Thân hình cậu đơn bạc, tựa như có thể bị gió thổi rơi xuống bất cứ lúc nào.
Con ngươi Tần Thư bỗng chốc co rút lại.
Anh một tay chống cột rướn người vượt qua rào chắn, bên tai là tiếng gió rít gào, lấy một loại tốc độ khó mà tưởng tượng nổi phóng tới.
"Tống Vân Hồi, ngồi yên đó đừng nhúc nhích!"
Bàn tay chống lan can ban công của Tống Vân Hồi đã chậm rãi buông ra, thân thể nghiêng về phía trước.
Mồ hôi lạnh trượt xuống bên sườn mặt Tần Thư.
Ngay một khắc trước khi rơi xuống, Tống Vân Hồi lại dừng lại, một tay đỡ lấy lan can, gió thổi khiến tóc mái ngổn ngang của cậu hất về phía trước.
Cậu vừa nhớ ra, trước đây Tần Thư đã từng nói chân anh bị thương.
Vậy thì không thể nhảy rồi.
Thấy cậu cuối cùng cũng dừng tư thế đáng sợ kia lại, Tần Thư vẫn không dám thở mạnh, hỏi: "Có thể động không?"
Rất nhiều người bởi vì sợ chỗ cao mà không thể động đậy nổi, anh sợ cậu cũng vậy.
Tống Vân Hồi gật đầu: "Có thể."
"Vậy cậu từ từ --"
Tần Thư còn chưa kịp nói xong, Tống Vân Hồi đã lưu loát xoay người đặt chân lên cái bục nhỏ trên ban công bước xuống.
Động tác của cậu rất nhanh, là một loại nhanh liều lĩnh không để ý đến bất cứ điều gì.
Trái tim trong l*иg ngực đang điên cuồng đập kịch liệt, Tần Thư thở dốc nói: "Tôi muốn tới tìm cậu, cậu có thể xuống mở cửa trước không, đi cầu thang xuống."
Ngay sau đó Tống Vân Hồi xoay người.
Thấy bóng dáng cậu dần dần mất hút trên ban công, Tần Thư vẫn không dám rời đi nửa bước, mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, lúc này mới chạy về phía cửa lớn.
Tống Vân Hồi mặc áo thun đơn giản, quần pyjamas rộng rãi đứng ở cửa nhìn Tần Thư chạy tới.
Cậu hơi híp mắt, còn vẫy vẫy tay cười với anh một cái.
Bộp một tiếng, trong nháy mắt cậu liền rơi vào một cái ôm ấm áp có hơi ngột ngạt.
Cậu còn có thể nghe thấy nhịp tim đang đập điên cuồng của đối phương.
......Thật nhanh.
Đôi mắt vốn đang rũ xuống chầm chậm mở to, lông mi và áo khoác ma sát với nhau, phát ra âm thanh bé xíu.
Cậu có thể cảm nhận từng cơn rung động truyền đến từ l*иg ngực của đối phương.
Tần Thư nói:
"Không sao rồi."
Không sao cái gì cơ?
Tống Vân Hồi muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy bây giờ dường như không phải lúc nên nói chuyện.
Tần Thư đang căng thẳng, cậu có thể cảm nhận được.
Bắp thịt cả người anh đều đang căng cứng.
Anh đang căng thẳng chuyện gì?
Tần Thư một tay giữ lấy gáy cậu, ngón tay luồn sâu vào mái tóc đen nhánh mềm mại của cậu.
"Cậu không sao thì tốt."
Giọng anh không còn bình ổn như ngày thường.
Tống Vân Hồi chậm rãi chớp mắt.
Các ngón tay xuôi thẳng bên người khẽ nhúc nhích.
Động tác của cậu có chút cứng ngắc ôm lại Tần Thư.
Nụ cười vốn treo trên môi đã hoàn toàn biến mất, một lúc lâu sau, một tiếng xin lỗi khàn khàn nghẹn ngào bật ra.
"Xin lỗi."
Tống Vân Hồi chậm rãi siết chặt quần áo của Tần Thư, nói, "Xin lỗi."
Cậu không sợ ngã nhưng Tần Thư sợ.
Vẫn còn có người lo lắng cho cậu.
Nhịp tim vẫn chưa bình phục lại, Tần Thư từ từ buông Tống Vân Hồi ra.
Anh cúi đầu, khàn giọng nói: "Trở vào mặc áo khoác rồi đến chỗ tôi ăn sáng."
