Cuối cùng Tần Thư vẫn không thể nắm tay Tống Vân Hồi.
Bởi vì anh chậm chạp không hành động, cũng không có biểu cảm sợ hãi nào, đối phương nhìn nhìn anh hai cái, sau đó trở tay cầm lấy cốc trà sữa đặt trên bàn.
Có thể là do tác dụng tâm lý, cậu cảm thấy trà sữa mình nấu thật sự rất ngon.
Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác xem phim kinh dị lúc nửa đêm, kết quả tim của cả hai có hơi 'mạnh mẽ' quá mức, một người vừa uống trà sữa vừa nhân tiện thưởng thức hóa trang trong phim và cách lia ống kính, một người khác thì vừa ngắm người bên cạnh vừa nhân tiện thưởng thức phim điện ảnh.
Cuối cùng con ma trong phim kinh dị ngoại trừ vai chính và người qua đường A B C ra thì không dọa được ai hết.
Vui vẻ xem xong phim điện ảnh, kế đó cùng Tần Thư dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Tống Vân Hồi lại lần nữa trở về phòng.
Phim kinh dị không dọa được cậu, lúc xem cậu càng để ý đến hóa trang và tình tiết hơn, đại não hưng phấn, nhưng không quá mức, hàm lượng trà trong trà sữa cũng ít, cậu nhắm mắt ngồi bên giường một lúc liền bình tĩnh lại.
Ngồi vậy có hơi lạnh, chui vào chăn có vẻ thiết thực hơn.
Trong lớp chăn ấm áp, thần kinh người ta càng nhanh buông lỏng.
Cũng có thể do vừa rồi lại làm một chuyện mà trước đây chưa từng thử qua, khiến đại não thỏa mãn, cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi thư giãn.
Dù ban đêm đã qua được một nửa, nhưng cuối cùng cậu vẫn chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi thức dậy đã không biết là lúc nào.
Tống Vân Hồi dụi mắt, ngồi dậy, đại não trống rỗng một mảnh.
Trời đã sáng bảnh, còn có cả nắng.
Chỉ là không biết nắng sáng hay chiều.
Muốn nhìn thời gian một chút, kết quả cậu mò mẫm nửa ngày cũng không mò thấy điện thoại mình đâu, chỉ có thể tiến hành hồi tưởng lại.
Ngày hôm qua trước hết cậu nhận điện thoại, sau đó không buồn ngủ nữa, chuẩn bị rời giường uống café......
Nhớ ra rồi.
Cậu mang dép lê xuống giường.
Điện thoại ở trên bàn sách, chắc là hôm qua lúc bận bịu cậu đã tiện tay mang theo bên người, sau đó lúc cầm cốc liền tiện tay đặt xuống.
Cậu cầm điện thoại lên xem thời gian.
Phá án, nắng hiện giờ là nắng trưa chiều.
Bên dưới thời gian còn hiển thị một cuộc gọi nhỡ, 4h sáng; còn có vài tin nhắn, là Trần Thần gửi tới.
Gọi điện vào giờ đó thì cậu đã đánh cờ với Chu Công mất tiêu rồi, thời gian gửi tin nhắn còn đỡ hơn chút, là sáng nay.
Điện thoại để chế độ yên lặng, có rung cũng chỉ rung trên bàn sách, không ồn đến cậu, nên cậu mới tránh khỏi bị quấy rầy lần hai.
Tống Vân Hồi vừa đi rửa mặt vừa bấm điện thoại gọi lại.
Bên kia không ai nhận máy, tắt máy rồi.
Nếu gọi không được thì không quản nữa, cậu đặt điện thoại xuống, cúi đầu vừa đọc tin nhắn Trần Thần gửi vừa rửa mặt.
Trần Thần gửi liên tục rất nhiều tin nhắn, đủ thấy anh ta có bao nhiêu hưng phấn.
