Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 37: Những người "anh trai tốt" của tôi

Edit: Diệp Văn

Lăng Châu đứng trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, cậu sinh viên vừa xảy ra ẩu đả với cậu đã được đưa đến phòng y tế của trường, nghe nói là sẽ dựa vào mức độ bị thương mà trừng phạt cậu.

"Là em ra tay trước hả?" Giáo sư có hơi không thể tin nổi. Dù sao Lăng Châu cũng nổi tiếng là người có mối quan hệ tốt của học viện. Không chỉ các nữ sinh thích cậu, mà ngay cả các nam sinh từ các trường đại học khác cũng thích chơi cùng với cậu.

Cộng với việc Lăng Châu vừa ưa nhìn lại hiền lành, ấn tượng đầu tiên để lại cho mọi người chính là một cậu thanh niên đẹp trai và không hề hung dữ.

Chưa kể đến Lăng Châu còn là người nhận được học bổng vào cuối năm nhất.

Trong mắt của giáo sư, cậu là một cậu bé vừa học giỏi lại có hạnh kiểm tốt. Sao lại có thể làm ra chuyện thô lỗ như đánh người kia chứ?

Lăng Châu thừa nhận: "Là em đã ra tay trước ạ."

Ông thầy sửng sốt, sau đó thở dài một hơi.

Nếu mà là người khác, thì còn có thể xin lỗi đền tiền để cho qua chuyện. Nhưng bây giờ người bị đánh lại là cháu trai của hiệu trưởng, người này đó giờ vẫn luôn hống hách trong trường, ngày thường thậm chí còn không thèm xem giáo viên cố vấn ra gì, lần này nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho Lăng Châu.

"Em có thể kể lại là làm sao mà xảy ra mâu thuẫn không?" Giáo sư hỏi cậu.

Lăng Châu: "Em nghĩ tốt hơn hết vẫn là nên đợi cho cậu ta đến rồi hãy nói ạ. Lời nói một phía của em cũng không đáng tin cậy."

Vị giáo sư nhìn đứa trẻ thành thật này, không biết là đang cảm thấy tiếc nuối hay là mất mát.

Giáo viên cố vấn ở bên cạnh cũng nói: "Theo lý mà nói, chuyện này của cậu nên đôi bên giải quyết riêng thì hơn, nhưng Vương Kỳ không phải là kẻ dễ dây vào. Lát nữa cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời mà xin lỗi cậu ta đi."

Lăng Châu mím môi và không lên tiếng, tỏ vẻ nghiêm nghị không chịu cúi đầu.

Nhưng thầy cố vấn và giáo sư đều biết về điều kiện gia đình của Lăng Châu, họ không nhẫn tâm để Lăng Châu bị liên lụy bởi chuyện này.

"Điều này sẽ ảnh hưởng đến việc xem xét học bổng của em đó. Nếu như Vương Kỳ thù dai, thì thành tích đánh giá sau này của em đều sẽ bị ảnh hưởng." Giáo sư tận tình khuyên nhủ, nói đến đây lại còn có chút trách móc: "Đang yên đang lành mà em đi xích mích với cậu ta làm gì chứ?"

Thật ra mấy giáo viên và giáo sư trong Học viện Nghệ thuật cũng được xem là khá quan tâm đến Lăng Châu. Mặc dù Lăng Châu không có năng khiếu bẩm sinh, nhưng mà được cái là cậu chịu cố gắng học hỏi, lại biết hoạt động tổ chức đoàn kết tập thể, già trẻ lớn nhỏ trong trường đều rất thích cậu.

Nhất là khi biết được rằng phía sau Lăng Châu không có ai để dựa dẫm, giáo viên cố vấn đặc biệt chú ý đến tình trạng của cậu.

"Em hãy nghe lời khuyên của thầy mà ngoan ngoãn nhận lỗi đi, tụi thầy sẽ cố gắng hết sức để nghĩ cách dù em." Giáo viên cố vấn biết rằng Lăng Châu chỉ có một thân một mình, đừng nói là người chống lưng, ngay cả bây giờ xảy ra chuyện, thậm chí cũng không có lấy một phụ huynh nào đứng ra giải quyết vụ việc dùm.

