“Tôi sai rồi, làm ơn dừng lại đi… Dừng lại…”
Người đàn ông đã hoàn toàn kiệt sức và không ngừng van xin lòng thương xót của Lạc Thư. Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp trường hợp khốn khổ và khó chịu như thế này, còn khổ sở hơn khi đánh nhau với một ác quỷ bằng câu thần chú bị vô hiệu quá và bị con ác quỷ đấm một cái thật mạnh vào l*иg ngực.
Ngay khi Lạc Thư định đọc thêm lần thứ tư thì có một bàn tay vươn qua vỗ lên vai cậu.
“Trương Lăng?” Lạc Thư quay đầu ngơ ngác nhìn Trương Lăng khi cảm nhận được bàn tay anh chạm vào vai mình, anh muốn ngăn Lạc Thư lại.
“Được rồi, dừng lại đi.” Ánh mắt Trương Lăng dịu dàng nhìn Lạc Thư và nói.
"Tại sao? Người này vừa rồi đã nói muốn thiêu đốt anh gấp ngàn lần, cho nên tôi nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của ông ta, thiêu lại ông ta gấp ngàn lần!" Chỉ mới ba lần là thôi sao, còn chưa đủ đâu. Lạc Thư bĩu môi tỏ ý muốn đọc tiếp câu thần chú.
“Nếu cứ như vậy, tất cả mọi người xung quanh đây sẽ chạy đến xem, không hay đâu.” Trương Lăng nhắc nhở.
Người đàn ông la hét dữ dội nên những người dân xung quanh đã gọi điện báo cảnh sát, lúc này bộ phận an ninh đã đến nơi. Một lúc sau cảnh sát cũng đến, lúc này Lạc Thư mới dừng lại.
"Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Viên cảnh sát chiếu đèn pin vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất la lối khóc lóc, sau đó bước đến chỗ Trương Lăng và Lạc Thư.
“Trương Lăng, lại là anh sao?" Đó là viên cảnh sát đã xử lý vụ án đánh người của Trương Lăng ngày hôm qua.
Có thể nói Trương Lăng là một người quen của đồn cảnh sát. Anh thường đánh người vô cớ mỗi khi bắt gặp họ trên đường (đó là suy nghĩ của những cảnh sát đã bắt anh) tất cả những ai dám nhìn chằm chằm vào anh điều khiến anh khó chịu đến nổi nóng mà đánh người, nhưng người bị đánh lại không hề muốn kiện anh ta khiến cho cảnh sát rất bất bình. Trương Lăng giống như một kẻ chuyên gây rắc rối trong xã hội nhưng cảnh sát không thể loại bỏ được. Và cũng vì họ không biết những người chăm chăm nhìn anh trên đường là những người bị hồn ma nhập thể, Trương Lăng muốn đánh bay các hồn ma đó để cứu lấy chủ nhân của thân xác nên bắt buộc anh phải đáng người.
"Không, tôi không làm gì cả." Trương Lăng đáp.
“Còn muốn ngụy biện, vậy nạn nhân đang nằm trước mặt anh thì sao?” Cảnh sát chỉ tay vào người đàn ông đang co quắp trên mặt đất.
Trương Lăng nghiêm túc nói, “Anh cảnh sát, tôi không đánh ông ta.”
Viên cảnh sát sửng sốt nhìn chăm chăm vào Trương Lăng, dường như mỗi lần Trương Lăng bị đưa đến đồn cảnh sát mặc dù không thể bị kết tội, nhưng anh ta chưa bao giờ phủ nhận việc mình đánh người.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Viên cảnh sát đau đầu hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Trương Lăng nhẹ nhàng nói, “Chúng tôi vừa đi ngang qua đây thì nhìn thấy người đàn ông không quen biết này đột nhiên ngã xuống đất và la hét. Tôi đang suy nghĩ xem ông ta có bị đau ở đâu không và định gọi cấp cứu thì các anh đến.”
Viên cảnh sát nghi ngờ liếc nhìn Trương Lăng, sau đó liếc nhìn Lạc Thư đang đứng cạnh Trương Lăng.
“Anh bạn nhỏ, cậu đã thấy những gì, có thể nói cho tôi biết không?”
Lạc Thư lắc đầu, “Tôi không thấy gì ngoài người đàn ông cứ lăn qua lăn lại và la hét mà không biết nguyên nhân là gì!”
Viên cảnh sát quay sang hỏi một người khác đang đứng cách đó không xa, “Anh gì ơi, anh có nhìn thấy gì bất thường hay không? Có ai đó đã đánh người này phải không?”
Người đàn ông bị lá bùa lửa thiêu đốt ba lần, dù chỉ là mười lăm phút nhưng cơn đau thấu tim gan khiến ông ta suýt ngã quỵ. Và đương nhiên những người dân xung quanh cũng nhìn thấy ông ta tự nhiên té ngã trong đau đớn mà không hề bị ai tác động.
“Đúng vậy, chính là như thế, ông ta tự té ngã sau đó la hét trong đau đớn, cũng không biết là bị cái gì.”
Những chuyện kỳ lại đương nhiên không thể đưa đến đồn cảnh sát, và đây là một trường hợp như thế. Chỉ có thể gọi cứu thương đến và mang người gặp nạn vào bệnh viện xem xét để biết nguyên nhân là gì. Đó là xử lý của cảnh sát, còn đối với những người trong hội pháp sư thì cuộc tấn công bất chợt của ông ta đối với Trương Lăng là trái với quy tắc của họ. Sở dĩ ông ta dám tấn công Trương Lăng là vì anh là một mộng ma, khi bị hội pháp sư phát hiện, họ sẽ nhắm mắt làm ngơ mà không truy cứu sai trái của ông ta. Nhưng nếu vì chuyện này mà ông ta bị người khác đánh trả, hội pháp sư cũng sẽ không ra tay để giúp ông ta.
“Có thật là đột nhiên phát bệnh không?” Viên cảnh sát có chút nghi ngờ hỏi.
“Thật mà.”
Viên cảnh sát bước đến ngồi xổm bên cạnh người đàn ông, “Có vấn đề gì vậy? Ông có muốn chúng tôi đưa ông đến bệnh viện không?”
“Không, không, tôi không sao, chỉ là do bệnh cũ tái phát, khi qua cơn đau sẽ không sao.” Người đàn ông trả lời.
“Ông chắc chắn mình không sao chứ? ”
“Tôi không sao thật mà.”
“Vậy chúng tôi có thể đi được chưa?” Trương Lăng không kiên nhẫn đợi nữa mà hỏi viên cảnh sát.
Viên cảnh sát không tìm thấy dấu hiệu đã thương người nên đành gật đầu: “Nếu không liên quan đến anh thì anh có thể đi.”
“Được rồi.” Trương Lăng mỉm cười cúi chào, nhân tiện anh nhặt luôn con búp bê cạnh chân viên cảnh sát mà không để lại dấu vết, anh giữ nó dấu ra sau lưng mình.
“Có chuyện gì vậy?” Viên cảnh sát chú ý tới hành động nhỏ này của Trương Lăng và lên tiếng hỏi anh.