Tóm gọn lại chính là, anh ta bảo bản thân bỗng nhận được một món tiền thưởng lại còn được sếp cho nghỉ nửa ngày, rủ cậu cùng đi ăn tối, chúc mừng một phen.
Tuy không hiểu vì sao nhận được tiền thưởng lại vui đến mức ấy, nhưng Tống Vân Hồi vẫn nghiêm túc suy xét một chút lộ trình của tối nay.
Cuối cùng cậu đồng ý.
Đối phương không rep lại ngay, chắc đã giải trừ hình thức 'câu cá', vẫn đang nghiêm túc làm việc.
Vừa gửi tin nhắn vừa rửa mặt xong xuôi, cậu trực tiếp mặc áo khoác xuống lầu.
Lần này cậu không nhìn thấy Tần Thư trong phòng bếp hay phòng khách, phòng bếp vẫn là dáng vẻ tối qua.
Đối phương hiếm thấy vẫn chưa dậy.
Người chưa dậy, nhưng cục meo meo đã dậy từ lâu.
Cam Tử cả sáng lẫn trưa không ai chơi cùng, hiện tại đang nhảy nhót tưng bừng, chạy loạn tứ phía trong phòng khách.
Lúc Tống Vân Hồi vẫn đang xuống lầu thì nhóc đã nghe thấy động tĩnh, tiếp đó lợn mèo đột ngột tiến công, mãnh liệt lao vòng lòng cậu, ngẩng đầu kêu 'miao miao'.
Mặc dù ngôn ngữ không thông, Tống Vân Hồi vẫn ngờ ngợ hiểu được nhóc đang lên án điều gì.
Không ngừng xoa đầu mèo nhỏ, cậu cúi đầu cười cười liên tục xin lỗi.
Cam Tử vẫn 'miao miao' không chịu ngừng.
Miao mãi cũng thấm mệt, nhóc lúc này mới thoáng yên tĩnh.
Tống Vân Hồi bế Cam Tử ngồi xuống sofa, sau đó bồi nhóc chơi đến tận hứng.
Cam Tử cuối cùng cũng chơi bời thỏa mãn, tự mình chạy đi ăn cơm.
Tần Thư chưa dậy, Tống Vân Hồi đang do dự giữa nấu bữa trưa và nấu bữa tối, không biết ăn cơm vào giờ này rốt cuộc nên gọi là gì.
Nhưng sau đó không cần cậu xoắn xuýt nữa.
Huyền quan truyền đến tiếng mở cửa, tiếp đó là một trận tiếng bước chân.
Tống Vân Hồi quay đầu, nhìn thấy Tần Thư cậu tưởng rằng còn đang ngủ xách một cái hộp bước vào.
"Tôi mua đồ ăn, ăn tạm trước đã."
Anh vừa dậy không bao lâu, nấu cơm không kịp, chỉ có thể nhờ người gửi đến một phần.
Mở hộp ra, mùi thơm nháy mắt lan tỏa khắp phòng.
Tống Vân Hồi cảm thấy cái tạm của đối phương không giống với cái tạm của mình.
Chỗ tốt của mua thức ăn ngoài chính là không cần rửa nồi, rửa chén bát là được.
Đặt chén bát Tần Thử đã rửa sạch vào tủ, Tống Vân Hồi quay đầu hỏi: "Gần đây có tiệm bán thức ăn nào sao?"
Ngày đầu tiên cậu đến đây đã quan sát phần mềm bán thức ăn ngoài nào đó, xung quanh đây hẳn là không nên có mấy cửa tiệm như vậy mới đúng.
"Không phải gần đây."
Tần Thư quay đầu, sau đó nói, "Tối nay muốn ra ngoài ăn không?"
"Sao lại nói vậy?"
"Tối nay ăn cơm với đám người đại diện," Tần Thư nói, "Trước đây đã gặp qua mấy lần, bọn họ rất muốn ăn một bữa cơm cùng cậu."
Ăn cơm là mong muốn của người đại diện, anh phụ trách chuyển lời, quyền quyết định là ở Tống Vân Hồi.