Tống Vân Hồi không dám từ chối, chạy vào nhà tùy tiện lấy một cái áo khoác mặc lên.
Tần Thư đứng ở cửa đợi cậu, sau đó hai người đóng cửa cùng nhau rời đi.
Hai người Diệp Mẫn đến nhanh mà đi cũng nhanh, nói là muốn thăm bạn cũ, sáng sớm nay đã rời đi rồi.
Tống Vân Hồi ngồi bên bàn ăn, nhìn Tần Thư rán trứng.
Tần Thư dường như vẫn luôn như vậy, không hỏi nguyên do, không đi dò la, sau khi xảy ra chuyện bao giờ cũng im lặng xử lý ổn thỏa, cư xử như bình thường.
Lần phát sốt cả đêm trước đó cũng vậy, lần này cũng vậy.
Tống Vân Hồi chống cằm, xoay cái thìa trong tay một vòng, gọi anh: "Tần Thư."
Tần Thư quay đầu: "Hửm?"
Tống Vân Hồi nói: "Tôi và cha đã cắt đứt quan hệ rồi."
Giọng nói của cậu không chút gợn sóng, như thể đang tường thuật lại một chuyện cỏn con vậy.
Tần Thư nhìn cậu, sau đó xoay người đặt trứng rán lên bát súp hoành thánh, bưng đến trước mặt cậu.
Mãi đến khi Tống Vân Hồi tưởng rằng không đợi được câu trả lời thì Tần Thư khom lưng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt trên đầu cậu chốc lát, đáp:
"Cậu rất dũng cảm, làm tốt lắm."
Tống Vân Hồi ngước mắt, nhìn thấy anh hình như đang ném thứ gì đó vào trong thùng rác.
Tần Thư giải thích: "Trên đầu có gì đó."
Tống Vân Hồi mỉm cười, tùy ý vuốt vuốt tóc mấy cái, cúi đầu bắt đầu ăn.
Một viên hoành thánh xuống bụng, Tống Vân Hồi nhìn Tần Thư ngồi phía đối diện nói: "Tôi cũng cảm thấy tôi làm rất tốt."
Cậu nói tiếp: "Anh cũng rất tốt. Nấu ăn ngon nè, con người cũng tốt, lớn lên còn đẹp trai nữa."
Cậu nói rất nghiêm túc.
Tim Tần Thư hơi động một chút, nhìn Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi siết tay: "Chúng ta nhất định sẽ là bạn tốt cả đời."
Tần Thư đỡ trán, "Ăn."
Tống Vân Hồi nghe lời ăn cơm.
Thấy đối phương từ tốn ăn đến sắp thấy đáy, Tần Thư đứng dậy ra ngoài, bế Cam Tử vẫn đang ở bên ngoài vào nhà.
Anh lau sạch bốn đệm thịt nhỏ của nhóc, vỗ vỗ đầu mèo nhỏ nói: "Người mày thích lại đến rồi kìa."
Cũng không biết nhóc rốt cuộc có nghe hiểu hay không, tóm lại sau khi Cam Tử xuống đất liền trực tiếp chạy về phía Tống Vân Hồi.
Đạn pháo phóng đi thành công.
Bị Cam Tử dính lấy, Tống Vân Hồi đã triệt để không thể rời đi đâu nữa.
Ăn bữa sáng nóng hổi xong xuôi, ngồi trên sofa ôm bé mèo không ngừng làm nũng, tâm trạng của cậu tốt lên bất ngờ, nhớ đến bộ phim hoạt hình mà mấy người bạn trên mạng đề cử ở khu bình luận vài ngày trước, cậu liền nổi hứng.
Vì thế hai người một mèo cứ như vậy làm ổ trên sofa, ngâm mình trong căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời xem một bộ phim hoạt hình.
Cam Tử chỏng thẳng bốn chân lên trời nằm ườn giữa hai người, chân này kéo chân kia, đôi mắt to tròn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV.
Ở đây năm tháng trôi qua yên tĩnh, trên mạng lại sóng to gió lớn.
Hôm nay vốn cũng không có chuyện gì đặc biệt, trên hotsreach là món ăn nào đó tăng giá, Tống Tử Thư về nhà đón sinh nhật cha và giải quyết một vài việc vặt vãnh, nói tóm lại là vô cùng bình yên.
Nhưng phần bình yên này kéo dài đến 10h sáng liền bị đánh vỡ.
Tiểu sinh im hơi lặng tiếng gần hai tháng trời bỗng đăng Weibo, giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện vốn đã như quan tài đậy nắp.