Thầy ấy cũng hết lòng khuyên bảo cậu: "Cứ xem như là nghĩ cho tương lai của bản thân em đi."

Lăng Châu im lặng hồi lâu mới hiểu ra mấu chốt vấn đề: "Học bổng của em sẽ bị ảnh hưởng sao?"

Phải biết rằng là cậu đã cố gắng hết sức học tập chăm chỉ mỗi ngày để giành được học bổng, để nhận được điểm tích lũy, cậu còn liên tiếp tham gia gần chục hội học thuật.

Lăng Châu sẽ không từ bỏ bất kỳ một đồng xu nào mà mình có thể kiếm được!

"Nếu như xin lỗi, cậu ta sẽ buông tha cho em sao?" Lăng Châu không biết rõ về con người ngày thường của Vương Kỳ cho lắm, nhưng sau khi trải qua vụ việc này, cậu tin chắc là tên nhóc đó không phải là người tốt gì.

Giáo sư lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Giáo viên cố vấn nói: "Hay là bây giờ chúng ta hãy đến phòng y tế để xem thử tình trạng của cậu ta đi, nếu như cậu ta đồng ý giữ kín chuyện này là tốt nhất."

Lăng Châu suy nghĩ một lúc, vì học bổng, cậu cũng không phải là không thể nhẫn nhịn.

Cậu đi theo thầy cố vấn đến phòng y tế. Cứ tưởng sẽ là phòng y tế thông thường dành cho sinh viên, nhưng cậu đi được một hồi mới phát hiện ra là mình đã đến tòa nhà hành chính dành riêng cho các cấp lãnh đạo.

Vương Kỳ đang nghỉ ngơi trong văn phòng của hiệu trưởng. Khi Lăng Châu đi theo thầy vào trong, tên nhóc đó đang lớn tiếng la mắng bác sĩ.

Không phải vừa mới bị đấm hai phát sao... Lăng Châu nghe thấy tiếng hét lớn như gϊếŧ lợn của cậu ta, cậu cười khẩy, lúc đầu còn hách dịch như gì vậy, bị đánh một phát liền biết phải kêu đau rồi à.

Lăng Châu ghét nhất chính là cái thể loại chỉ biết giỏi mồm, nhưng khi đυ.ng phải chuyện rồi thì lại trở thành một kẻ nhát gan sợ sự.

Vương Kỳ nhìn thấy Lăng Châu đang đứng ở trước cửa, không biết có phải vì để bản thân trông càng đáng thương hơn không, thế là cậu ta lại bắt đầu kêu ca, như thể cánh tay vừa bị Lăng Châu bẻ gãy không bằng.

Cô y tá ở bên bôi thuốc dùm cho cậu ta cũng chịu hết nổi mà nói: "Cậu bạn này, cậu chỉ là bị bầm tím thôi, không có gì nghiêm trọng cả."

Nghe vậy, Vương Kỳ tức giận hét lên: "Cái gì mà không có gì nghiêm trọng hả? Không nhìn thấy mặt của tôi bị đánh thành ra như thế nào sao? Lỡ bị hủy hoại nhan sắc thì cô sẽ chịu trách nhiệm à?"

Hủy hoại nhan sắc ư... Lăng Châu không khỏi bật cười nói: "Cỡ này mà đã hủy hoại nhan sắc thì chắc là đã từng phẫu thuật thẩm mỹ rồi."

"Cậu, cậu ăn nói cái gì thế hả!" Vương Kỳ trợn to hai mắt, rồi lại quay sang khóc lóc kể lể với thầy chủ nhiệm bên cạnh: "Chú Lưu ơi, chú xem thái độ của cậu ấy kia kìa!"

Chủ nhiệm Lưu chỉnh lại mắt kính liếc nhìn Lăng Châu nói: "Em chính là Lăng Châu à?"

Lăng Châu quyết định không gây chuyện thì hơn, cậu tỏ thái độ lễ phép trở lại và trả lời: "Vâng ạ."

