Mấy ngày kế tiếp, Cố Sanh hoàn toàn phong bế bản thân.
Diêm lão sư chỉ cho cô mười ngày. Mặt khác đã sớm chọn được các cô nương từ tổ A để so tài, do đó thời gian của cô rất gấp. Cái này không phải Diêm lão sư cố ý làm cô khó xử. Trên thực tế, khi cô còn ở đỉnh cao, điệu nhảy《 nở rộ 》 này chưa đến ba ngày cô đã hiểu rõ.
Cố Sanh chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân luyện tập nhiều hơn, mở rộng trí óc, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất.
Trong lúc này, mạng xã hội của Cố Sanh đều là trạng thái im lặng. Điện thoại cơ bản không nhận, WeChat cũng rất ít trả lời. Trừ bỏ Tạ Tư Vũ biết địa chỉ chỗ ở mới, có thể trực tiếp đến địa chỉ mới tìm người, những người khác hiếm khi liên hệ được với Cố Sanh.
Ba ngày bình tĩnh đã sớm đi qua. Nghiêm túc mà nói, từ khi bọn họ mâu thuẫn đến chia tay, đã một vòng thời gian trôi qua. Cố Sanh không chỉ không giống trước kia về nhà, một cuộc gọi cũng chưa gọi cho hắn. Lục Nhạn Chu không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn từ khung thoại tìm được Cố Sanh, hỏi cô hiện tại ở đâu, khi nào trở về.
Tin nhắn được gửi đi, dấu chấm than đỏ tươi nhảy ra, Lục Nhạn Chu có chút mông lung.
Hắn nhíu mày gửi lại lần nữa. Vẫn là dấu chấm than.
Ba dấu chấm than đỏ rực đâm vào mắt của hắn, Lục Nhạn Chu hậu tri hậu giác mà ý thức được một chuyện, Cố Sanh cho hắn vào blacklist.
Chuyện khi nào?
Sao hắn không biết?
Cố Sanh cư nhiên kéo đen hắn?!
Lục Nhạn Chu trong lòng áp xuống bất an đang dâng tràn, hắn cũng không nhắn WeChat, quyết định gọi điện.
Kết quả nhận lại là đường dây bận, liên tiếp ba cuộc gọi đều đường dây bận. Không thể có chuyện ba cuộc gọi đều đường dây bận, trừ khi bị kéo vào blacklist, không có lý do nào khác. Lục Nhạn Chu lập tức gọi cho Tạ Tư Vũ.
Khi điện thoại vang lên, Tạ Tư Vũ mới vừa thay xong hộ phục. Vừa thấy tên Lục Nhạn Chu liền tức giận, nhận máy liền mắng hắn.
Lục Nhạn Chu không rên một tiếng mà tùy ý để cô mắng xong.
Cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “A Sanh ở với cậu sao?”
“Không có.” Tạ Tư Vũ nói xong hai chữ, cúp máy.
Lục Nhạn Chu nhìn chằm chằm vào đường dây bận của di động, lại gọi lần nữa.
Lần này Tạ Tư Vũ không bắt máy, trực tiếp tắt máy. Liên tục hai lần, Lục Nhạn Chu cũng biết Tạ Tư Vũ không muốn trả lời hắn, dứt khoát nhắn WeChat.
Tạ Tư Vũ trong chốc lát muốn vào phòng giải phẫu, vốn dĩ không muốn trả lời hắn. Kết quả không nhịn được liếc mắt nhìn di động, liếc thấy trên màn hình có một tin nhắn.
Cô thấy Cố Sanh kéo đen Lục Nhạn Chu, lập tức vui sướиɠ mà cười ra tiếng.
Quách Kim Thành cùng Chu Lê An ở bên cạnh, thiếu chút nữa bị cô hù chết.
Tháng sáu vừa đến, Tạ Tư Vũ quả nhiên chuyển tới não ngoại khoa.
Mười viện coi như nhìn trúng cô, năng lực chuyên môn của Tạ Tư Vũ không tồi, người cũng chịu khó, cho nên bồi dưỡng nhân tài cũng thập phần dụng tâm. Mới đến não ngoại khoa, liền theo Chu Lê An cùng Quách Kim Thành mổ chính.
Hôm nay đây là một cuộc giải phẫu liên hợp, yêu cầu hai bác sĩ mổ chính có kinh nghiệm phong phú ở não ngoại khoa liên thủ phối hợp.
