Edit: Diệp Văn
Ăn xong bữa sáng trong sự hồi hộp lo lắng, Lăng Châu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi dạy kèm cho người khác.
May mắn là những người đàn ông này có chỉ số thông minh cực kỳ cao, sau bữa cơm, không ai trong số họ dễ dàng gục ngã cả.
"Em đi đâu vậy, để anh đưa em đi." Cố Thành Diệu mặc áo khoác vào chuẩn bị ra khỏi cửa.
Lăng Châu lần lượt sắp xếp sách vở bài tập nói: "Không xa lắm, em sẽ tự mình đến đó."
Cố Thành Diệu dường như không cố chấp về việc này nữa, mà anh chỉ hỏi cậu theo chiều hướng khác: "Nếu như em thiếu tiền, em có thể đến công ty của anh."
Lăng Châu quả quyết từ chối: "Em rất thích công việc này, anh..." Cậu lại nhìn mấy người đàn ông đang mang trong mình tâm tư khác nhau kia mà nói: "Tốt nhất là các anh đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của em."
"Lăng Châu, anh chỉ muốn giúp em được sống dễ chịu hơn thôi."
Lăng Châu: "Giám đốc Cố, em là một người trưởng thành, em cần phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình. Nếu không thì—" Cậu ngước mắt lên mỉm cười nói: "Anh thật sự muốn em làm con chim hoàng yến của anh sao?"
"Cố Thành Diệu, anh đủ rồi." Nghiêm Sương Tẫn là người đầu tiên đứng ra nói: "Cuộc đời của Lăng Châu đều nên do một mình cậu ấy quyết định, anh không có tư cách chỉ trỏ sai khiến."
Lăng Châu bất lực xua tay nói: "Đừng cãi nhau nữa." Cậu đeo cặp sách lên lưng và nói: "Về mặt tình cảm thì các anh cứ tùy ý đeo bám, nhưng về phần cuộc sống thì hy vọng các anh hãy tôn trọng em, có được không?"
Không ai trong số những người đàn ông này lên tiếng. Tuy ngoài miệng họ không nói gì, nhưng Lăng Châu biết họ đang nghĩ gì.
Chỉ cần Lăng Châu muốn, thậm chí cậu có thể sống không cần đi học mà vẫn có được một cuộc sống tốt hơn bất cứ ai. Đừng nói đến việc phải làm thêm dạy kèm cho người khác chỉ vì khoản học phí và chi phí sinh hoạt ít ỏi đó.
Tất nhiên bọn họ không hiểu tại sao Lăng Châu lại không chịu chấp nhận sự giúp đỡ có sẵn này.
Nhưng mà, Lăng Châu không nghĩ như vậy —— Cũng chẳng phải cậu thanh cao nên không muốn ăn bám. Chỉ là Lăng Châu nhận thấy rõ sự việc hơn người khác, bốn người đàn ông vốn không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì họ cũng sẽ phải trở về với thế giới của mình.
Lăng Châu có thể tha hồ tận hưởng cuộc sống của một kẻ giàu có trong thời gian ngắn, nhưng cậu sẽ không ảo tưởng quá đà mà mãi mãi sống dựa vào những điều hư ảo ấy.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn cho rằng tất cả những thứ này đều là ảo giác. Có thể ngày mai vị diện sẽ được khôi phục, những ông trùm một tay che trời này sẽ biến mất.
Và khi đối mặt với đám phản diện có thể biến mất bất cứ lúc nào —— Lăng Châu quyết định chọn cách từ chối ngay từ đầu còn hơn. Cậu kiểm soát chặt chẽ lòng tham của mình và tiếp tục vươn lên cuộc sống của một người bình thường.
Dạy kèm cho người khác không phải là công việc dễ dàng, nhất là khi đối phương là một học sinh cấp ba đang chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cũng may gia đình ôn thi này rất tốt bụng, kể từ khi còn học năm nhất, Lăng Châu đã bắt đầu dạy kèm tiếng Trung cho cậu con trai út trong nhà họ, kết quả cũng không tồi, tiền lương theo đó mà càng ngày càng cao hơn, Lăng Châu coi công việc làm thêm này là nguồn thu nhập chủ yếu của mình.
