Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 50: Một năm mới!

Trong làn sóng thanh âm đếm ngược, khi đếm ngược về 0, pháo hoa bỗng nở rộ.

Tất cả nhiệt liệt và rực rỡ dường như đều đạt đến đỉnh điểm vào thời khắc này.

Tống Vân Hồi hơi ngẩng đầu lên, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng vừa nở rộ lại tan biến không ngừng xuất hiện đan xen nhau của pháo hoa.

Tần Thư bên cạnh hình như đã nói gì đó với cậu, nhưng tiếng reo hò và tiếng pháo hoa rất lớn, lớn đến độ lấn át cả giọng nói của đối phương.

Cậu ngẩng đầu hỏi: "Anh vừa nói gì sao?"

Tần Thư cúi đầu: "Hửm?"

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, anh cũng khó mà nghe thấy giọng của Tống Vân Hồi.

Tống Vân Hồi ngẩng đầu lên, bàn tay để không kéo khăn quàng cổ của Tần Thư qua.

Tần Thư thuận theo lực đạo của cậu mà cúi xuống, thấy đối phương ngẩng đầu, gương mặt triệt để tách rời khăn quàng cổ, ghé bên tai anh hỏi:

"Tôi hỏi anh vừa nãy đã nói gì thế!"

Giọng cậu lớn hơn không ít, giọng nói trong trẻo trực tiếp gõ vào màng nhĩ, nháy mắt chui vào não bộ.

Ánh đèn xa xa không quá sáng sủa, ánh sáng từ pháo hoa bay lên chiếu sáng con ngươi và nửa bên gò má cậu.

"Tôi nói," Tần Thư cúi đầu kề sát vào tai cậu, "Có muốn đi chơi không?"

Giọng anh rất êm tai, bất luận là lúc nào cũng mang đến cảm giác trầm ổn.

Ánh mắt Tống Vân Hồi phiêu sang bên cạnh, nhìn sườn mặt đối phương.

Cách gần quá.

Bọn họ thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ hơi thở của nhau.

"Muốn đi."

Tống Vân Hồi cuối cùng cũng buông khăn quàng cổ của Tần Thư ra, còn làm bộ làm tịch giúp đối phương sửa sang lại một chút, sau đó vỗ vỗ vài cái coi như xong.

Xung quanh có rất nhiều người đang chụp ảnh, có người chụp pháo hoa, có người chụp biển người, có cả người selfie cùng người thân bạn bè, có vẻ tạm thời chưa muốn rời đi.

Có người còn chầm chậm bước lên quảng trường.

Tống Vân Hồi cũng chụp hai bức.

Một bức là pháo hoa, bức còn lại là chụp cùng Tần Thư.

Đối phương đã hoàn toàn quen với việc này, sẽ hơi cúi đầu xuống để mặt hai người đều lọt vào ống kính.

Một màn pháo hoa này giằng co rất lâu.

Tần Thư nói đi chơi chính là đi đến khu trò chơi ở một bên khác của quảng trường.

Trước đó lúc họ đi dạo loanh quanh đã tình cờ nhìn thấy, nhưng không qua, thoáng nhìn thì thấy có vài chỗ chơi ném vòng và cả ném phi tiêu bóng bay, những trò khác đều bị cây cối che khuất, không thấy rõ.

Sau khi tiết mục pháo hoa kết thúc có người nán lại quảng trường tiếp tục chụp ảnh tán gẫu, có người vừa thu dọn vừa ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị về nhà ngủ.

Nhưng phần lớn đều đi đến phố ăn vặt và khu trò chơi.

Lúc hai người đến gần khu trò chơi thì nơi này đã có không ít người.

Người ở khu bắn súng đổi quà đặc biệt nhiều, xung quanh người vây kín mít, đều đang duỗi cổ nhìn vào bên trong.

Tống Vân Hồi quét mắt nhìn một vòng, sau đó nói: "Không biết hai người dì Diệp đang ở đâu nữa, bà ấy hẳn là sẽ thích nơi này."