Nhưng mọi việc lại không khéo như vậy.
Tống Vân Hồi thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.
"Tối nay có hẹn với bạn rồi, lần sau lại cùng ăn một bữa cơm nhé - anh nhớ người bạn ở quán bar lần trước không? Tôi có hẹn ăn cơm với người đó đó."
Tần Thư gật đầu.
Anh nhớ, phương thức liên lạc đã trao đổi trước đó anh vẫn còn giữ trong điện thoại.
Lộ trình tối nay của hai người cứ quyết định như vậy.
Giờ đã là trưa chiều, cách buổi tối không còn bao lâu nữa, nơi hai người muốn đi lại trùng hợp bất ngờ, đều ở thành phố láng giềng, tuy không xa lắm nhưng vẫn phải ra cửa sớm.
Mặc dù nói là sớm, nhưng thực tế sắc trời đã ngả tối cả hai mới bắt đầu đi.
Lúc đi là ngồi xe Tần Thư.
Tống Vân Hồi không định trực tiếp đến chỗ hẹn, đúng lúc muốn đi tản bộ, vì thế xuống xe gần công ty Trần Thần, vẫy vẫy tay với Tần Thư trong xe.
Ô tô chầm chậm đi xa.
Cậu xoay người, chậm rãi bước đi trên đường phố.
Buổi đêm thành phố đã lâu không thấy.
Hiện giờ vừa vặn là lúc nhiều người tan tầm, dòng người tới tới lui lui trên đường phố không ít, bóng người chằng chịt chất chồng lên nhau, ánh đèn thành phố lập lòe, tản ra hơi thở phồn thịnh.
Tuy trước đó chỉ từng ghé nơi này hai lần, nhưng cậu vẫn nhớ đường đến Thành Hoàn, cậu cứ vậy xuôi theo dòng người, vừa đi vừa ngáp.
Vào mùa đông, từng hơi thở đều bốc lên sương trắng, chỉ là cả mặt đều vùi trong khăn quàng cổ, nhìn không rõ ràng lắm.
Cậu tiện tay móc điện thoại ra nhìn thời gian.
Là một nô lê tư bản hợp cách, Trần Thần sẽ không đến muộn, cũng như sẽ không nán lại thêm một giây nào lúc tan tầm.
Tống Vân Hồi đứng đợi ở cửa, nhoáng cái đã nhìn thấy đối phương.
Trần Thần cuối cùng vẫn không bướng bỉnh được nữa, đã sớm cởϊ áσ bành tô của anh ta xuống thay áo khoác lông nhung lên.
Đợi đến khi đối phương đến gần hơn chút, Tống Vân Hồi khẽ vẫy tay với anh ta.
Nếu cậu không nghe nhầm thì cái người vừa bước đến gần cậu đã thốt lên một tiếng "đù má".
Cậu nhàn nhạt ngước mắt nhìn lên.
Đối phương ngay lập tức cười cười, nói: "Cậu vậy mà lại đến tận đây tìm tôi, được cưng mà sợ nha."
Trông không giống cảm giác được cưng mà sợ.
Trần Thần xoa xoa tay, duy trì chút phong độ cuối cùng, không hề rụt cổ lại, trông vẫn ra dáng chán.
Hai người đón xe đến điểm hẹn.
Vừa lên xe Trần Thần không thèm thu liễm nữa, ngay lập tức cười như tên ngốc.
Tống Vân Hồi hỏi anh ta: "Sao nhận được tiền thưởng thôi mà anh lại vui như mở hội hơn nửa ngày vậy?"
Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
"Cậu không hiểu." Trần Thần một mặt thâm trầm, "Tiền lương là lao động kiếm được, loại câu cá còn có thể nhận được tiền thưởng mới gọi là kiếm lời."
Bác tài lái xe đằng trước tràn đầy đồng cảm.