Lăng Châu dự định hôm nay sẽ kiểm tra một chút về trình độ của cậu học trò, sau đó sẽ vạch ra kế hoạch dạy kèm chi tiết.
Cậu bấm chuông cửa, một người giúp việc đã ra mở cửa.
"Gia sư dạy kèm đến rồi ạ." Người giúp việc có ấn tượng rất tốt với Lăng Châu, bà vội vàng mở cửa cho cậu vào.
"Sáng hôm nay Tiểu Tống đã học bài ở trong phòng sách, nghe nói cậu đến, nó vui lắm." Bà Tống là một phụ nữ còn rất trẻ, ngày thường bà rất bận rộn với công việc, nhưng cũng kiểm soát rất nghiêm khắc việc học hành của con trai mình.
Sau khi Lăng Châu chào hỏi bà ấy xong, thì được đưa đến phòng sách ở lầu ba.
"Thế nhưng, gần đây thằng bé có hơi áp lực." Khuôn mặt xinh đẹp của bà Tống hiện ra một nỗi buồn, bà ấy nói: "Có lẽ bởi vì nó đã đến thời kỳ nổi loạn, nên cái gì cũng không nói cho tôi biết."
Lăng Châu nhìn bà ấy, cũng không biết nên an ủi bà ấy như thế nào. Dù sao bản thân Lăng Châu chưa từng trải qua giai đoạn nổi loạn — hoặc có thể là có, chỉ là không có đối tượng để nổi loạn mà thôi.
Trong phút chốc, Lăng Châu thật sự hơi ngưỡng mộ những đứa trẻ nhỏ được người trong gia đình nuông chiều thế này.
"Thật ra chỉ cần nó lớn lên thêm chút nữa là sẽ ổn." Lăng Châu an ủi bà ấy.
Bà Tống mỉm cười nói tiếp: "A Tống là một đứa trẻ hướng nội, người duy nhất có thể chơi được với nó cũng chỉ có mỗi mình cậu, Tiểu Châu này, cậu có thể giúp tôi khuyên nhủ nó một chút không?"
Hả? Chơi được với nó ư? Lăng Châu nhớ lại từng chi tiết một khi cậu ở cùng Tống Vũ, ngoại trừ những cuộc nói chuyện cần thiết trong tiết học thì đối phương đều không hề nói với cậu một chữ nào.
Tống Vũ có tính cách lạnh nhạt hướng nội, hơn một năm nay, hai người chẳng có một cuộc trò chuyện dư thừa nào. Lăng Châu tự nhận mình không thể giúp gì được.
"Ôi, thằng bé đã nhiều ngày không nói chuyện với tôi rồi. may mà biết được là hôm nay cậu sẽ tới đây, nó cũng xem như vui hơn một chút."
Lăng Châu: "Vậy sao?" Cậu đẩy cánh cửa phòng sách ra, liếc nhìn bóng dáng của cậu bé đang ở bên trong. Đối phương vẫn lạnh lùng như xưa, ngoài việc quay đầu lại nhìn Lăng Châu ra, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.
Nhưng Lăng Châu cũng đã quen với điều đó, vì tiền, cậu có thể không quan tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt này.
Cậu lẳng lặng đi tới trước bàn học rồi ngồi xuống, Lăng Châu lấy ra sách vở ôn tập mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, Tống Vũ đã tỏ vẻ khinh bỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng: "Em làm qua mấy đề bài này từ lâu rồi."
Lăng Châu sửng sốt, sau đó hơi xấu hổ nói: "Vậy sao, thế em còn có chỗ nào không hiểu không?"
Thanh thiếu niên trong thời kỳ nổi loạn khi nói chuyện ít nhiều gì cũng có hơi gai góc, cậu ta không hề khách sáo nói: "Thầy chỉ mang những thứ này tới thôi sao?"
