Trương Lăng không biết khi nào mình hủy diệt thế giới nhưng vào lúc này, bọn người trong hội pháp sư đang tập chung các thế lực ngầm tìm cách tiêu diệt anh, còn quá sớm để suy nghĩ đến điều đó, nhưng vì Trương chưa từng gây tổn hại đến một con người hay một cá thể nào cả nên họ vẫn không thể có cớ mà hành động.
Tòa nhà tầng hai nơi đặt studio của Trương Lăng, ban đầu là văn phòng do một người bạn sang nhượng lại cho anh. Trương Lăng phải mất bốn năm mới trả hết số tiền mua lại văn phòng và bây giờ nó đã trở thành studio cá nhân của riêng anh. Không có nhiều nhân viên trong studio, chỉ có tổng cộng năm người làm việc ở đây, một người chịu trách nhiệm tiếp tân và quảng cáo, ba người còn lại đều là biên tập viên và một ông chủ là anh.
“Ông chủ, hôm nay đến hơi muộn nhỉ.” Huỳnh Đông là người phụ trách công việc tiếp tân và quảng cáo đang pha cà phê cho ba người đồng nghiệp đã thức khuya để xem lại bản thảo. Thoạt nhìn không gian trong studio có vẻ khá ảm đạm và đáng sợ, nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời khi mới bước vào đây, nếu quan sát kỹ hơn thì cảm giác đó sẽ biến mất và thấy nó giống với một căn phòng ở trọ hơn là một văn phòng làm việc. Những người trong studio cũng đã quen với cảm giác hồi hộp mỗi ngày khi nhìn thấy ông chủ đẩy cửa bước vào văn phòng, sau sự u ám ban đầu thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường không có gì đáng chú ý.
“Bản thảo đã hoàn thành chưa?” Trương Lăng mở miệng hỏi khi vừa đẩy cửa bước vào.
"Xong rồi, xong rồi. Ba người bọn họ đã thức cả đêm để chỉnh sửa, tất cả được đặt trên bàn làm việc của anh rồi. Họ sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi anh xem xét xong hết bản thảo." Huỳnh Đông vừa trả lời vừa pha một tách cà phê khác cho Trương Lăng.
Một cốc cafe đen đặc và không đường, đó cũng là liều thuốc duy trì sự tỉnh táo của Trương Lăng. Mọi nhân viên trong studio đều biết sếp của họ bị mất ngủ triền miên và rất trầm trọng, quầng thâm mắt và những sợi tơ máu lúc nào cũng hiển hiện trên gương mặt của anh. Nhưng mà thật lạ, hôm nay trong mắt boss dường như không có tơ máu, thậm chí quầng thâm màu đen còn có vẻ nhạt đi rất nhiều.
Huỳnh Đông đưa cafe đã pha xong đến văn phòng cho Trương Lăng, nhân cơ hội đó nhìn kỷ ông chủ một chút để xác nhận điều mình vừa nhìn thấy là sự thật.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Trương Lăng trừng mắt nhìn Huỳnh Đồng hỏi.
“Ông chủ, tơ máu trong mắt anh không còn nữa.” Huỳnh Đông rất ngạc nhiên nói.
"Điều đó quan trọng với anh lắm sao?"
"Không, không phải, là vì tôi thấy khác lạ nên mới hỏi thôi... Mà đêm qua anh đã ngủ rất ngon giấc đúng không? Nhưng làm sao anh có thể ngủ được vậy? Anh hết bị mất ngủ rồi à?"
"Làm sao tôi có thể ngủ được khi bản thảo vẫn chưa được xem xét kỹ lưỡng." Trương Lăng cười chế nhạo Huỳnh Đông, “Mà anh muốn biết lắm sao? Xem ra anh để tâm đến chuyện cá nhân của tôi hơi nhiều rồi đó.”
Huỳnh Đông lập tức nhận ra mình đã nói sai, cậu liền lùi lại ba bước, dứt khoát nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ông chủ, tôi nhiều chuyện quá, tôi xin phép đi ra ngoài.”
Trương Lăng liếc nhìn cánh cửa đang đóng lại sau đó lấy điện thoại di động ra bật chế độ chụp ảnh tự sướиɠ và thử quan sát kỹ, quầng thâm trên mắt thật sự đã giảm rất nhiều và những tơ máu thường ngày vẫn nổi lên màu đỏ trong mắt thì hiện tại đã không còn nhìn thấy nữa.
"Thực sự không còn đỏ nữa."