Liên quan đến chuyện Tống Vân Hồi hại người được cộng đồng mạng bàn tán sôi nổi trước đó.
"Người bị hại" Thành Quả gần đây mới tỉnh lại, vốn muốn tỏ lòng cảm ơn, nhưng vừa lên mạng lại phát hiện ra dư luận đã hoàn toàn bị dắt mũi, một đống nhân viên chả hiểu từ đâu nhảy ra xác nhận là có chuyện đẩy người này, nhìn qua rất 'thật', vì thế trên mạng dấy lên một trận xúc động phẫn nộ.
Người đại diện của cậu ta cũng nhúng một chân vào, ngầm thừa nhận điều này, đắp nặn cho cậu ta hình tượng nhân vật 'người bị hại'.
Vốn dĩ việc này đối với bản thân trăm lợi vô hại nhưng Thành Quả lại thấy không vui, sau đó trực tiếp ỷ vào thân phận thái tử gia của công ty mà lấy mật khẩu tài khoản Weibo do đoàn đội đang hoạt động đăng một bài Weibo.
Đầu đuôi câu chuyện được giải thích rất tường tận, chỉ cần biết chữ liền có thể đọc hiểu.
Một viên đá làm dấy lên ngàn lớp sóng.
Mọi chuyện vốn dĩ đã nương theo tài khoản bị xóa bỏ của Tống Vân Hồi chậm rãi chìm xuống, độ thảo luận tuy vẫn cao như cũ nhưng lại kém xa so với khi cậu còn làm việc, chỉ khi có động tĩnh mới bị lôi ra thảo luận một phen, nhiệt độ áp đảo tất cả mọi người ngoại trừ Tần Thư.
Bây giờ lại lần nữa ngoi lên hotsearch, mạnh mẽ chiếm cứ top 1.
[Tống Vân Hồi trâu ghê ta ơi, ngay cả Thành Quả mà cũng mua được, lần sau liệu có phải sẽ khiến người chết nói chuyện được luôn không?]
Theo sau comment này là một hot comment:
[Thành Quả V: Mua mua cái qq]
[? Cậu ấy thật sự được cứu lên sao?]
[Đù má không phải chứ, thông tin này lọt ra ngoài thế nào vậy?]
[Nhà Thành Quả không đến mức bị thu mua đâu nhỉ, sẽ không đâu sẽ không đâu]
[Tống Vân Hồi kia vì sao lại không giải thích?]
[Đây là đang chuẩn bị tẩy trắng để tái xuất chứ gì?]
[Đệt, giải thích cũng phải có người nghe chứ (dù sao tui cũng không tin)]
[Lần này trượt tay thôi, rút lại câu đầu nhé]
[......]
Trên mạng một mảnh ngạc nhiên và không thể tin nổi, nhưng lời xin lỗi chân chính chẳng có đến mấy mống, hoàn toàn bị nhấn chìm bởi lời bàn luận.
Suy cho cùng, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng chuyện này.
Dư luận lúc xế chiều lại càng thêm lên men.
Tiệc tối đã bắt đầu chuẩn bị, người người lục tục tới.
Tống Thành đang ở trong phòng, Tống Vân Dương và Tống Tử Thư ở bên ngoài đón khách.
Lời Tống Vân Dương nghe được nhiều nhất hôm nay chính là, "Vân Hồi đâu, vẫn ổn chứ?"
Bình thường nếu cậu có mặt ở đây thì chẳng rước được một ánh mắt thiện chí nào, lần này người không ở đây lại vô cớ trở thành tâm điểm bàn luận.
Hoặc có thể là do tin đồn Tống Vân Hồi không trở về tham dự tiệc sinh nhật trước đó, cũng có thể là do hotsearch hôm nay, nói chung lời an ủi và thăm hỏi hôm nay nhiều thêm không ít.
Còn như thật lòng quan tâm hay chỉ đơn thuần muốn xem náo nhiệt thì không cần phân biệt.
Tống Tử Thư đứng ở một bên cứng ngắc nở nụ cười, sau đó nói thân thể không khỏe, về phòng nghỉ ngơi rồi.
Chung Hứa cũng đã đến.
Hắn đến một mình, Tống Vân Dương cùng hắn chào hỏi.
Tống Vân Dương nói: "Thân thể Tử Thư không khỏe, đã về phòng nghỉ ngơi rồi."
Hắn cũng cho rằng mình đến tìm Tống Tử Thư.