"Đúng vậy." Lăng Châu chớp chớp mắt, sau đó lật bài thi được đặt trên bàn của Tống Vũ ra mà hỏi: "Vậy hôm nay thầy ra đề cho em."
Tống Vũ chống cằm, nhìn cậu chằm chằm mà không hề cử động: "Giáo viên của tụi em cũng biết ra đề mà."
"Thế thì chúng ta hãy tiếp tục phương pháp học tập như năm ngoái nhé, tập trung luyện tập các kỹ năng giải đề khác nhau." Là một gia sư dạy kèm, Lăng Châu có thể nói là rất tận tâm với công việc, cậu luôn cố gắng nhất có thể để dạy tốt cho mỗi một học trò.
Nhưng rõ ràng Tống Vũ không nể mặt cho lắm, cậu ta nói: "Thầy cũng đều đối phó qua loa với mấy học trò khác như vậy sao?"
Đối phó qua loa ư? Lăng Châu cau mày lại nói: "Hiện tại thầy chỉ dạy kèm cho mỗi một học trò là em thôi, hơn nữa, thầy cũng đã hỏi qua tiến độ học tập của em từ trước, nhưng em không trả lời tin nhắn của thầy."
Cuối cùng giọng điệu của Tống Vũ cũng dịu đi được một chút mà nói: "Em là học sinh cấp ba, không có thời gian chơi điện thoại."
Cậu ta thấy Lăng Châu có hơi không vui, lại lúng túng nói thêm: "Ai bảo hôm nay thầy tới muộn cơ chứ."
"Thời gian dạy kèm mà chúng ta đã thỏa thuận là chín giờ rưỡi. Thầy không hề đến muộn." Trước đây Lăng Châu đều đến sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng giờ đây trong nhà có bốn tên đeo bám kia, cậu không thể không hoãn thời gian lại một chút.
"Hứ." Tống Vũ quay mặt đi, không nói gì nữa.
Lăng Châu đã quen với tính cách kỳ quái của tên nhóc, nên cũng chẳng lãng phí thời gian mà nhanh chóng bắt đầu dạy kèm.
Chỉ có điều dường như hôm nay Tống Vũ kiên quyết muốn kiếm chuyện, cậu ta không chỉ coi Lăng Châu như không khí, thậm chí còn thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra chơi.
"Tống Vũ." Lăng Châu giơ tay lên tịch thu điện thoại của cậu ta rồi nói: "Em có ý kiến gì với thầy thì nói thẳng ra."
Tống Vũ giơ tay lên định giật lại điện thoại, nhưng Lăng Châu lại ngả người ra sau, không chịu đưa.
"Thầy dựa vào đâu mà quản thúc em chứ?" Tống Vũ tức giận trợn mắt nhìn Lăng Châu nói: "Trả lại cho em."
Lăng Châu kiên nhẫn nói lý lẽ: "Mẹ em đã trả tiền để thầy dạy kèm cho em, em như thế này là đang lãng phí tiền đó."
"Tiền, tiền, tiền, mẹ kiếp, thầy cũng chỉ vì tiền thôi chứ gì?" Tống Vũ lấy ra một xấp tiền từ trong ngăn kéo rồi ném vào người Lăng Châu nói: "Thầy muốn bao nhiêu, để em cho thầy!"
Nhìn những tờ tiền màu đỏ chói bay tung tóe khắp nơi, trong phút chốc Lăng Châu thật sự rất ngưỡng mộ.
Trẻ em ngày nay đúng là giàu có thật.
Nhưng ngay lập tức, Lăng Châu ý thức được rằng tính khí của Tống Vũ đúng là đã trở nên ngày càng tồi tệ hơn. So với cậu bé khép mình của năm ngoái, thì rõ ràng là tên nhóc nổi loạn và vô lễ trước mặt này đây càng khiến người khác đau đầu hơn.