Người vây quanh khu bắn súng vẫn đang tăng lên không ngừng.

Tần Thư dựa vào ưu thế chiều cao xuyên qua đám người liếc mắt nhìn bên trong, vừa hay nghe thấy lời người bên cạnh, anh trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu: "Ừm."

Quả thật sẽ thích.

Người xung quanh không biết chỗ bắn súng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy quần chúng vây xem đông đúc, vì thế cũng sáp tới xem náo nhiệt.

Tống Vân Hồi cũng chú ý thấy động tĩnh bên đó.

Tần Thư cúi đầu hỏi cậu: "Muốn đến đó xem chút không?"

Tống Vân Hồi: "Hửm?"

Trong ấn tượng của cậu, Tần Thư không phải kiểu người thích xem náo nhiệt mới đúng.

"Okela." Cậu hỏi, "Anh thích chơi cái đó hả?"

Tần Thư nói không phải anh thích chơi.

"?"

Thoạt đầu Tống Vân Hồi không hiểu ý anh lắm, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Đứng trong đám người, khó khăn lắm mới chen vào được, cậu đưa mắt nhìn vào bên trong.

Đập vào mắt cậu đầu tiên là tấm bia ngắm xa xa và một chú thỏ bông siêu to khổng lồ bên cạnh, thứ hai chính là người phụ nữ đang cầm súng đồ chơi mô phỏng trong tay.

Rất đẹp, cũng rất quen mắt.

Là Diệp Mẫn.

Trông bà hưng phấn bừng bừng, tư thế tiêu chuẩn.

Bên cạnh bà vẫn là Tần Kiến Viễn giúp bà cầm túi xách, ông đứng đó, tựa như đã hoàn toàn quen với cảnh này.

"......"

Tống Vân Hồi đã hiểu ý tứ vừa rồi của Tần Thư.

Bên cạnh có người đã xem rất lâu đang trò chuyện, dăm ba câu đã có thể chắp vá được đầu đuôi câu chuyện.

Đơn giản mà nói thì là Diệp Mẫn nhìn trúng con thỏ bông kia, ông chủ nói chỉ cần đạt thành tích tốt 15 trên 20 là có thể mang thỏ bông đi.

Biết được từ miệng của vài người bên cạnh, hai người Diệp Mẫn đã đứng ở đây rất lâu rồi.

Cụ thể mà nói thì trước khi đếm ngược cuối năm bắt đầu thì bọn bà đã ở đây, đếm ngược cũng cùng đếm ở đây, sau khi đếm và chụp ảnh pháo hoa là coi như xong, tiếp đó tiếp tục nghiêm túc chơi trò chơi.

Đón giao thừa phiên bản nhanh như chớp.

Đến tận bây giờ Diệp Mẫn đã thử 19 phát, đã đạt 14 thành tích tốt.

Phát cuối cùng quyết định thắng thua, người đứng vây xem đều hồi hộp thay bà.

Đôi mắt được trang điểm tinh tế hơi nheo lại, Diệp Mẫn giơ súng đồ chơi mô phỏng lên.

Ông chủ đứng một bên hồi hộp nhìn bà, những người khác cũng hồi hộp.

Bóp cò phát ra một tiếng vang, Diệp Mẫn đặt súng lên bàn, lau lau mồ hôi không hề tồn tại.

Càng về sau bà càng phát huy ổn định, cuối cùng bắn được thành tích tốt 9 điểm.

Tần Kiến Viễn bên cạnh nở nụ cười.

Không biết là ai đầu têu, trước hết là vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ yếu ớt, sau đó người vây xung quanh cũng bắt đầu vỗ tay theo.

Hiển nhiên Diệp Mẫn đã từng va chạm xã hội nhiều nên ứng đối với tính huống này vô cùng thoải mái thành thạo, bà nở một nụ cười tỏ ý cảm ơn, trông vừa tự nhiên vừa hào phóng.

Tống Vân Hồi nghe thấy bên cạnh có người nói, "Chị gái thật đẹp."

