Khi mọi người nhìn thấy Lạc Thư, thì lúc này Lạc Thư tự nhiên cũng nhìn thấy Trương Lăng trong đám đông, ngay lập tức cậu nhướng mày mỉm cười gọi lên một tiếng, “Trương Lăng, tôi đã mua sắm xong rồi.”
Trương Lăng!
Bốn người đàn ông ngoại trừ Trương Lăng ngay lập tức quay mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, cậu nhóc này quen với ông chủ sao? Còn gọi tên thân mật như vậy nữa, nhưng theo như mọi người đã biết thì Trương Lăng đâu có em trai! Sao giờ lại xuất hiện một cậu nhóc trắng trẽo dễ thương không khác gì con gái thế kia? Thiệt là làm người ta tò mò quá đi mất.
Lúc này Trương Lăng mới mở miệng, dưới ánh mắt khó tin của mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Mua gì mà về sớm vậy?”
“Tôi mua dép và đồ lót.” Lạc Thư đưa túi lên và đi vào.
Bên trong là... Đồ lót!
Khuôn mặt Trương Lăng trở nên đen nhẻm trước những lời nói ngoài lề quá thật thà của Lạc Thư, mua đồ lót thì có gì đáng để khoe khoang đâu mà lại nói ra trước mặt nhiều người như thế hả? Anh bước vội tới kéo bàn tay đang giơ túi đồ lên
của cậu xuống rồi hung hăng trừng mắt nhìn bốn nhân viên đang nhìn chằm chằm vào Lạc Thư.
“Mọi người có khỏe không?” Lạc Thư hoàn toàn không để ý đến thái độ của Trương Lăng, cậu tỏ ra rất thân thiện với bốn anh chàng đẹp trai xa lạ đang nhìn mình chằm chằm, còn hết sức nhiệt tình chào hỏi:
“Mọi người là đồng nghiệp của Trương Lăng à?”
“…Phải, phải rồi, chúng tôi là đồng nghiệp.” Mọi người lắp bắp kinh hãi, một lúc mới tỉnh hồn đáp lời, “Anh ấy là sếp của chúng tôi.”
“Lên lầu với tôi.” Trương Lăng hiển nhiên không muốn giới thiệu thêm về vị hôn thê bất đắc dĩ này, anh vội vã kéo Lạc Thư lên lầu.
“Chờ một chút.” Lạc Thư nhét túi đồ vào tay Trương Lăng sau đó nhìn chằm chằm An Trạch một hồi, “Trông vẻ mặt của anh thật tệ, anh đang gặp ác mộng à?”
“Cậu, cậu thật sự tinh mắt.” An Trạch rất ngạc nhiên nói.
Nhưng Trương Lăng thì đứng đó nhướng mày nhìn Lạc Thư khó hiểu, một người bình thường sắc mặt không tốt nên được đoán là bị bệnh hay sức khỏe bất ổn, chứ tại sao lại hỏi người ta có gặp ác mộng hay không?
An Trạch đang ngây người vì ngạc nhiên làm sao người này lại biết anh gặp ác mộng nên trong vô thức anh gật đầu với câu hỏi của Lạc Thư. Khi xác thực sự người này gặp ác mộng và điều mình đoán là chính xác, Lạc Thư lấy từ ba lô của mình ra một búp bê có kích thước nhỏ hơn bàn tay người một chút sau đó đưa cho An Trạch.
"Cái này tặng anh."
"Cảm ơn, nhưng đây là gì?” An Trạch cầm con búp bê được kết bằng vải cũ kỹ trong tay khó hiểu hỏi Lạc Thư.
"Con búp bê này sẽ cho anh những giấc mơ tốt lành, nó có thể giúp anh tránh xa những cơn ác mộng." Lạc Thư nói.
Sau khi Lạc Thư vừa nói xong thì ánh mắt của mọi người liền đổ dồn vào con búp bê, nhưng ngoài Trương Lăng và Huỳnh Đông thì hầu hết những người khác đều không tin những gì cậu nhóc trắng trẻo như con gái này vừa nói.
“Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không cần cái này đâu.” Cho dù được an ủi nhưng An Trạch nghĩ mình không phải một đứa trẻ nên cần có búp bê bên cạnh mới có thể ngủ được.
“Crack!” Đúng lúc này một sắp bản thảo dày cộm đập một cái lên đầu An Trạch như trời giáng.
"Một bản thảo phải mất hai ngày để chỉnh sửa, giờ nó chỉ là một đống rác không hơn không kém. Anh có thấy mình đang lãng phí giấy của studio không hả?" Trương Lăng mắng.
“Tôi… tôi sẽ sửa lại ngay.” An Trạch sợ hãi cầm lên bản thảo.
Trong mơ thì có tên biếи ŧɦái gϊếŧ người mổ ngực còn trong thực tế thì có ông chủ nóng nảy khó tính, cuộc sống này thực sự khó khăn quá.
"Bây giờ còn nghĩ đến chuyện đó làm gì? Còn muốn tạo thêm rắc rối cho tôi sao?!"
An Trạch ôm chặt con búp bê và sắp bản thảo bất lực nhìn Trương Lăng.
“Ngày mai giao cho ta!” Trương Lăng lạnh lùng nói.
An Trạch lập tức cảm kích mà cúi đầu, “Cảm ơn ông chủ.”
Hai người còn lại thấy tình hình không ổn nên ngay lập tức muốn tránh xa rắc rối.
“Còn hai người.” Trương Lăng ngăn Lý Anh và Ben đang muốn lẻn đi trong yên lặng.
Hai người bị gọi liền đứng lại nhìn nhau, sau đó nhắm mắt cắn răng quay đầu trở lại chỗ An Trạch và lấy bản thảo từ trong tay anh mà không đợi Trương Lăng lên tiếng rồi đồng thanh nói:
"Ông chủ, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành trước ngày mai."
“Làm ngay đi!”
Mọi người chạy về chỗ làm việc của mình mà không dám quay đầu nhìn lại một cái. Sau khi Trương Lăng mắng xong, anh quay lại nhìn Huỳnh Đông, thấy không có gì để nói nên anh dắt Lạc Thư đi thẳng lên lầu.
Người duy nhất thoát khỏi thảm họa của ông chủ là Huỳnh Đông luôn nhìn theo bóng lưng của hai người đang đi lên lầu, thật may là anh không phải biên tập viên nên không bị mắng, nhưng anh cảm giác có cái gì đó rất lạ từ khi cậu nhóc đó bước vào văn phòng này. Dường như nó sáng sủa và dễ thở hơn, mặt ông chủ cũng đặt biệt bớt sát khí hơn rất nhiều.