Thấy Lăng Châu im lặng không lên tiếng, Tống Vũ có hơi chột dạ, rồi lại có vẻ như càng thêm tức giận, cậu ta há miệng ra rồi lại không biết nên nói cái gì.
Lăng Châu bình tĩnh trở lại rồi lạnh lùng nói: "Cậu bé, mẹ của em kiếm tiền không hề dễ dàng, bà ấy đã bỏ tiền ra để tìm giáo viên dạy thêm cho em—"
"Chết tiệt, đừng gọi em như vậy, nghe tởm lắm." Dường như Tống Vũ không thích thái độ coi mình như con nít của Lăng Châu. Cậu ta quay mặt đi nói: "Còn nữa, thầy dựa vào đâu mà quản lý em?"
"Được, thầy mặc kệ em." Lăng Châu thở dài. Gần đây có vẻ như mọi thứ đều không suôn sẻ.
Xem ra cậu phải nên chuyển sang một công việc gia sư khác thôi.
Trẻ con trong thời kỳ nổi loạn thật khó đối phó, Lăng Châu không phải là thần thánh thích đi phổ độ chúng sinh gì đó.
"Này, thầy đi đâu vậy?" Tống Vũ thấy Lăng Châu muốn rời khỏi, lại tự nhiên bắt đầu bực bội.
Gần đây cậu ta cứ luôn vô cớ nghĩ đến Lăng Châu, sau khi nhận thật ra ý nghĩ của mình, cậu ta lại cảm thấy ghê tởm, nên trong tiềm thức đã chống cự lại nó, ép mình không được nghĩ đến nữa.
Tuy nhiên, Lăng Châu lại cứ như một con cáo quyến rũ, hết lần này đến lần khác xuất hiện trong hàng loạt những suy nghĩ hoang đường của cậu ta.
Cậu ta ghét Lăng Châu. Nhưng lại lúng túng mong muốn sớm được gặp Lăng Châu.
Lăng Châu thì không có thời gian quan tâm đến những tư duy rối bời trong bộ não của tên nhóc này, cậu nói: "Nếu em đã không hợp tác, thì thầy cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian với em nữa. Bây giờ thầy sẽ đi từ chức với dì đây."
"Đừng mà." Tống Vũ cũng không biết tại sao bản thân lại sốt ruột như vậy, cậu ta kéo Lăng Châu lại nói: "Đừng có đi."
Lăng Châu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Vậy khi em học có thể nghe giảng không?"
Đối phương do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu. Tống Vũ nói: "Nhưng em cũng có một yêu cầu."
"Nói đi."
"Thầy đừng xem em như con nít nữa." Tống Vũ không nhìn Lăng Châu, nhưng hai tai lại lặng lẽ đỏ ửng lên.
Lăng Châu liếc nhìn đồng hồ và nói: "Được thôi." Vì tiền, cùng với cả trách nhiệm của một giáo viên, cậu cũng đã không so đo với đứa trẻ tinh ranh này.
Cũng may mà thành tích của Tống Vũ rất tốt, chỉ cần cậu ta chịu hợp tác, thì Lăng Châu có nói gì cũng sẽ lập tức hiểu ngay.
Trong vô thức, thời gian dạy kèm hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Lăng Châu đang thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về.
"Này, thầy phải đi ư?"
Lăng Châu: "Chứ sao nữa?"
Tống Vũ xoay lấy cây bút chì, buột miệng nói: "Thầy không thể ở lại thêm một chút sao?"
Tống Vũ: "Em nghe mẹ nói là thầy sống một mình, về sớm như vậy cũng chán."
"Thầy có hẹn bạn ngày mai cùng nhau đi chơi, nên hôm nay phải về sớm chút." Lăng Châu không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục thu dọn cặp sách.
"Hẹn với ai vậy..." Tống Vũ liếc nhìn Lăng Châu, đợi khi Lăng Châu nhìn sang thì lại giả vờ nhìn vào bút của mình.