Cậu nhìn Tần Thư, cũng gật gù theo, "Chị gái thật đẹp."

Cậu lặng lẽ tăng vai vế mình lên một bậc.

Tần Thư cười một tiếng.

Diệp Mẫn cũng đang cười.

Bà mỉm cười nhận lấy thỏ bông siêu to khổng lồ mà ông chủ đưa qua, cả người như chìm trong đám lông xù mềm mại, khó khăn lắm mới ló mặt ra được.

Bà đang định đưa thỏ bông cho Tần Kiến Viễn, Tần Kiến Viễn cũng chuẩn bị đón lấy, sau đó bà đảo mắt, đúng lúc nhìn thấy hai bóng người trong đám đông.

Rất nhanh bà lại quay mặt đi, trên mặt nháy mắt tràn đầy ý cười, quản lý cảm xúc rất đúng mực.

Tống Vân Hồi hiểu ý bà, cậu lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh.

Chụp xong Diệp Mẫn liền đưa thỏ bông trong tay cho Tần Kiến Viễn, sau đó vui vẻ vẫy tay với bọn họ.

Bốn người lại lần nữa đi cùng nhau.

Tần Thư lớn lên cao ráo, thỏ bông cuối cùng đến tay anh.

Thỏ bông mà Diệp Mẫn phải dùng cả hai tay mới ôm trọn được anh chỉ cần dùng một tay là có thể xách lên dễ dàng, kẹp trong khuỷu tay mà đi.

Tống Vân Hồi đi bên cạnh anh, chọt chọt mặt thỏ bông.

Lông của thỏ bông rất mềm mại.

Diệp Mẫn đeo túi đeo chéo vui vẻ đi phía trước.

Đêm nay người có thu hoạch lớn nhất có lẽ là bà.

Lúc bọn họ tới hai tay ai nấy đều trống rỗng, lúc rời đi trên tay ai cũng xách đầy đồ, cuối cùng hàng ghế sau chất đầy đủ loại chiến lợi phẩm cộng thêm quà năm mới mua cho Cam Tử đang trông nhà một mình.

Dù rằng đã khuya lơ khuya lắt, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn cũng không thường thức đêm, nhưng bây giờ trông họ vẫn rất có tinh thần, bốn người một đường tán gẫu cùng nhau.

Lúc về đến nhà bọn họ cùng nhau chuyển đồ xuống xe, đặt tạm trên bàn trà phòng khách.

Sau khi sắp xếp xong đống đồ hai người Diệp Mẫn đều về phòng, chắc là đi nghỉ ngơi.

Tống Vân Hồi tháo khăn quàng cổ xuống đón lấy Cam Tử nũng nịu chạy tới, cậu nháo nhào một cách lặng lẽ cùng mèo nhỏ trên sofa, sau đó nhận lấy nước ấm mà Tần Thư đưa cho.

Lúc đặt cốc nước xuống, hai người Diệp Mẫn cậu tưởng rằng đã thu dọn xong xuôi chuẩn bị đi nghỉ ngơi lại quay trở về phòng khách.

Diệp Mẫn thần bí nở nụ cười, sau đó lấy từ trong túi ra ba bao lì xì.

Tống Vân Hồi từng thấy qua bao lì xì là khi cậu còn rất nhỏ, đôi khi các diễn viên kết thúc quay phim ở đoàn làm phim cũng sẽ được phát bao lì xì nhỏ.

Bao lì xì trong tay Diệp Mẫn trông to hơn nhiều so với bao lì xì của đoàn làm phim.

"Bao lì xì ngày đầu năm mới."

Bà mỗi tay một bao lì xì đưa đến trước mặt hai người, nhìn qua có một loại cảm giác viên mãn khó hiểu.

Tần Thư trước hết vươn tay lấy phần của Cam Tử đưa cho Cam Tử, rồi quay sang nhìn Tống Vân Hồi, vẫn là một câu kia:

"Truyền thống cũ trong nhà."