Quách Kim Thành quay đầu lại nhìn Tạ Tư Vũ, lại có chút buồn cười: “Gặp được chuyện tốt gì à, cười đến vui vẻ như vậy?”
“Chiêu số của tra nam PUA không dùng được, có buồn cười hay không?”
Cố Sanh sẽ không nói chuyện riêng tư ra bên ngoài, Tạ Tư Vũ hàm hồ một câu liền kết thúc chủ đề, rời đi.
Cô cười tủm tỉm mà đi ra ngoài, không chú ý tới khi Quách Kim Thành nghe được lời này, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Chu Lê An bên cạnh. Chu Lê An buông mí mắt xuống mà giơ hai cánh tay, bình tĩnh mà tùy ý để hộ sĩ giúp anh mang bao tay cao su tiêu độc, mặc đồ giải phẫu.
“Tiểu cô nương vũ công kia rốt cuộc cũng phát hiện rồi à?” Quách Kim Thành chưa từ bỏ ý định, một hai phải đề cập đến, “Thật là đáng mừng nha……”
Chu Lê An không trả lời hắn, mặc xong đồ giải phẫu, hơi cong lưng, hộ sĩ giúp anh cột dây khẩu trang ra sau.
Hộ sĩ chuẩn bị xong xuôi, anh cũng không quay đầu lại mà đi ra rửa mặt.
Quách Kim Thành còn chưa mặc xong đồ giải phẫu, hậm hực mà ngậm miệng.
Tuy rằng là một cuộc giải phẫu liên hợp lớn, khó khăn rất cao. May mắn chính là trạng thái của vài vị bác sĩ mổ chính đều rất tốt, thời gian giải phẫu không tính quá dài. Chu Lê An từ phòng giải phẫu đi ra, mới 3 giờ hơn chiều.
Y tá trưởng cấp mấy hộp cơm cho bác sĩ, anh tùy tiện ăn chút cơm lót bụng, rồi tan tầm.
Buổi tối cùng trong nhà hẹn ăn cơm, người trong nhà ai cũng rất bận, rất khó thống nhất thời gian cùng nhau ăn cơm chiều. Trên cơ bản không cho phép viện lý do không tới. Chu Lê An nhéo giữa mày, xe ngừng ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ.
Nơi xa chân trời lại nổi lên một đám mây, cuộn lại thành từng vòng lớn, càng ngày càng đen.
Chu Lê An một tay nắm tay lái, cúi đầu nhìn di động. Tin nhắn trong di động của anh đại đa số là công việc, cực ít tin nhắn riêng tư. Click mở WeChat, trên cùng là người nhà nhắn địa điểm ăn cơm chiều. Ngón tay thon dài ấn xuống, mới nhớ tới không có WeChat của người nhà.
Đèn đỏ tắt, anh tắt di động, chậm rãi rẽ qua ngã tư đường.
Buổi tối, Cố Sanh kéo lê thân thể mỏi mệt từ vũ đoàn về đến nhà. Mồ hôi đã bị gió thổi dọc đường làm cho khô. Cô cầm lấy di động, vừa xem vừa cắm điện cho ấm nước. Cô thả vào bên trong một bao trà, lúc nấu chỉ cần cắm điện là được.
Nước ục ục dần sôi, cô cầm khăn lông đi ra ban công, rồi vào phòng tắm rửa.
Liên tục vài ngày không mở di động, tin nhắn trong di động có chút nhiều. Mấy ngày nay trừ bỏ trong nhà gọi điện thoại đến, cùng Tạ Tư Vũ sợ cô quên, thường nhắc nhở cuối tuần phải đi gặp người trong mười viện mà cô ấy giới thiệu, còn có mấy điện báo xa lạ.
Cố Sanh trong nháy mắt nghĩ đến Lục Nhạn Chu, nhưng giây lát lại cảm thấy nếu là hắn thì thế nào, không hứng thú mà ném điện thoại qua một bên.
Điệu nhảy《 nở rộ 》 này cuối cùng cô cũng dần luyện xong.
Bốn ngày cần khổ luyện thêm, bản thân cô cảm thấy đủ tốt, mọi chuyện sắp tới không thành vấn đề. Bất quá thời gian dài không tập luyện tạo thành di chứng không dễ dàng mà tiêu trừ, chỉ là toàn bộ hành trình luyện điệu nhảy này đều gặp khó khăn. Không có biện pháp, trạng thái của cô, trong thời gian ngắn không thể điều chỉnh đến thời kỳ đỉnh cao.