Lăng Châu nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc, một năm trước tên nhóc này vẫn còn là một đứa trẻ khá bình thường, mặc dù có hơi khép mình hướng nội một chút, nhưng cũng mỏ không hỗn không khẩu nghiệp khiến người khác tổn thương.
Lăng Châu cho rằng tất cả những điều này đều là do đang trong thời kỳ nổi loạn, nghĩ đến vẻ mặt buồn bã của bà Tống, Lăng Châu dò nói: "Ngày mai em có việc gì không?"
Tống Vũ hừ lên một tiếng nói: "Thì ở nhà làm đề thi đó, còn việc gì nữa chứ?"
Thằng nhóc này không thể ăn nói đàng hoàng sao? Lăng Châu kìm nén cơn nông nổi để không đánh cậu ta một trận, cậu nói: "Nếu không có việc gì, thì có thể đi cùng với thầy."
"Đến vùng ngoại ô chơi trò sinh tồn ngoài đời thật đi." Lăng Châu đeo cặp lên nói: "Nếu em muốn đi thì nhắn tin cho thầy trước bảy giờ ngày mai nhé."
Tống Vũ: "Để em suy nghĩ đã."
Thằng ranh con. Lăng Châu vừa nhìn đã nhận thấy sự mong chờ trong mắt của tên này rồi, cậu ta thiếu thốn bạn bè biết bao nhiêu mới mong muốn được đi chơi với một sinh viên đại học như mình.
Tuy nhiên, khi bà Tống nghe nói Lăng Châu chịu đưa Tống Vũ ra ngoài đi chơi, bà ấy vô cùng vui mừng và tiễn Lăng Châu một mạch ra đến tận cửa.
"Thưa dì, xin dì hãy dừng bước, ga tàu điện ngầm rất gần đây thôi, tôi đi bộ đến đó cũng nhanh lắm."
Bà Tống cố giữ cậu, muốn mời Lăng Châu ở lại ăn trưa.
Lăng Châu uyển chuyển từ chối. Nhờ ơn của mấy tên đàn ông kia mà bây giờ cậu chỉ muốn về nhà ngủ bù một giấc thôi.
"Chiều nay thầy đâu có bận việc gì đâu, ở lại chút thì có sao." Tống Vũ không biết đã đi xuống từ lúc nào, cậu ta khoanh tay tựa vào cửa.
Lăng Châu: "Thôi đi ạ, không làm phiền đến dì nữa."
"Sao hả, không trả tiền thì ngay cả bữa cơm cũng không chịu ăn cùng?"
"Tống Vũ!" Bà Tống tức giận cắt ngang lời của cậu ta: "Sao con có thể nói chuyện như vậy với thầy hả!"
Tống Vũ: "Thầy gì chứ, không phải cũng chỉ là người dạy kèm thôi sao? Chẳng qua cũng chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi mà."
"Con đúng thật vô lễ!"
Lăng Châu kịp thời cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người: "Không sao đâu, không sao. Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi hiểu mà, không sao cả."
"Em không còn là trẻ con nữa!" Cũng không biết Tống Vũ đã xảy ra chuyện gì mà lại cố chấp với cách xưng hô này đến kỳ lạ.
Tống Vũ: "Rốt cuộc phải làm sao thầy mới có thể hiểu được đây? Em đã là người trưởng thành rồi!"
Lăng Châu không nói nên lời. Thời kỳ nổi loạn khó đối phó đến vậy sao?
Lăng Châu xoay người rời đi, bà Tống mẹ đuổi theo từ phía sau, vừa xin lỗi vừa giải thích nói: "Tiểu Châu ơi, thành thật xin lỗi nhé, thằng bé Tống Vũ này đúng thật là... Gần đây cũng không biết bị gì nữa."