Tống Vân Hồi nhận lấy bao lì xì.

Cậu dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó nở nụ cười.

Tần Kiến Viễn cũng đưa cho bọn họ bao lì xì mà ông đã chuẩn bị.

Cam Tử nghịch hai bao lì xì, tò mò lật qua lật lại xem.

Hai người Diệp Mẫn trông rất phơi phới khi đưa bao lì xì cho bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn không tiêu tan, tiếp đó ngáp dài ngáp ngắn đi về phòng.

Lần này là thật sự chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Hai người vừa đi Tần Thư liền đứng dậy, lục lọi ngăn tủ ở góc phòng lấy ra một cái hộp màu quýt, sau đó lấy hai bao lì xì từ móng vuốt Cam Tử đặt vào trong.

Đó hiển nhiên là hộp 'tài sản' riêng của Cam Tử.

Tống Vân Hồi ngạc nhiên: "Anh ngay cả bao lì xì của con mà cũng lấy!"

"Ừm." Tần Thư lại lần nữa đặt hộp vào trong tủ, nói, "Đợi đến khi tích góp đủ tiền sẽ đưa cậu ra ngoài chơi."

Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, "Vậy được, tiền này nên lấy."

Cam Tử không biết hai người lớn này đang âm mưu điều gì, nhưng Cam Tử biết kêu 'miao miao'.

Hai người Diệp Mẫn đã dọn dẹp đi ngủ, Tống Vân Hồi và Tần Thư không tiếp tục nán lại phòng khách thêm nữa, uống nước xong thì lên lầu.

Tống Vân Hồi ôm Cam Tử lên lầu liền thay đồ ngủ, sau khi mở cửa đóng cửa, liền gõ vang cửa phòng Tần Thư.

Tần Thư cũng đã thay xong đồ ngủ, dáng cao chân dài, anh đứng ngược sáng trông tràn đầy cảm giác áp bức.

Tống Vân Hồi không hề cảm thấy áp bức gì cả, vươn tay vỗ vỗ anh, nói:

"Tới phòng tôi đi, cho anh xem bảo bối lớn nè."

Tần Thư: "......"

Tần Thư phản ứng lại, sau đó đóng cửa, đi theo đối phương.

Phòng đối phương cũng không khác mấy so với bình thường, chỉ có trên giường là nhiều thêm một cục phình to, ngoài ra không có gì trông như 'bảo bối lớn' cả.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, Tống Vân Hồi vẫn nhớ chuyện trước đây mình đến phòng Tần Thư, cậu tiện tay vỗ vỗ chăn trên giường, nói, "Đứng đó lạnh lắm, lên giường nói chuyện đi."

Tần Thư trầm mặc lên giường.

Đã đến bước này, dường như có gì đó vượt ra khỏi dự liệu, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong chăn đã bắt đầu ấm lên.

Cục phình to trên giường cũng bắt đầu động đậy, sau đó nhô ra một cái đầu mèo.

......Quả nhiên.

Tống Vân Hồi lấy điện thoại qua, tiếp đó rướn người lấy headphone đặt ở nơi xa hơn một chút.

Headphone là loại kết nối bluetooth, điện thoại cũng kết nối được.

Cậu đưa headphone cho Tần Thư, "Anh mau đội lên đi."

Tần Thư ngoan ngoãn làm theo.

"Được chưa đó."

"Được rồi."

Ngay sau đó Tống Vân Hồi ấn nút phát.

Nghe nhạc bằng headphone rõ nét hơn rất nhiều so với phát loa ngoài điện thoại.

Sau khi Tống Vân Hồi thả điện thoại xuống liền thoải mái vùi vào gối đầu, vuốt ve Cam Tử trong tay.

Trong thế giới an tĩnh ban đầu chậm rãi xuất hiện tiếng piano.

Là một bài hát sinh động.

Tần thư chậm rãi lắng nghe, vẻ mặt dần dần thay đổi.

Bài hát này, hình như viết cho anh.