Chung Hứa thoáng gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Vân Hồi đâu?"
Tống Vân Dương hôm nay nghe thấy cái tên này liền đau đầu.
"Cảm ơn đã quan tâm, Vân Hồi gần đây có việc, sau này mới về được."
Hắn đã lặp lại câu này rất nhiều lần trong ngày rồi.
Tống Vân Hồi xưa nay chưa bao giờ bỏ lỡ sinh nhật của Tống Thành.
Cậu từ trước đến nay rất để ý những chuyện này, không chỉ mỗi Tống Thành mà còn bao gồm cả Tống Vân Dương và hắn nữa, đối phương đều sẽ không vắng mặt.
Luôn cảm thấy rất không đúng.
Hình như đã có chuyện gì đó dần dần thoát ly khoải quỹ đạo ban đầu.
Sau khi chào hỏi Tống Vân Dương xong hắn liền tìm một góc nào đó cúi đầu lấy di động ra gọi điện.
Chưa đến hai giây thì bên kia đã truyền đến tín hiệu báo máy bận, nói đối phương đang bận, bảo hắn gọi lại sau.
Chung Hứa gọi lại lần nữa.
Bên kia vẫn báo máy bận.
Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, cất điện thoại vào, nhìn một vòng trong sân, tìm thấy người quen.
Quên mất số này đã bị kéo đen rồi.
Mượn điện thoại của bạn bè lại lần nữa bấm số gọi, hắn kiên nhẫn chờ đợi.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận........"
Hắn cúp máy, trả lại điện thoại cho bạn.
Người bạn cất điện thoại vào túi, gương mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Gọi cho ai thế, số điện thoại nhìn quen vậy."
Chung Hứa không lên tiếngnói chuyện.
**
Bỏ ra cả buổi sáng cộng thêm một buổi chiều xem xong hết series phim hoạt hình, Tống Vân Hồi nhìn khủng long nhỏ trên màn hình, không lên tiếng.
Tuy cậu không lên tiếng nhưng khát khao đã viết đầy trên mặt.
Cậu như muốn che giấu mà vuốt vuốt sờ sờ Cam Tử trong lòng, Tống Vân Hồi theo thói quen mò mẫm túi tìm điện thoại nhưng lại không thấy gì.
Xong, lại quên mang theo điện thoại nữa rồi.
Không chỉ điện thoại, hình như cậu còn quên chuyện gì đó nữa thì phải.
Tối qua hẳn là đã tắt chế độ chớ quấy rầy rồi nhỉ.
Không chắc lắm, có lẽ đã tắt rồi.
Không đợi cậu nghĩ nhiều thêm, Tần Thư đã hoàn toàn đi guốc trong bụng cậu, đưa điện thoại tới cho cậu.
Tống Vân Hồi cười híp mắt nhận lấy.
Cậu đã hoàn toàn quen với điện thoại của Tần Thư, thành thục mở phần mềm mua sắm ra.
Tống - săn sóc - Vân Hồi nhanh chóng tìm kiếm, có vẻ như đã có mục tiêu xác định.
Mục tiêu của cậu quả thật rất rõ ràng.
Rót nước xong trở lại, nhìn một chuỗi đồ ngủ khủng long xanh biếc, Tần Thư quyết định giữ im lặng.
Tống Vân Hồi rất tích cực, nhìn qua vô cùng hưng phấn hỏi anh, "Mau mau mau, bộ này đẹp không!"
Tống Vân Hồi nhìn trúng một bộ đồ ngủ toàn thân như gấu nhồi bông phủ đầy lông nhung, có mũ, bên mép mũ còn được thêu thêm hàm răng khủng lông vừa cùn vừa ngắn:
Tần Thư nhìn sườn mặt Tống Vân Hồi, đuôi lông mày khẽ động.
"Ừm," Tần Thư đáp, "Đẹp."
Trông có vẻ rất hợp.
Tống Vân Hồi nhìn anh, xác nhận lại lần nữa, "Anh thích?"
Tần Thư gật đầu, "Ừm."
"Khà khà vậy được thôi." Tống Vân Hồi ngay lập tức cười rộ lên, "Mau báo cho tôi biết chiều cao và cân nặng của anh nào."
Tần Thư thoáng ngồi thẳng lưng, xem kỹ bộ quần áo này một lần nữa.
Anh nói: "Có lẽ bộ đồ này hợp với cậu hơn."
Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, cẩn thận suy xét, sau đó đưa ra quyết định.
"Vậy mua hai bộ."