Chủ nhiệm Lưu viện lạnh lùng nói: "Em có biết hành vi này của em đã ảnh hưởng xấu đến nhà trường thế nào không? Là một sinh viên đại học, lại đi gây chuyện đánh nhau, em có thể chịu trách nhiệm với hậu quả đã gây ra cho nhà trường bởi hành vi vô giáo dục và thiếu lý trí này của em sao?"

Không thể không nói, thầy chủ nhiệm đúng là thầy chủ nhiệm, luôn luôn có thể nắm bắt được cốt lõi của vấn đề.

Ở khía cạnh nhỏ, chuyện này chẳng qua chỉ là mâu thuẫn giữa các sinh viên với nhau, nhưng khi phóng to ra mà nói, đúng là có vẻ như nghiêm trọng đến thế thật.

"Không cần phải nói gì nữa cả, kiểm điểm, trừ điểm, báo cáo và phê bình đi." Anh nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Với lại tất cả điểm A của em đều sẽ bị hủy bỏ hết — Em đừng nghĩ rằng hình phạt của nhà trường là quá khắc khe, đây đều là làm theo chế độ quy tắc cả."

Rõ ràng hiệu trường đã nghĩ ra sẵn cách xử phạt Lăng Châu. Hơn nữa còn chưa hết.

Chủ nhiệm Lưu: "Bây giờ em hãy trực tiếp xin lỗi bằng miệng, rồi trở về chép thư sám hối dài tám ngàn chữ nộp lên."

Lăng Châu im lặng nghe, nhưng nụ cười giễu cợt trên khóe môi càng ngày càng hiện lên rõ rệt.

Đợi sau khi họ lộ ra hết đuôi cáo của mình, Lăng Châu mới từ từ nói: "Muốn em xin lỗi cũng được."

Lăng Châu: "Nhưng xin lỗi cũng phải có chia trước sau. Rõ ràng là Vương Kỳ đã xúc phạm em trước, thế khi nào cậu ta xin lỗi em đây?"

"Cho dù Vương Kỳ có dùng lời lẽ xúc phạm em đi nữa, thì cũng không phải là lý do để em ra tay."

Lăng Châu: "Có lý lắm. Nhưng mà xúc phạm và sỉ nhục vẫn có sự khác biệt nhỉ?" Cậu giơ ngón tay lên chỉ vào Vương Kỳ đang ngơ người ra đó và nói: "Hay là thầy hãy hỏi xem cậu ta đã nói và làm những gì với em đi."

Vương Kỳ liên tục đảo mắt, cậu ta chỉ nói với chủ nhiệm Lưu rằng: "Em chỉ là muốn làm quen với cậu ấy thôi, em cũng không nhớ là mình đã nói những gì nữa. Sau đó cậu ấy đã ra tay đánh người."

"Vậy sao? Thế theo dõi và chụp lén thì sao hả?"

Vương Kỳ nghe xong, cậu ta nghĩ bụng, có lẽ khu đó không thể trích lục ra đoạn ghi hình giám sát được. Dù sao sau lưng của cậu ta cũng có người chống lưng, còn Lăng Châu chỉ là một cậu nhóc nghèo có hơi đẹp trai thôi.

Nghĩ đến đây, cậu ta bắt đầu trở nên không hề kiêng dè: "Chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Việc cậu đánh người là sự thật, nhưng mà cậu dựa vào đâu mà nói tớ theo dõi cậu chứ?"

"Vậy cậu hãy mở tập tin ảnh trên điện thoại ra đi, xem thử bên trong có ảnh của tớ không."

Vương Kỳ bỗng không nói nên lời, chủ nhiệm Lưu ở bên liếc nhìn Vương Kỳ một phát với vẻ chán ghét.

Đây đã không phải là lần đầu tiên Vương Kỳ làm ra chuyện này rồi —— Trước đây, Vương Kỳ đã từng ép buộc một nam sinh khác của Học viện Luật phải hẹn hò với mình.