"Không sao." Lăng Châu mỉm cười. Hiện giờ cậu cũng được xem là đã từng gặp qua sóng to gió lớn, cảnh tượng vặt vãnh này——
Đột nhiên, bà Tống thở dài nói: "Nó cũng chỉ nghe lời của mỗi mình chú Bùi của nó thôi. Ôi, tiếc là gần đây cậu em họ đó của tôi cũng bận rộn, đã rất lâu rồi không có tới thăm nó."
Chú Bùi? Trong lòng của Lăng Châu đột nhiên chùng xuống.
"Ôi trời, toi rồi, tôi còn đang nấu canh trong bếp!" Bà Tống vội vội vàng vàng nói: "Chú của nó có nói hôm nay sẽ tới, vì vậy tôi cố tình nấu một bữa cơm định cùng ăn trưa với cậu ấy."
Vừa đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên reng reng reng.
Lăng Châu nhìn thấy người hầu chạy tới mở cửa, sau đó cậu liền nghe thấy giọng nói quen thuộc dịu dàng trầm lắng ấy.
"Xin chào."
"Tư Niên đến rồi à!"
Lăng Châu đứng ở lối vào, cứ thế cậu và Bùi Tư Niên bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Tư Niên là em họ của bà Tống và là chú của Tống Vũ —— Chuyện này có thế nào cũng rất ảo diệu.
Tuy nhiên, trước đây Lăng Châu đã từng nghe bà Tống kể rằng trong nhà có một người em họ học rất giỏi, thành tích học tập xuất sắc của Tống Vũ cũng là chịu ảnh hưởng bởi cậu ấy.
Lăng Châu không ngờ rằng phạm vi điều chỉnh trong thế giới hiện thực lại rộng đến như vậy. Ngay cả với các mối quan hệ mà trước khi Lăng Châu đi vào vị diện, thế giới hiện thực đều đã kết nối lại với nhau.
Thế nhưng, cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì Bùi Tư Niên đã quàng lấy vai cậu.
Bùi Tư Niên mỉm cười nói: "Tiểu Châu, sao em lại ở đây?"
Bà Tống: "Sao, hai người quen nhau à?"
Bùi Tư Niên: "Ừm, cậu ấy là bạn—"
Lăng Châu lập tức tiếp lời dùm cho người đàn ông này: "Chúng tôi là bạn của nhau, quen lúc tham gia hoạt động ấy mà."
"Thì ra là vậy, đúng là duyên số." Bà Tống vội vã đón tiếp hai người cùng nhau dùng bữa.
Lăng Châu xua tay định từ chối, nhưng lại bị Bùi Tư Niên khoác vai đưa cậu trở vào sảnh.
"Em vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cùng nhau ăn nhé." Có vẻ như Bùi Tư Niên không hề để tâm đến việc Lăng Châu che giấu mối quan hệ của hai người họ.
Lăng Châu: "Như vậy không tốt lắm đâu."
"Sao thế?" Bùi Tư Niên mỉm cười hỏi: "Không muốn ăn cơm với anh?"
"Không phải." Chỉ là vừa nãy mới xảy ra chút mâu thuẫn không hay với Tống Vũ, Lăng Châu cảm thấy có hơi không ổn.
Bùi Tư Niên: "Có phải tên nhóc Tống Vũ kia bắt nạt em không?"
Lăng Châu lắc đầu, cậu đi tính toán gì với một đứa trẻ chứ.
"Vậy thì ăn chung đi, lát nữa ăn cơm xong anh có chuyện muốn nói với em."
Lăng Châu nhìn vào ánh mắt vô hại của Bùi Tư Niên, cuối cùng cũng gật đầu.
Bầu không khí trên bàn ăn cũng coi như là vui vẻ — ngoại trừ Tống Vũ không biết lại nổi cơn gì mà cứ mặt hầm hầm trong suốt bữa.
"Chú, làm sao chú quen biết với Lăng Châu vậy?" Tống Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: "Sao cháu chưa từng nghe thấy thầy ấy nhắc đến chú?"