Hai người làm công không cùng lĩnh vực bắt đầu có đề tài chung, tán gẫu đến tận lúc xuống xe, cả hai thiếu điều sắp kết bái tại chỗ.
Quán cơm Trần Thần đặt có tên là Hồng Thăng, xuống xe là thấy ngay.
Từ lúc xuống xe đến khi bước vào quán cơm tìm chỗ đã đặt trước, đề tài trong miệng anh ta đã hoàn toàn thay đổi.
Lời anh ta nói rất bay nhảy, nhưng Tống Vân Hồi hiểu được.
Cuối cùng Trần Thần chỉ chỉ nói: "Tôi vốn muốn đặt gian cách vách cơ, số phòng nhìn vui vui, nhưng lại chậm hơn người ta một bước, ân hận suốt đời."
***
"Lúc tôi đặt chỗ chỉ còn dư lại hai gian phòng, thấy số phòng vui vui tôi lập tức đặt ngay, kết quả vừa đặt xong liền phát hiện gian cách vách cũng bị người đặt mất rồi, may mà lúc đó tôi phản ứng nhanh."
Người đại diện bưng tay đứng ở một bên khoe khoang, mấy người khác có đứng có ngồi, vừa nghe lời anh ta nói, vừa lia mắt nhìn về phía cửa.
Cách âm của phòng không tốt lắm, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Có tiếng bước chân vang lên, vả lại còn là hai người.
Bọn họ dựng tai lên nghe ngóng.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
Có người vuốt vuốt trái tim nhỏ đang 'bay nhảy' có hơi nhanh.
"Tiên sinh, bạn của ngài đang ở bên trong."
Lời của người phục vụ nháy mắt đánh vỡ ảo tưởng của người trong phòng.
Cửa lớn mở ra, ở cửa quả nhiên là Tần Thư.
Hơn nữa cũng chỉ có một mình anh, nhân viên phục vụ bên cạnh đã rời đi.
Người đại diện lên tiếng chào hỏi cùng anh, bưng tay ngồi xuống, sau đó đổi thành ôm lấy cốc nước giữ nhiệt của mình.
Mọi người cứ thế quây quần ngồi xuống bên bàn, mạnh mẽ biến cảm giác ngồi quán cơm thành phòng giải lao của đoàn làm phim.
Bầu không khí bên này không giống, cách một bức tường, bầu không khí sát vách đã hoàn toàn sục sôi lên.
Ban đầu là một mình Trần Thần sục sôi, anh ta gọi rượu - cũng chỉ gọi cho mình, Tống Vân Hồi chỉ có phần nước trái cây, uống xong liền bắt đầu phiêu diêu.
Anh ta không say, nhưng chất cồn khiến đầu óc luôn gò bó của anh ta hoàn toàn bung lụa, đề tài rẽ trái quẹo phải, từ lúc anh ta chơi thẻ bài không một có thể vượt mặt hồi còn tiểu học đến cuối cùng kéo đến nữ sinh anh ta từng thích hồi cấp ba.
Anh ta nói: "Cậu đừng thấy tôi như vậy, thực ra tôi rất thuần khiết đó."
Tống Vân Hồi không phát biểu ý kiến gì với hành vi tự cho mình là thuần khiết của anh ta.
Đối phương tiếp tục nói, trong vẻ mặt tiếc nuối lại pha thêm chút hoài niệm:
"Lúc đó tôi thích cô ấy rất lâu nhưng vẫn luôn không dám nói ra. Kết quả sau đó nghe nói có nam sinh theo đuổi cổ, tôi không dám do dự nữa, ngay lập tức bắt đầu viết thư tình."
Lúc Tống Vân Hồi nghe đến một chữ 'thư' này, ánh mắt cuối cùng cũng gợn sóng.
"Nhưng có thể cậu không biết, chữ viết hồi cấp ba của tôi rất xấu, chính là kiểu không thể gặp người ấy, chỉ có thể dùng tiền tìm người viết hộ."
