì lý do đó mà hắn đã biết tôi có bệnh tim.”
“Cái này không dùng được nữa, tôi sẽ đổi nó cho anh.” Lúc này Lạc Thư mới lên tiếng, cậu từ sau lưng Trương Lăng bước tới chỗ An Trạch và lấy lại con búp bê trên tay anh, sau đó lấy một con búp bê khác từ trong ba lô đưa nó cho An Trạch.
“Cầm cái này đi, khi chuyện được giải quyết xong hãy trả lại cho tôi.”
Tuy bị bệnh tim nhưng chưa chắc chắn tên biếи ŧɦái sẽ không quay lại, vì hắn nghĩ An Trạch đã nhìn thấy mặt hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, nên cần có một con búp bê mạnh hơn để có thể bảo vệ anh khỏi kẻ sát nhân kia. Lúc này An Trạch không nghĩ nhiều về việc đổi con búp bê nên anh liền nhận lấy một con khác từ tay Lạc Thư đưa cho.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Lạc Thư cầm con búp bê đã ở cùng An Trạch trong tay, sau đó cậu bước ra khỏi phòng, Trương Lăng thấy lạ cũng đi theo sau. Khi đến bên cửa sổ, cậu đưa con búp bê ra ngoài ánh sáng mặt trời và dùng tay bóp mạnh như tìm kiếm thứ gì đó bên trong con búp bê, tiếp theo cậu tìm chỗ có nắng ráo và đặt con búp bê lên đó.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng khi Trương Lăng nhìn nó, anh cảm thấy thời điểm con búp bê được đặt dưới ánh nắng mặt trời, hình như nhìn nó có chút khác lạ.
An Trạch lúc này vẫn còn khá sợ hãi, mặc dù tên biếи ŧɦái tỏ ý khinh thường trái tim có bệnh của anh, nhưng anh vẫn không dám về nhà một mình. Cuối cùng, An Trạch quyết định nghỉ ngơi trong studio sau đó sẽ đến nhà đồng nghiệp ngủ nhờ khi tan sở.
Nhìn thấy An Trạch ôm con búp bê nằm dài trên sofa ngủ ngon lành, Lý Anh thở dài.
"Cậu ta có thể chìm vào giấc ngủ chỉ trong vài giây sau khi loại chuyện khủng khϊếp này xảy ra được sao? Xem ra tinh thần của cậu ấy thực sự rất mạnh."
Ben lấy một tấm chăn mỏng đắp cho An Trạch.
“Tinh thần của cậu ấy không mạnh mẽ đến vậy đâu.” Huỳnh Đông vươn tay kéo rèm sang một bên cửa sổ để hạn chế ánh nắng chiếu vào.
“Nhưng cậu ấy ngủ ngon thế mà? Trãi qua chuyện như vậy mà còn ngủ được thì tinh thần không mạnh mẽ là gì?”
“Sỡ dĩ cậu ta ngủ được là vì…” Mắt Huỳnh Đông quét qua con búp bê An Trạch đang ôm trong ngực, “Có lẽ là do con búp bê đó.”
Bên kia, Trương Lăng đang thuyết phục Lạc Thư về nhà, "Tốt hơn hết là em không nên ở lại đây, cảnh sát vừa nói mục tiêu của tên sát nhân không còn là các cô gái trẻ nữa mà ngay cả nam giới hắn cũng gϊếŧ, hiện tại hắn đang để mắt tới An Trạch, và có lẽ hắn vẫn còn đang lãng vãng ở gần đây. Nếu vô tình hắn nhìn thấy em, chắc chắn em sẽ gặp nguy hiểm."
"Có phải vì tim của tôi khỏe mạnh hơn An Trạch không? Nhưng trong studio còn có nhiều người trái tim cũng khoẻ mạnh, ví dụ như anh chẳng hạn, hà cớ gì hắn lại để mắt đến tôi chứ?"
“Nhưng….”
“Cho dù là như vậy thì cũng không thành vấn đề, tôi có thể bảo vệ chính mình.” Lạc Thư rất tin tưởng mà nói với Trương Lăng.
“Tên biếи ŧɦái đó không giống với người đàn ông mà em đã gặp hôm qua, ông ta là một pháp sư của hội pháp sư, ông ta không thể vô cớ mà gϊếŧ người.” Trương Lăng kiên nhẫn giải thích, “Anh biết em là một thiên sư và có pháp thuật rất mạnh, nhưng sự tối tâm và độc ác của bản chất con người nằm ngoài sức tưởng tượng của một cậu nhóc chỉ vừa mới mười tám tuổi như em. Cái gọi là tập kích sau lưng rất khó đề phòng, em có hiểu không? Dù em có pháp thuật cao cường cỡ nào nhưng khi bị một người có sức mạnh lớn hơn dùng thuốc mê đánh lén, đến lúc đó… "
Và nếu kẻ sát nhân biếи ŧɦái thực sự là một ác linh, lúc đó anh sợ mình sẽ không thể bảo vệ được em. Với tình hình hiện tại, tên kia rõ ràng là một người không bình thường chút nào, và đôi khi một người không bình thường còn đáng sợ hơn cả ác linh nhập thể.