Anh thoáng ngước mắt, liền nhìn thấy người nọ đang vùi cả gương mặt vào chiếc bụng lông xù ú nu của mèo nhỏ dùng sức hít lấy hít để.

Cam Tử cũng thích dán dán nên không chống cự lại hành vi này của cậu.

Bọn họ lại đổi tư thế dính nhau.

Cam Tử tự giác chui vào trong chăn nằm, vừa vặn lộ ra một cái đầu mèo để đối phương sờ.

Một người một mèo chơi đùa vui vẻ bên cạnh.

Chỉ là gối đầu quá mềm mại, vừa ngả đầu cậu đã thấy hơi hơi buồn ngủ.

Tống Vân Hồi vừa vuốt ve Cam Tử vừa không tiếng động ngáp một cái.

Chỉ ngắn ngủi vài phút, đợi đến khi Tần Thư tháo headphone xuống nhìn cậu thì mắt cậu đã suýt chút nữa nheo thành một đường chỉ.

Thật sự chỉ là suýt chút nữa, toàn bộ đều dựa vào chút ý chí còn sót lại để chống đỡ, tay đã vô thức sờ đầu mèo nhỏ.

"Hay không."

Tống Vân Hồi thoáng mở to mắt ra, cười cười, nói, "Đây là quà nguyên đán tặng anh đấy."

Tần Thư hỏi cậu: "Tên gì thế?"

Ngay sau đó Tống Vân Hồi nhổm người dậy, gửi link cho anh.

Nhìn ra vẻ mặt mông lung mơ hồ của đối phương, vì thế Tần Thư xuống giường đứng dậy, muốn ôm Cam Tử đi để đối phương ngủ, nhưng Tống Vân Hồi không nhúc nhích, ngáp một cái, nói:

"Hôm nay con trai ngủ với tôi."

Tần Thư đáp 'được', tắt đèn xong tiện thể khẽ khàng đóng cửa lại.

Tần Thư rời đi, đèn cũng đã tắt, nhưng Tống Vân Hồi không ngủ ngay.

Trước đó cậu vẫn luôn không xem điện thoại, vừa rồi lúc bận bật bài hát cho Tần Thư nghe có nhìn thấy tin nhắn của người khác gửi tới, nhưng không kịp hồi âm.

Khá nhiều người gửi tin nhắn tới nhân dịp Tết nguyên đán, đủ loại đủ kiểu, cậu tạm thời bỏ qua tin nhắn nhóm, ưu tiên xem tin nhắn của Trần Thần trước.

Đối phương rất dụng tâm, vừa qua 0 giờ liền gửi tin nhắn cho cậu ngay, chúc cậu nguyên đán vui vẻ, còn kèm theo một bao lì xì nhỏ, dù rằng đằng sau còn chèn thêm [Cho nên hôm nay có rảnh rỗi chơi game không] cũng không ảnh hưởng đến phần dụng tâm này.

Khi đó cậu vẫn đang xem pháo hoa, sau đó ngoại trừ chụp vài tấm ảnh ra thì không động vào điện thoại nữa nên không để ý mấy đến tin nhắn của đối phương.

Bây giờ đã qua thời gian tốt nhất để hồi âm tin nhắn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cứu vãn kịp.

Gửi lại một bao lì xì nhỏ, cậu bổ sung thêm một câu nguyên đán vui vẻ.

Mí mắt nặng trĩu thật sự nhấc lên không nổi nữa, tầm mắt bắt đầu mơ mơ hồ hồ, bốn chữ [Nguyên đán vui vẻ] ngắn gọn cậu gõ nửa ngày trời mới xong.

Đối phương hẳn là vẫn chưa ngủ, vừa nhận bao lì xì xong, nhìn thấy dòng chữ [Đối phương đang nhập] nửa ngày bên cậu, kết quả chỉ nhảy ra có bốn chữ thì đã đoán được trạng thái của cậu, bảo cậu ngủ sớm đi.

Tống Vân Hồi nhìn thấy tin nhắn hồi âm của anh ta xong liền ngả đầu ngủ mất, nói được làm được.