Cậu sinh viên luật đó không phải là kẻ dễ đối phó, cậu ấy đã liên kết với tất cả người trên kẻ dưới của Học viện Luật, suýt chút đã phá banh cả văn phòng hiệu trưởng.

Chủ nhiệm Lưu đã không chỉ lần một lần hai phải thu dọn tàn cục dùm cho cậu ta. Nhưng rồi... anh liếc nhìn Lăng Châu đang đứng đó một mình, thầm nghĩ, may mắn là lần này gặp phải nam sinh dễ ăn nói của Học viện Nghệ thuật.

Hơn nữa anh đã xem qua hồ sơ của Lăng Châu, cậu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không có điều kiện cũng chẳng có gia thế gì.

Cũng không biết đã làm thế nào đấu tranh từ thôn quê nhỏ đến thành phố lớn.

Chủ nhiệm Lưu nghiêm khắc trách mắng Lăng Châu đang muốn mở miệng, sẵn tiện cũng mắng luôn cả mấy giáo viên tư vấn đã nói giúp dùm cậu.

"Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Em hãy lập tức xin lỗi đi, nếu không thì không chỉ có mỗi mình em bị trừng phạt đâu, mà cả tác phong của Học viện Nghệ thuật cũng sẽ bị em liên lụy đấy."

Chủ nhiệm Lưu: "Tự em hãy suy nghĩ cân nhắc đi."

Lăng Châu nắm chặt tay, hận không thể tiến tới đấm cho hắn một phát. Cậu cố nuốt trôi rồi mới nghiến răng nói: "Thôi được, nhưng mà em muốn nói chuyện riêng với Vương Kỳ ạ."

"Được thôi." Vương Kỳ tưởng rằng cuối cùng Lăng Châu cũng đã nhượng bộ, cậu ta cười nói: "Chú Lưu, mấy chú hãy ra ngoài trước đi."

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương Kỳ mới lộ ra bộ mặt thật của mình, cậu ta lướt nhìn Lăng Châu không chút kiêng dè, cùng với ẩn ý sâu sắc.

Vương Kỳ: "Tớ còn tưởng cậu là nhân vật lớn từ đâu ra mà dám ra oai ở trường như vậy." Cậu ta hả hê nói: "Sao hả, cảm giác sau khi gây sự không hề dễ chịu nhỉ?"

"Người gây chuyện trước là cậu." Lăng Châu nói: "Nếu không phải cậu theo dõi sau lưng, lại còn lén chụp tớ, thì sao tớ lại đánh cậu chứ?"

Vương Kỳ: "Thì chả phải tớ khá là có tình cảm với cậu đó sao?" Cậu ta tính toán trong lòng rồi nói: "Hay là như vậy đi, cậu cũng không cần phải xin lỗi tớ đâu, tớ cũng không phải là kẻ hẹp hòi."

"Ý định ban đầu của tớ chính là muốn được tiếp xúc với cậu, nếu như cậu biết điều mà làm theo, thì tớ có thể cam đoan sau này đi học cậu sẽ không có bất cứ khó khăn gì."

Nhìn gương mặt không tỳ vết của Lăng Châu, Vương Kỳ mê mẩn và thầm nghĩ chỉ cần Lăng Châu đồng ý, sau này cậu ta cũng không phải là không thể vung tiền để cậu có được cuộc sống của bậc thượng lưu.

"À... Ý của cậu là có thể cho tiền tớ, nhân tiện còn có thể lợi dụng xuất thân của cậu để cho tớ đi cửa sau à?"

Vương Kỳ vẫn luôn quen với việc sử dụng những chiêu trò này, cậu ta khéo léo ném mồi câu: "Không phải học kỳ tới của năm ba có chương trình cử đi du học sao? Nếu mà cậu biết điều, thì tớ cũng không phải là không thể giúp cậu."

Lăng Châu mỉm cười gật đầu. Vương Kỳ tưởng đâu mình lại một lần nữa câu được con cá lớn, ánh mắt càng ngày càng kiêu ngạo.

"Nếu sớm biết điều thế này thì——"

Đột nhiên, Lăng Châu lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm.