Thời điểm tìm người viết hộ khiến ví tiền vốn đã eo hẹp của anh ta lại càng thêm họa vô đơn chí.
Tống Vân Hồi hỏi anh ta: "Vậy cuối cùng thế nào?"
Trần Thần lau mặt: "Bị từ chối rồi, người ta cũng không đến mức vẫn luôn giữ lại bức thư ấy, chắc đã ném đi rồi."
Không theo đuổi được người ta, lại còn mất khoản tiền cho người viết hộ, người viết hộ cũng biết anh ta theo đuổi thất bại rồi.
THẢM.
Tống Vân Hồi không hé răng, lặng lẽ suy tư.
Thì ra từ chối sẽ ném thư đi à.
Cậu nói: "Tôi có một người bạn, hồi cấp ba cậu ấy gửi một bức thư cho người khác, người nhận vẫn luôn giữ gìn nó, người nhận thư thường nhận thư vì những nguyên nhân nào thế?"
Cậu bổ sung thêm một câu: "Bạn tôi gần như thuộc kiểu người không viết thư ấy."
Ngửi được mùi bát quái, Trần Thần không thèm uống rượu nữa, giúp cậu phân tích một chút.
.......Ờm, giúp bạn cậu phân tích.
"Nội dung thư mà bạn cậu viết là gì?"
Tống Vân Hồi đáp: "Thời gian lâu quá, đã quên mất nội dung rồi."
Trần Thần xoa xoa cằm, sau đó tự tin nói:
"Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là bức thư mà bạn cậu viết là thư tình, đối phương đã chấp nhận, bức thư đó có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên đã giữ lại; còn có thư gửi cho bạn bè lúc tốt nghiệp hoặc sinh nhật, có ý nghĩa, vì thế giữ lại."
Tống Vân Hồi cười gượng hai tiếng: "Khi đó có lẽ không phải là tốt nghiệp hay sinh nhật."
Vả lại cậu cảm thấy bản thân cũng không giống người sẽ viết thư cho chúc mừng bạn bè nhân dịp sinh nhật, lễ tết hay dịp đặc biệt nào.
Ví dụ như bây giờ đối diện với Trần Thần, cậu không hề có suy nghĩ sẽ viết thư cho đối phương.
Đáp án dường như rất rõ ràng.
Nhưng luôn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Nhưng kỳ lạ chỗ nào cậu không nói ra được.
Cuối cùng đề tài kết thúc bằng việc Trần Thần uống quá nhiều phải đi toilet.
Tống Vân Hồi ngồi ở chỗ mình chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ.
Chuyện gì cũng nhớ ra, duy chỉ có đoạn ký ức hồi cấp ba, bức thư bí ẩn đó là trở thành án treo.
Trần Thần đi toilet chậm chạp ngoài ý muốn.
Lúc anh ta về thì mặt mày vẫn còn đỏ hồng, dáng vẻ trông rất thỏa mãn.
Tống Vân Hồi nghi ngờ: "Anh thật sự chỉ đi toilet?"
Trần Thần cười hì hì hai tiếng: "Vừa rồi ở toilet gặp được hai người anh em, đã tán gẫu một lúc."
Xác suất tối nay anh ta gặp phải người hợp ý có vẻ như cực kỳ lớn.
"Tôi thấy bên ngoài có cung cấp trái cây miễn phí, trông rất tươi, nhưng mỗi người chỉ được một phần thôi," Anh ta hỏi, "Cậu ăn không?"
Tống Vân Hồi nói không ăn.
Trần Thần vui mừng: "Vậy được, cậu đi cùng tôi đi, một mình tôi ăn hai phần cũng được."
Mọi việc cứ quyết định như vậy.
Lười đội mũ, Tống Vân Hồi tùy ý quấn khăn quàng cổ lên đi theo đối phương.
Khoảnh khắc bọn họ mở cửa phòng ra, của phòng cách vách cũng mở.