- -

Sau khi rời khỏi phòng Tống Vân Hồi, Tần Thư cũng không về phòng mình ngay mà xuống lầu đi vào phòng bếp trước.

Một cốc nước lạnh xuống bụng, đại não tuy vẫn không cách nào bình tĩnh nổi, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.

Không muốn đυ.ng phải Diệp Mẫn biết đâu tỉnh dậy uống nước lúc nửa đêm, anh uống nước xong liền lên lầu ngay.

Lên lầu tìm tai nghe, anh an tĩnh ngồi bên giường, lại lần nữa ấn play.

***

Các cư dân mạng vừa đón giao thừa vừa ngồi xổm trông coi, thật sự ngồi xổm chờ đến khi bài hát mới của Sữa Đậu Nành ra lò.

Bài hát mới mang tên, được phát hành vào giây đầu tiên của năm mới.

Vẫn là bộ ba cũ.

[Trình bày: Sữa Đậu Nành không ngon]

[Nhạc: Sữa Đậu Nành uống không ngon]

[Lời: Sữa Đậu Nành uống không ngon]

Lần này ngoại trừ bộ ba cũ còn có thêm [Piano: Sữa Đậu Nành uống không ngon], sẵn tiện giải thích đây là bài hát tặng bạn.

Những người ngồi xổm đợi đến khi bài hát phát hành nháy mắt bị quả tên đâm bay.

[Bỗng nhiên thấy lần trước thuận mắt hơn hẳn!]

[Xin chúc mừng thành viên mới của gia tộc, vỗ tay (cay đắng.jpg)]

[Bài hát rất hay, vẫn giữ vững phong độ, thậm chí còn cảm thấy tiến bộ hơn trước! Chỉ là mạo muội hỏi một câu, Sữa Đậu Nành rốt cuộc có bao nhiêu đam mê với trái cây và rau dưa vậy]

[Không ăn cần không ăn hành! Không ăn hẹ không ăn rau thơm! Không ngờ tới kén ăn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị Sữa Đậu Nành trị]

[Dự cảm lần trước quả nhiên không sai mà, nói cách khác, con người quả nhiên là loài động vật có tính thích ứng rất mạnh, tui đã bắt đầu học cách chấp nhận]

Phần lớn người phát ngôn vẫn chưa nghe bài hát, cướp sofa trước rồi hẵng nói.

Đợi đến khi những người khác nghe bài hát xong, hoặc lúc nhìn thấy tin tức comeback của Sữa Đậu Nành thì top 100 của khu bình luận đã không còn chỗ cho bọn họ dung thân nữa.

[Không còn sofa cũng không sao, ngủ sàn nhà cũng rất thoải mái]

[Nghe xong rồi! Thật sự rất hayyyy! Trước đó còn bảo sao tên bài hát lại đậm chất nhi đồng thế kia, thì ra đúng là trẻ em cũng có thể nghe được thật! Không phải kiểu tình yêu cực hạn níu kéo đến tê tâm liệt phế, càng giống như kể về tình bạn và quá trình trưởng thành hơn, là sự ấm áp hòa quyện cùng một chút tiếc nuối]

[Không biết nên định nghĩa bài hát này thế nào, bất luận là nói về tình yêu hay tình bạn tui đều thấy Ok hết, tui cảm thấy điểm này không quan trọng lắm, quan trọng là tình cảm chất chứa bên trong rất dễ khơi dậy cảm xúc của con người]

[Sữa Đậu Nành nguyên đán vui vẻ! Ngày đầu tiên của năm mới đã được nghe bài hát mới của Sữa Đậu Nành thật sự siêu cấp hạnh phúc!!! Bài hát này cũng rất hợp nghe vào thời điểm này!]