Cố Sanh uống một ngụm nước, khăn lông treo trên giá ở ban công bị gió thổi lất phất.
Gió có chút lớn, thổi đến bức màn vũ động. Cố Sanh ghé vào rào chắn uống trà, thấy ban công của phòng cách vách cùng tầng lầu hình như có người, an tĩnh đến không phát ra một chút thanh âm. Trong góc tối, đốm đỏ lập loè, phỏng chừng là đang hút thuốc.
Năm nay thời tiết ở đế đô hơi thất thường, tháng sáu cư nhiên lại có hai trận mưa.
Cố Sanh chậm rì uống xong một ly trà táo đỏ, mới nhớ tới gọi điện cho người nhà.
Nói một chút về tình hình hiện tại, Trần Minh Tĩnh nghe ra cô còn hơi buồn: “A Sanh, đế đô nếu không thoải mái, con cứ về nhà.”
Trần Minh Tĩnh khi còn trẻ đối với Cố Sanh rất nghiêm khắc, đặc biệt là trong việc luyện múa, nghiêm khắc đến mức hà khắc.
Hiện tại già rồi, ngược lại tâm thái khoan dung: “Khi còn nhỏ bức con luyện múa như vậy, là sợ con không thi đậu đại học. Con đứa nhỏ này từ nhỏ đầu óc ngốc nghếch, đọc sách không vào. Ngược lại trên phương diện vũ đạo lại có thiên phú không tồi. Mẹ hy vọng con có con đường khác ngoài thi đại học. Hiện tại con trưởng thành, đạo lý nên hiểu thì đều hiểu, sao lại khổ sở thế. Lục gia bên này con không cần phải xen vào, ba mẹ còn ở đây.”
“Dạ.” Cố Sanh khi còn nhỏ rất oán hận, sau khi lớn lên tâm thái liền thay đổi, “Con biết rồi.”
Chuyện hài tử hai nhà kết hôn này, chỉ là hai nhà chỉ hứa hẹn bằng miệng, không phải chính thức. Chính thức đi từ hôn, cũng không có cớ.
Thật không rõ ràng, Trần Minh Tĩnh lúc này mới cảm thấy nghẹn khuất. Vốn dĩ trước kia người lớn hai nhà quen biết nhau, lại còn hơn hai mươi năm là hàng xóm tốt, rất nhiều chuyện đều hàm hàm hồ hồ. Cho rằng trong lòng hiểu rõ mà không cần nói ra chuyện hôn sự, trong lòng hai nhà tự hiểu rõ. Hiện tại xảy ra cục diện này, mới nhận ra.
Trần Minh Tĩnh kỳ thật có chút áy náy. Nếu không phải bà bức quá chặt, Cố Sanh từ nhỏ không thể giống con nhà người khác tìm bạn chơi cùng, cô cũng sẽ không nhiều năm như vậy chỉ đi theo sau mông tiểu tử Lục gia kia.
Hai mẹ con nói chuyện một lát, Cố Sanh giục Trần Minh Tĩnh đi ngủ, rồi cúp máy.
Hạt mưa từng giọt rơi xuống, bị gió thổi, tạt lên mặt. Cố Sanh giơ tay sờ soạng một tay ướt, nhanh chóng đem quần áo ngoài ban công vào, đóng cửa sổ.
Mới vừa ôm quần áo đến phòng khách, chuông cửa vang lên.
Có thể tới chỗ này, trừ bỏ Tạ Tư Vũ, cũng không có ai khác.
Mở cửa, quả nhiên là Tạ Tư Vũ.
“Ai A Sanh, đêm nay tớ ngủ với cậu.” Tạ Tư Vũ cùng gương mặt mỏi mệt, tiến vào liền nằm lên sô pha trong phòng khách, “Tớ dứt khoát phải ở cùng cậu. Ký túc xá quá xa, mỗi ngày giải phẫu xong đều mệt chết, ai có tinh lực mà dứng 40 phút trên tàu điện ngầm chứ……”
“Được thôi.” Cố Sanh đổ cho cô một ly trà táo đỏ, “Cậu chỉ cần đem mấy bộ quần áo đến là được.”
Tạ Tư Vũ cười hì hì, nhấp một ngụm trà: “Ngày mai cậu đừng quên gặp người của mười viện mà tớ giới thiệu, phải tới biết không?”
Cố Sanh không nói chuyện, ở phòng bếp làm cơm chiều.