Lúc hai người đi ngang qua, bên trong vừa vặn có người nói, "Mọi người ăn trước đi, tôi đi lấy trái cây giải ngán."
Trong lòng không có ham muốn dò xét, nhưng khi một giọng nói cất lên, con người luôn theo phản xạ có điều kiện nhìn qua.
Hai người vừa bước đến cửa liền nhìn về hướng phát ra giọng nói, liếc mắt nhìn người trong phòng bao riêng.
Tống Vân Hồi kinh ngạc: "Tần Tiểu Thư?"
Trần Thần kinh hỉ: "Huynh đệ!"
Người trong phòng bao riêng cũng nhìn hai người họ.
Tiếp đó là hai lời hồi đáp nhiệt liệt.
"Huynh đệ!"
Cứ như vậy, người của hai phòng bao gộp lại thành một phòng.
Trần Thần vừa hay cũng muốn đi lấy trái cây nên đi cùng hai người anh em anh ta vừa quen, Tống Vân Hồi liền được đặc xá, không cần đi cùng nữa.
Trong phòng vốn không nhiều người, Tần Thư kéo ghế bên cạnh ra, không lên tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tống Vân Hồi ngồi bên cạnh anh.
Tần Thư đơn giản giới thiệu với những người khác một tiếng.
Người đại diện nhiệt tình chào hỏi trước, "Xin chào xin chào! Tôi họ Trần, tên Trần Phi, người đại diện của Tần Thư."
Tống Vân Hồi tháo khăn quàng cổ che hơn nửa gương mặt xuống, cũng mỉm cười, "Chào anh Trần, tôi là Tống Vân Hồi."
Cậu yên tâm với những người ở đây.
Nếu có vấn đề gì, Tần Thư sẽ không hỏi cậu có muốn tới hay không.
Đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng của căn phòng, ý cười trong mắt như thiêu đốt người khác.
Cậu chỉ ngồi ở đó, tựa như một vật sáng do thiên nhiên ban tặng.
Những người khác:?
Tống cái gì Hồi cơ?
Trong phòng nháy mắt an tĩnh, tiếp đó bầu không khí đột ngột dâng cao.
Những người khác hết nhìn cậu rồi lại nhìn Tần Thư ngồi bên cạnh cậu, nhất thời không biết mắt mình rốt cuộc nên nhìn đâu.
Khá lắm!
Người này bình thường không lộ liễu, kết quả lại âm thầm 'chơi lớn' như vậy.
Bây giờ toàn mạng đều đang tự hỏi Tống Vân Hồi rốt cuộc đã đi đâu, liệu có lên tiếng lần nữa hay không, một số người đi lục tìm manh mối, kết quả ầm ĩ hơn nửa ngày cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Bọn họ bình thường thi thoảng cũng có theo dõi tiến độ tìm người, không ngờ tới người cần tìm lại gần như vậy, còn hư hư thực thực bị người mình 'cướp' về nhà.
Đáng ghét!
Trước đây còn lắc lư trước mặt bọn họ mấy lần mà bọn họ cũng không phát hiện ra.
- -Đẹp thật đấy, trước ống kính hay sau ống kính không khác biệt gì mấy, cứ như tự mang theo ánh sáng nhu hòa trên người vậy.
Có người nhìn chằm chằm cậu vài lần, có hơi xuất thần, lúc hồi thần lại liền cúi đầu uống một ngụm nước, cách một lúc mới dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng Tống Vân Hồi không chỉ trò chuyện cùng người đại diện dăm ba câu, còn chào hỏi với từng người bọn họ.
Những người khác giới thiệu tên của mình xong, cậu mới dần dần có ấn tượng.
Người chào hỏi cậu cuối cùng là một cô gái nhỏ, đeo mắt kính dày cộm, trông rất thẹn thùng, cô nhỏ giọng giới thiệu tên của mình.
"Anh nhớ em," Tống Vân Hồi nói.