Bùi Tư Niên đối với ai cũng mang vẻ mặt lịch sự lễ độ, anh mỉm cười trả lời: "Chuyện giữa người lớn với nhau rất phức tạp." Sau đó, Bùi Tư Niên khéo léo chuyển đổi đề tài sang thành tích học tập của Tống Vũ.
Nhưng ánh mắt của Tống Vũ lại nhìn thẳng vào Lăng Châu, giống như đang tức giận, cũng như chỉ đơn giản là muốn nhìn chằm chằm cậu.
"Tống Vũ, nghe nói điểm toán của cháu kém đi." Bùi Tư Niên khẽ nói: "Có phải ở trường không chú ý nghe giảng?"
"Không ạ." Tống Vũ nhìn Lăng Châu, rõ ràng là không thích Bùi Tư Niên nhắc tới việc mình đã không phát huy tốt thành tích của môn toán.
Tống Vũ: "Lần sau cháu nhất định sẽ đạt được điểm tối đa."
Bùi Tư Niên: "Chúc cháu may mắn nhé."
"Cháu không cần vận may, cháu có thể dựa vào thực lực của mình." Ngày thường Tống Vũ vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ Bùi Tư Niên, nhưng hôm nay lại cứ chống đối với anh.
Tống Vũ: "Đối với những thứ mà cháu muốn có được, thì cháu đều sẽ dựa vào thực lực của mình để giành lấy."
Câu nói "Lời nói trẻ con" của Bùi Tư Niên đã thành công hạ gục cậu ta. Sắc mặt của Tống Vũ khó coi đến mức ngồi yên ở trên ghế mà không nói gì nữa.
——
"Chả trách thành tích của Tống Vũ lại tốt như vậy, thì ra cậu ta là họ hàng của anh." Trên đường về nhà, Lăng Châu tùy ý nói một câu.
Bùi Tư Niên không hề có khái niệm về người thân huyết thống, anh lạnh nhạt đáp trả, sau đó chuyển sự chú ý sang Lăng Châu.
"Tay của em bị làm sao?" Bùi Tư Niên nắm lấy tay của Lăng Châu, phát hiện trên đó có một vết đỏ nhỏ.
"Hả?" Bản thân Lăng Châu cũng không nhận ra là đã bị trầy từ khi nào, cậu nói: "Không sao cả, chỉ là trầy xước một chút."
Có lẽ là do hôm nay khi đang giật điện thoại với Tống Vũ đã vô tình đυ.ng phải.
Bùi Tư Niên nhìn vào tay của Lăng Châu, rồi lại nhìn sang Lăng Châu.
"Tiểu Châu, công việc này rất quan trọng với em sao?"
"Dạ đúng, dù sao chi phí sinh hoạt cũng đều cũng đều nhờ vào công việc làm thêm để trang trải."
Lăng Châu thở dài nói: "Nhưng mà, hình như Tống Vũ có hơi nghịch ngợm hơn rồi."
"Cậu ta không nghe lời, cần phải sửa đổi." Bùi Tư Niên chậm rãi nói.
Anh nên tìm cách khiến Tống Vũ trở nên nghe lời, Bùi Tư Niên nghĩ có lẽ đã đến lúc thử loại thuốc mà anh nghiên cứu rồi.
Trước khi sử dụng nó để đối phó với mấy gã kia, thì có vẻ như Tống Vũ càng cần phải được thuần hóa hơn.
"Nếu thằng bé ngoan ngoãn hơn chút, thì em có vui hơn không?"
Sao mà những lời này nghe xong khiến con người ta phát sợ đến vậy? Lăng Châu: "Có thể, nhưng bà Tống có lẽ sẽ càng vui hơn."
Bùi Tư Niên nắm lấy tay của Lăng Châu nói: "Anh chỉ muốn em được vui thôi."
Ánh mắt của anh vô cùng chân thành, điều này khiến Lăng Châu nhớ đến ngày hôm đó Bùi Tư Niên nói về "kế hoạch trường tồn".
Linh cảm không tốt đang dần dần dấy lên trong lòng Lăng Châu.