[(Đã là lúc nào rồi mà người đờn ông này vẫn tự lừa mình dối người mà chia ca sĩ trình bày và sáng tác ra thành hai người thế)]

[??? Đợi một chút, piano cũng là Sữa Đậu Nành sao, piano khúc dạo đầu và lúc kết bài trực tiếp khiến tui kinh diễm, không ngờ tới là do Sữa Đậu Nành đàn! Còn gì mà cậu không biết không Sữa Đậu Nành!]

[Vậy mà lại là bài hát sáng tác tặng bạn bè, tui chỉ ghen tị một chút hoi, hì hì, nói vậy chứ vẫn phải chia sẻ với bạn bè, để mọi người cùng bị Rau Cần đâm bay nào]

Trong gian phòng an tĩnh, lúc Tần Thư ngồi trên giường nghe đi nghe lại bài hát đang phát trong tai nghe, có hơi không quen mở giao diện bài hát ra, tìm thấy nút chia sẻ.

Anh chia sẻ lên Weibo.

Thời gian này cú đêm đặc biệt nhiều, nhất là đêm nay, người thức khuya lại càng nhiều hơn, trên Weibo khác hẳn ngày thường, tràn đầy lời chúc phúc.

Rất nhiều ngôi sao đều hiểu tầm quan trọng của thời điểm này, lần lượt trước sau đăng Weibo, các fan hâm mộ đu idol đặc biệt là các fan hâm mộ đu nhiều idol cùng lúc đều thấy vô cùng hạnh phúc như đang lâng lâng trong kho lương.

Chỉ có fan hâm mộ Tần Thư vẫn đang chờ đợi, từ năm ngoái đến năm nay, mắt thấy một năm mới đã bắt đầu lâu như vậy, càng ngồi xổm hy vọng lại càng cảm thấy mù mịt, nhưng họ vẫn không nỡ từ bỏ, cách một lúc lại click vào check một lần.

Thậm chí đã có fan hâm mộ bắt đầu suy nghĩ nếu Trứng tổng lại lần nữa đăng nhầm mẩu truyện tranh nhỏ lên tài khoản của anh hoặc tán gẫu ở khu bình luận như bình thường cũng tốt, dù sao có còn hơn không.

Quả nhiên số phận đứng về phía đảng thức đêm.

Những người khác đã lần lượt gục ngã, nhưng đảng thức đêm vẫn đứng sừng sững tại chỗ, cuối cùng đạt được thắng lợi cuối cùng.

Cách lần trước Tần Thư đăng Weibo đã trôi qua rất lâu rất lâu, hôm nay cuối cùng anh cũng đăng bài trên tài khoản của mình.

[Tần Thư V: Nguyên đán vui vẻ (Link --)]

Một buối tối đã định sẵn không thể yên bình nổi, sau khi Tần Thư đăng Weibo thì điện thoại có hơi lag, lúc load lại trang thì khu bình luận đã chất đầy comment.

[!!Tui tuyên bố đây là thắng lợi của đảng thức đêm! Không ngờ tới Tần tổng lại là người 'cõi âm' như bọn tui]

[Tần tổng Nguyên đán vui vẻ!]

[Cái đệt! Tui biết quan hệ giữa Sữa Đậu Nành và Tần tổng tốt, nhưng không nghĩ tới lại tốt đến mức này hu hu hu, vậy mà trực tiếp viết hẳn một bài hát luôn, *Cần đồng âm với Tần mà nhỉ, chính là vậy đúng không chính là vậy đúng không]

(*) Cần và Tần trong tiếng Trung đều đọc là /qín/

[Mới vừa nghe bài hát này về, có hơi hưng phấn, cuối cùng hạ quyết tâm đóng phần mềm âm nhạc nào đó lại, kết quả Tần tổng chia sẻ cho tui......được rồi, nghe thêm hai lần nữa rồi ngủ vậy]

Sau khi Tần Thư chia sẻ xong liền thoát khỏi Weibo, tiếp tục về giao diện bài hát.

***

Nhà họ Tống.

Người nhà họ Tống không có truyền thống cùng nhau đón giao thừa, ngày này nhiều nhất chỉ cùng ăn tối một bữa, sau đó ngồi trong phòng khách tán gẫu, tối thì lên lầu ai về phòng nấy đi ngủ là xong.