“Cậu có nghe thấy không!” Tạ Tư Vũ sợ cô quên, đặc biệt lớn tiếng nhắc nhở cô, “Tớ đã nói với soái ca ở nhi khoa kia. Cậu ngày đó nhớ ăn mặc trang điểm xinh đẹp! Người ta là kiểu người ôn nhu, rất hợp với bánh bao như cậu!”
Cố Sanh có chút bất đắc dĩ phản bác: “Tớ không phải bánh bao.”
“Cậu không phải chứ còn là ai?” Tạ Tư Vũ đi vào nhìn cô nấu canh, canh này là vào buổi sáng cô nấu bằng điện trong nồi hầm, hiện tại chỉ cần hâm lại. Tạ Tư Vũ nhìn thẳng: “Tớ muốn cái chén lớn kia.”
Cố Sanh cho cô đổi chén lớn, Tạ Tư Vũ đưa ra tối hậu thư: “Nhất định phải tới, nếu không tớ mách mẹ cậu.”
Không đi cũng phải đi.
Cũng may hôm nay mười viện không làm việc, vũ đoàn vừa vặn cũng nghỉ ngơi.
Cố Sanh sáng sớm bị Tạ Tư Vũ đánh thức, sửa soạn sơ sài, rồi chạy đến mười viện.
Ngày nghỉ, mười viện so với thời gian làm việc thì an nhàn hơn nhiều. Ngày thường Cố Sanh không đi thang máy, người nhiều, chờ rất lâu. Hôm nay mang giày cao gót, ngẫm lại liền đi đường vòng chờ thang máy bên kia.
Cửa thang máy mở ra, cô vừa nhấc mắt, Chu Lê An đứng ở bên trong.
Bốn mắt nhìn nhau, bên trong chỉ có anh. Hôm nay anh không đi làm, nên mặc một bộ đồ thường ngày, mặt mày thả lỏng lười nhác. Áo sơmi màu đỏ sậm , quần tây màu đen. Tóc cùng đôi mắt càng đen, càng đến anh càng thấy người này trắng đến lóa mắt.
Cố Sanh chớp mắt một cái, không cùng anh chào hỏi, cúi đầu đi vào.
Chu Lê An đang xem di động, hơi cúi đầu. Cổ cùng bả vai hình thành một độ cong đẹp, thon dài lại lưu sướиɠ. Cánh tay hơi cong, trên khuỷu tay còn treo một cái áo khoác. Nhận thấy được bên cạnh có người, anh rất tự nhiên mà lùi về sau tạo một chút khoảng cách.
Mười viện tuy rằng “nhiều tuổi”, thang máy lại rất mới. Sạch sẽ đến nỗi có thể chiếu ra bóng người.
Cố Sanh cho rằng anh không thấy cô, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Bỗng nhiên nghe được di động lạch cạch một tiếng khóa màn hình, anh đem điện thoại bỏ vào túi. Rất mau, đỉnh đầu cảm nhận được một cổ hơi thở nhàn nhạt bạc hà. Chu Lê An cất giọng quạnh quẽ trong thang máy vốn yên tĩnh, thanh đạm lười biếng, làm Cố Sanh hơi rùng mình: “Cô không ấn tầng lầu.”
Đứng ở trước anh, Cố Sanh cứng đờ, vẫn không nhúc nhích. Dừng một chút, quẫn bách mà đi ấn tầng lầu.
Kết quả tay mới vừa vói qua, một cái tay trắng nõn tay trước cô một bước ấn lầu 5.
Cố Sanh đứng ở trước anh, như đà điểu rút vào cát, hận không thể không bao giờ ngẩng đầu lên. Anh lại không cách nào bỏ qua mà nhìn xuống cổ của cô, làn da trên gáy của Cố Sanh bắt đầu bỏng cháy.
“Cô còn để quần áo ở chỗ tôi.” Chu Lê An bình thường không mở miệng, bỗng mở miệng nói một câu kinh thiên động địa, “Đồ lót.”
Rõ ràng tạo khoảng cách, Cố Sanh lại cảm giác được một cổ uy hϊếp mãnh liệt. Cô đỏ mặt.
“Tôi, tôi,” Cố Sanh vô cùng xấu hổ, “Anh ném đi.”
Chu Lê An lại như không nghe thấy, lại móc di động ra, rất tự nhiên mà mở miệng yêu cầu: “Thêm WeChat.”