"Dạo trước Tần Thư từng nói em làm việc rất nghiêm túc rất có trách nhiệm, phản ứng cũng nhanh."
Bình thường lúc Tần Thư tán gẫu cùng cậu thi thoảng sẽ kéo đến phương diện này, tuy không tính là thổi phồng, nhưng cũng là thái độ khẳng định.
Những người có mặt ở đây hầu như anh đều đã từng nhắc qua, cậu từng nghe qua nên cũng nhớ sương sương, vì thế nhận diện rất nhanh.
Cô bé trông thì nhỏ tuổi, trên thực tế vào nghề đã nhiều năm, nhưng thẹn thùng xấu hổ vẫn là thật.
Cô nghe vậy, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tần Thư một cái, trong mắt mang theo vẻ khó mà tin nổi.
Những người khác cũng cảm thấy khó mà tin nổi, nhất là sau khi biết Tần Thư đã từng khen ngợi mình.
Vốn dĩ bọn họ làm việc ở đây chính là vì ít chuyện kèm đãi ngộ tốt, cũng không có bầu không khí kỳ quái thế này thế kia với các nghệ sĩ khác, bất kể là đối với nhóm hay là gì, vài năm ở chung cũng ở ra tình cảm.
Nhưng bọn họ cũng biết, Tần Thư thật sự lạnh nhạt trong ngoài như một.
Kết quả hôm nay đột nhiên biết được, người mà bọn họ cảm thấy lạnh nhạt trong ngoài như một sau khi về nhà cũng sẽ khen ngợi bọn họ trước mặt 'bạn bè'.
Bọn họ......bọn họ thăng hoa rồi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Nhiều năm như vậy, quả là đáng giá.
Trong lòng mọi người tại đây đều xao động, ngay cả khi nhìn gương mặt không khác gì bình thường của Tần Thư thì tâm tình vẫn không giảm như cũ, thậm chí còn thấy hợp mắt hơn vài phần, không còn lạnh băng như trước nữa.
Dẫn dắt đề tài lại lần nữa quay trở về trên người Tần Thư, Tống Vân Hồi thành công lui thân, cậu chậm rì rì uống nước trái cây vẫn chưa uống xong của mình.
Tần Thư cúi đầu hỏi cậu: "Ăn tối no chưa?"
Tống Vân Hồi gật đầu: "Cũng tàm tạm rồi."
Mấy trợ lý âm thầm ra hiệu cho nhau, người đại diện sáp vào giữa Tần Thư và Tống Vân Hồi, nỗ lực hòa vào hai người tán gẫu, không ai lạc lõng, trong phòng một mảnh náo nhiệt.
Đợi đến khi ba huynh đệ trái cây quay về, bầu không khí trong phòng vậy mà lại không phân cao thấp với bầu không khí giữa ba người bọn họ.
Thậm chí có người còn dùng ánh mắt thương hại kỳ quái nhìn hai huynh đệ trái cây tối cổ kia.
Ngoại trừ hai người kia, bọn họ đều biết Tần Thư đã khen ngợi bọn họ, chỉ có hai người này là cười đến không tim không phổi không cả não.
Tần Thư chắc chắn sẽ không chủ động nói, chỉ có thể dựa vào tin tức rò rỉ từ Tống Vân Hồi, cơ hội chỉ có một lần, về sau làm gì còn nữa.
Hai huynh đệ trái cây không đọc hiểu tin tức từ trong ánh mắt bọn họ, đảo mắt một vòng nhìn sang một bên khác, sau đó hai tiếng 'đù má' đồng đều vang lên.
Bàn tay cầm cốc nước trái cây của Tống Vân Hồi hơi khựng lại.
......Hai người này có thể xưng huynh gọi đệ với Trần Thần cũng không phải không có lý do.
Hai huynh đệ trái cây bị dọa cho trái cây trong tay cũng suýt chút nữa không cầm vững.
Tống Vân Hồi sao lại có mặt ở đây!?