Không ai muốn đối nghịch với Tống Thành vào ngày này, mọi người đều thuận theo ý ông, mặt mày Tống Vân Dương mang theo ý cười, lúc trò chuyện cùng Tống Tử Thư và Từ Vi cũng không nhìn ra không đúng chỗ nào.

Từ Vi có thể đi đến ngày hôm nay, đương nhiên càng biết chiều theo ý Tống Thành, người một nhà ngồi quây quần trong phòng khách, TV đang phát chương trình nhưng chẳng mấy ai để ý, bầu không khí náo nhiệt hiếm thấy.

Chủ nhà vui vẻ, ngày tháng của người giúp việc cũng trôi qua cũng tốt hơn, ngoại trừ hai người giúp việc phụ trách làm mâm ngũ quả và thu dọn bàn vẫn cần phải làm việc thì những người còn lại hoặc là tụ tập tán gẫu hoặc là về phòng gọi điện thoại cho con cái.

Bên cạnh là người vợ theo mình mười mấy năm, trước mặt là hai đứa con trai ngoan hiền, Tống Thành tuy không nói chuyện, nhưng ai nấy đều nhìn ra được tâm trạng ông khá tốt.

Chỉ là lúc quay đầu định gọi bác Trần, ông dời mắt, liền nhìn thấy gian phòng đóng chặt cửa kia.

Động tác của ông trì trệ vài giây, sau đó xoay người lại.

Bác Trần chú ý thấy động tác của ông, chủ động hỏi: "Ông chủ có dặn dò gì sao?"

Tống Thành cầm tách trà nóng lên uống một ngụm, nói: "Không có."

Từ Vi hiển nhiên đã nhận ra sự khác thường của ông, nhưng không nói ra, vừa mỉm cười vừa dời chủ đề.

Tống Thành không thể thức đêm, sau 10 giờ rưỡi đã ngồi không yên, chậm rãi đứng dậy.

Từ Vi vốn muốn đứng lên cùng ông, tiếp đó thấy đối phương quay đầu nói với Tống Vân Dương:

"Con đi theo ba."

Động tác đứng dậy của bà ta khựng lại, từ từ ngồi xuống.

Tống Vân Dương theo Tống Thành lên lầu, đến bên ngoài thư phòng.

Bọn họ không đi vào trong mà dừng lại ở đây.

Nơi này cách dưới lầu đã đủ xa.

"Ba."

Tống Vân Dương chủ động mở lời hỏi, "Có việc gì sao ạ?"

"Cũng không có gì."

Tống Thành chắp hai tay sau lưng, ông đã từng trải nhiều, trong lúc vô tình mái đầu đã lấm tấm tóc bạc chứng tỏ tuổi tác. Ông nói: "Chỉ muốn hỏi một chút, con đã hỏi em trai con năm nay suy tính thế nào chưa."

Không phải 'khi nào trở về' mà là 'năm nay suy tính thế nào'.

Có thể ông đã nhận ra điều gì đó, cũng có thể đã sớm biết, chỉ là chưa từng tin tưởng vào sự thật đó.

Tống Vân Dương tạm thời không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ba đã biết gì sao?"

Tống Thành lắc đầu.

Việc nhận được khoản tiền kia vào ngày sinh nhật, trước giờ ông chưa từng nói với bất kỳ ai.

Chỉ cần không nói ra, có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

Vì thế Tống Vân Dương nói hắn cũng không biết đối phương dự định thế nào.

Tống Thành thở dài, sau đó hỏi:

"Vậy con có biết nó đang ở đâu không? Những thứ như ghi chép quẹt thẻ của thẻ phụ dù thế nào cũng phải lưu lại dấu vết mới đúng."

Tống Vân Dương nhìn ông, đáp:

"Tra không được ạ, ba đã đóng băng toàn bộ thẻ của em ấy rồi."

Trước khi đối phương nhập viện vì cứu người năm ngoái.