Bản thảo đã được chỉnh sửa in ra và đặt trên bàn, Trương Lăng lôi tập đầu tiên ra và nhanh chóng lật xem. Đồng thời trên tay cầm bút màu đỏ để xem xét tất cả những lỗi, khi phát hiện anh sẽ phanh vòng nó để làm dấu và sẽ sửa lại. Trên thực tế, đây chỉ là bản nháp đầu tiên của bản thảo và nó sẽ được sửa lại nhiều lần mới có thể xuất bản được. Thông thường, tại thời điểm này công ty nên sử dụng máy tính để chỉnh sửa sẽ nhanh hơn và nó cũng sẽ được in ra khi bản thảo cuối cùng được hoàn thành, và cũng thân thiện với môi trường hơn. Nhưng đôi mắt của Trương Lăng rất khó chịu vì mất ngủ lâu ngày nên anh khó có thể đối mặt với màn máy tính khi làm việc trong thời gian dài, chắc chắn anh sẽ không bao giờ muốn đối mặt với nó để làm bản thân mình khó chịu hơn, cho nên nhân viên sau khi chỉnh sửa trên máy tính xong sẽ in ra những trang giấy và đưa lại cho anh.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Trương Lăng đã đọc gần như xong hết bản thảo, anh cầm sắp bản thảo đi ra khỏi văn phòng với vẻ mặt u ám.
“Ông chủ ra rồi kìa!!”
“Bước chân nặng nề, gương mặt u ám, chắc chắn trong chúng ta sẽ có người bị mắng.”
Trong khu vực làm việc, hai biên tập viên đang uống cà phê cảm nhận được tâm trạng không tốt của ông chủ mình từ âm thanh của tiếng bước chân đang đi xuống cầu thang. Trương Lăng từ trên lầu đi xuống, và ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra một bóng người đang nằm úp sấp trên bàn như đang ngủ gật trong lúc làm việc.
Nằm đó ngủ khi cái bản thảo được chỉnh sửa cẩu thả như thế này sao?
“An Trạch, dậy mau, ông chủ đang đến kìa.” Lý Anh người ngồi bên cạnh Ben lặng lẽ lấy bút chọc vào gáy của An Trạch trong khi anh đang ngủ say, khi anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ thì khuôn mặt đen xì của Trương Lăng đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Trương Lăng vung tay lên định ném bản thảo đang cầm xuống bàn thì trước mắt chợt lóe lên một điều khác lạ, sau đó trong đầu anh hiện lên một giấc mơ của An Trạch.
"Đừng mà, đừng gϊếŧ tôi, làm ơn đừng gϊếŧ tôi ..."
Trong giấc mơ, An Trạch đang nằm trên giường, ngực trần và toàn thân đầy máu tươi, một dáng người cao lớn toàn thân đen kịt không nhìn rõ mặt mũi đang cầm dao mổ từ từ cắt mở l*иg ngực của anh. An Trạch mặt dù ý thức được nhưng toàn thân không thể cử động chỉ có thể bất lực nhìn người đàn ông đang dùng dao cắt mở thân thể của mình.
“Đau quá, đau quá!...”
Trương Lăng nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ra anh đã rời khỏi giấc mộng của An Trạch, anh cau mày nhìn An Trạch đang nằm ngủ gật trên bàn. Trên trán mồ hôi nhễ nhại sắc mặt trắng toát dường như rất sợ hãi với mộng cảnh của mình.
"An Trạch, An Trạch...!!" Lý Anh thấy An Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ, anh liều mạng vỗ mạnh vào lưng anh ta hai lần nhưng An Trạch vẫn không đáp lại.
“An Trạch?” Lý Anh phát hiện ra có gì đó không ổn, dù buồn ngủ đến đâu với sự mạnh tay của anh nhất định An Trạch phải thức dậy rồi chứ. Anh bước tới kéo mặt An Trạch qua, anh nhìn thấy sắc mặt của An Trạch tái nhợt như người sắp chết đến nơi.
"An Trạch bị làm sao vậy? Anh ấy bị bệnh phải không?"
"Sao vậy, sao vậy?" Hai người còn lại trong phòng cũng chạy qua xem thử.
"An Trạch bị ốm rồi. Cậu ấy đã thức hai đêm mà không hề chợp mắt, nhưng làm ơn đừng chết đột ngột như vậy chứ. Tôi sẽ gọi xe cấp cứu." Huỳnh Đông định gọi xe cấp cứu bằng điện thoại di động của mình.
“Gọi xe cấp cứu làm gì, bệnh viện chỉ cách đây có ba mét thôi, chúng ta có thể lái xe đưa cậu ấy đến đó sẽ nhanh hơn.” Lý Anh nói.
Huỳnh Đông đang định cõng người lên lưng thì lúc này Trương Lăng đột nhiên đưa tay ra tát vào mặt An Trạch một cái thật mạnh.
“Ông chủ, An Trạch đang bị ốm mà!” Huỳnh Đồng sửng sốt, ông chủ có điên cỡ nào cũng không thể đối xử với một nhân viên bị đột quỵ và sắp chết như vậy được.
“Ê, An Trạch tỉnh rồi.” Ben, một thanh niên với khuôn mặt trẻ con đang đỡ An Trạch đột nhiên hét lên vì ngạc nhiên.
Khi mọi người bình tỉnh lại họ nhận ra An Trạch thật sự đã tỉnh, người không thể thức dậy cho dù bị mọi người có la hét như thế nào đi nữa vừa rồi đã thực sự mở mắt ra.
“Cậu có nhận ra ai không? Tôi gọi rất lâu nhưng không thấy phản ứng, cậu đã tỉnh dậy khi ông chủ gọi cậu đấy.” Huỳnh Đông vui mừng nói.