Trong lòng kích động quá lớn, hai người mơ mơ màng màng chào hỏi, sau đó tìm về chỗ ngồi của mình.
Bọn họ được mọi người gỡ rối một hồi mới hiểu ra, sau khi hiểu ra bỗng nhìn về phía Tần Thư, trong mắt lộ ra thần sắc kính nể.
Ba huynh đệ trái cây ngồi thành một tụ, bên cạnh vị trí bên cạnh Tống Vân Hồi có đặt giá đựng rau, Trần Thần ngồi cách cậu một chỗ.
Đề tài ngày hôm nay của bọn họ nhất trí một cách kỳ lạ.
Trần Thần mới vừa kể cho cậu nghe lịch sử tỏ tình thất bại của mình, hai người khác cũng bắt đầu kể lịch sử yêu đương thất bại của mình thời đại học.
Chỉ có thể nói bát quái vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời.
Bọn họ kể lể một hồi, những người khác cũng bắt đầu gia nhập vào, khí thế ngất trời.
Một trong số huynh đệ trái cây đề cập đến đề tài đầu tiên cất giọng cảm thán đầy bi thương.
Anh ta nói thời của bọn họ không có ba cái app ghép đôi như thời đại Internet hiện giờ, khi đó thứ dùng nhiều nhất vẫn là thư.
Chính xác mà nói là thư tình.
Khi đó vất vả lắm mới thoát khỏi cấp ba lên đại học, mỗi người đều muốn có một tình yêu ngọt ngào, lúc đó một đám ông lớn trong ký túc xá thậm chí còn thức khuya cân nhắc xem nên viết thế nào mới có thể cho ra lò một bức thư tình tuyệt đỉnh mà không gượng gạo, vì lẽ đó có một dạo 'nghề' viết thư tình hộ trở nên vô cùng thịnh vượng.
Trần Thần hỏi: "Cho nên cậu cũng tìm *Tần Thư......xin lỗi lỡ lời, người viết thư tình hộ sao?"
(*) Tần Thư (秦书/qínshū/) với thư tình (情书/qíngshū/) đọc na ná nhau =))
Người kể chuyện xưa càng thêm bi thương:
"Không phải, tôi là cái đứa viết thư tình hộ đó."
"Về sau không biết vì sao tỏ tình trên mạng trở thành xu hướng, tôi không thể kiếm tiền được nữa."
Những người khác: "......"
Có người giải quyết dứt điểm: "Được rồi xin mời người tiếp theo."
Tống Vân Hồi ngồi ở một bên vừa uống nước trái cây vừa nghe.
Vốn dĩ lúc nghe đến chuyện 'thư' cậu còn hơi hơi khẩn trương, sợ Tần Thư nhớ ra gì đó.
Nhưng nhìn thái độ của đối phương, hình như không nhớ thì phải.
Vậy thì tốt.
Cậu bây giờ chỉ hy vọng bản thân mau mau nhớ lại nội dung trong bức thư kia.
"Vậy anh Tần và anh Tống thì sao?"
Có người hỏi, "Hai người khi đó liệu có nhận thư tình đến mềm tay không nhỉ?"
Tần Thư khỏi phải nói, còn Tống Vân Hồi thì trước đây phong bình không tốt, nhưng khi chân chính tiếp xúc với đối phương lại phát hiện tính cách của đối phương tốt bất ngờ, an tĩnh uống nước trái cây của mình, thi thoảng làm động tác nhỏ với Tần Thư, chia sẻ cảm giác uống nước trái cây ngon ra sao, sẽ nghiêm túc lắng nghe mọi người trò chuyện, một người như vậy, chắc chắn khi xưa nhận được rất nhiều thư tình.
Có người treo lên người bên cạnh, ngưỡng mộ cảm khái, "Đây mới là thanh xuân."
Tống Vân Hồi trầm mặc.
Nhận hay không nhận tạm thời không bàn tới, chủ yếu đã hư hư thực thực gửi đi một bức rồi.