"Cậu nói tớ không có chứng cứ, đây chẳng phải chính là chứng cứ đó sao?" Lăng Châu không còn mang dáng vẻ giả vờ nghe lời mà tỏ ra tinh ranh như hồ ly.

Cậu thong thả đi đến gần Vương Kỳ, giơ ngón tay lên ấn mạnh vào vết thương bầm tím của cậu ta.

"Đồ chó chết, nói thử xem mày đã dùng mấy thứ này để lừa gạt bao nhiêu người rồi hả?"

Vương Kỳ đau đến mức nhăn nhó mặt mày rồi hét lên.

Những người ở ngoài cửa lập tức xông vào. Chủ nhiệm Lưu thấy vậy liền nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ áo của Lăng Châu và kéo cậu ra.

Lăng Châu bỗng mất cảnh giác, nên khi lùi về sau đã vấp phải chân ghế bên cạnh. Cậu bỗng chốc té ngã xuống đất.

Cây bút ghi âm trên tay còn chưa kịp tải lên mạng, thế là đã bị hất văng ra ngoài.

Lăng Châu định giơ tay đón lấy, nhưng Vương Kỳ đã không màng đến đau đớn mà lao tới trước một bước và giẫm một phát lên ngón tay của Lăng Châu.

Mẹ kiếp... Lăng Châu bỗng chốc đau đến mức kêu không ra tiếng.

"Vương Kỳ, không cần phải lo lắng về mấy thứ đó đâu." Chủ nhiệm Lưu đã đoán ra là chuyện gì đang xảy ra.

Anh đã đánh giá thấp Lăng Châu, không ngờ rằng đối phương lại còn giở mấy thủ đoạn vặt vãnh này.

Nhưng dưới thế lực mạnh mẽ kia, thì những mánh khóe nhỏ nhặt này giống như giọt nước dưới biển, chẳng tạo nên được sóng gió nào cả.

"Là trò của mấy đứa trẻ con thôi." Chủ nhiệm Lưu nhìn Lăng Châu từ trên cao, cười khẩy nói: "Em cho rằng như vậy là có thể thay đổi được gì sao?"

Lăng Châu ôm chặt ngón tay có hơi tê bì của mình —— May mà hệ thống cũng xem như là giúp ích được, một giây sau khi Lăng Châu bị giẫm lên, nó đã cố hết sức kích hoạt [hệ miễn dịch cảm giác đau].

Thế nên Lăng Châu mới tránh được cơn đau thê thảm từ ngón tay lan vào trong tim.

Giáo viên cố vấn vội vàng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Lăng Châu, hỏi xem cậu có bị làm sao không.

Lăng Châu lắc đầu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ. Ánh mắt đó lạnh lùng đến đáng sợ.

Thầy cố vấn không khỏi hét vào mặt chủ nhiệm Lưu: "Mấy người thật sự không nói lý lẽ mà!"

Chủ nhiệm Lưu khoanh tay hừ lên một tiếng: "Ở đây không phải là nơi để nói lý lẽ đâu—"

"Vậy thì ở đâu mới là nơi để nói lý lẽ hả?"

Giọng của một người đàn ông vang lên. Lăng Châu nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ, cậu nhận thấy vẻ mặt kiêu căng ban đầu của cậu ta đơ lại.

Chủ nhiệm Lưu cũng sửng sốt theo. Nhìn sắc mặt bất thường của hai người họ, lúc này Lăng Châu mới quay đầu lại xem thử.

Bùi Tư Niên đứng ở trước cửa quay lưng với ánh sáng, Lăng Châu nhìn không rõ nét mặt của anh, nhưng lại nghe được giọng nói vững vàng khiến người ta yên lòng ấy.

"Cục cảnh sát, tòa án? Các vị cảm thấy ở đâu mới là nơi có thể nói lý lẽ một cách đàng hoàng, tôi có thể chiều đến cùng."

Anh vừa nói vừa bước nhanh đến bên cạnh Lăng Châu, nhìn thấy Lăng Châu còn đang ôm lấy ngón tay, ánh mắt của Bùi Tư Niên lóe lên nỗi u ám không dễ phát hiện.

Bùi Tư Niên cũng không nhiều lời, mà chỉ lấy từ trong túi ra tuýp thuốc thoa quanh năm mang theo bên người, và nói: "Để anh xem nào."

Lăng Châu ngoan ngoãn đưa tay vào lòng bàn tay của người đàn ông này, sau khi cảm nhận được thân nhiệt ấm áp quen thuộc ấy, cậu không khỏi thả lỏng người ra.

Vương Kỳ ở bên cũng không ngờ rằng lại gặp được một lão làng trong ngành như Bùi Tư Niên ở đây.

Bùi Tư Niên là nam thần trong lòng của mỗi một sinh viên theo học lĩnh vực công nghệ thông tin, là ông trùm mà hàng năm trước kỳ thi đều phải vái lạy.

Nhờ vào gia thế hùng hậu của mình, Vương Kỳ còn may mắn được tham gia hội nghị thượng đỉnh về nghiên cứu thông tin của Đại học Bắc Kinh.

Cậu ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có cơ hội nói được vài lời với Bùi Tư Niên.

Trong giây phút nhìn thấy Bùi Tư Niên, Vương Kỳ vốn dĩ không dám tin vào mắt mình —— ngạc nhiên còn hơn cả sợ hãi.

"Giáo sư Bùi, không ngờ rằng lại gặp được thầy ở đây." Vương Kỳ nói, rồi thấy Bùi Tư Niên ngay cả mí mắt cũng không thèm ngước lên, mà chỉ chăm chú bôi thuốc dùm cho Lăng Châu.

Lúc này cậu ta mới chậm trễ nhận ra mối quan hệ giữa Lăng Châu và Bùi Tư Niên là không tầm thường.

Tuy rằng Vương Kỳ kiêu ngạo, nhưng mà cũng không phải là người không biết nhìn sắc mặt người khác, cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt nói: "Giáo sư Bùi, thầy đừng hiểu lầm, thật ra hôm nay chúng tôi chỉ là có chút mâu thuẫn thôi. Thật đó, tôi sẽ không tính toán chuyện Lăng Châu đánh tôi đâu, chỉ cần cậu ấy đồng ý xin lỗi tôi một câu, thì chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu ấy đâu mà."

"Những lời này có thể để dành ra tòa rồi nói đi." Bùi Tư Niên băng bó ngón tay bị thương của Lăng Châu xong, giọng điệu vốn đang lạnh lùng ấy bỗng chốc thay đổi, anh hạ giọng hỏi: "Còn có chỗ nào không khỏe không?"

Giờ đây sự chú ý của Lăng Châu đã không còn dành cho tên nhóc con như Vương Kỳ nữa, vì cậu biết rằng mình sắp gặp phải những rắc rối lớn hơn.

Bởi vì hệ thống đang gào thét bên tai cậu.

[Chỉ số năng lượng của Cố Thành Diệu đang điên loạn!]

[Cảm xúc của Nghiêm Sương Tẫn cực kỳ bất ổn!]

[Năng lượng của Thời Ngọc đã đủ mạnh để ảnh hưởng đến vị diện!]

"Những người khác đâu rồi?" Lăng Châu dò hỏi.

Ánh mắt dịu dàng ban đầu của Bùi Tư Niên bỗng tối sầm lại, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, một giây sau, anh đã trở lại với dáng vẻ ôn hòa vô hại.

Bùi Tư Niên: "Giám đốc Cố đang đi trích lục đoạn ghi hình giám sát, những người khác đoán chừng là đều đang đến phòng y tế tìm em."

Anh không kể về việc mình đã làm sao khéo léo đánh lạc hướng những người khác, lần theo hơi thở của Lăng Châu để tìm đến nơi này.

Bùi Tư Niên đưa tay về phía Lăng Châu nói: "Về nhà thôi, Tiểu Châu."

Lăng Châu đang định sà vào l*иg ngực của Bùi Tư Niên để cảm nhận hơi ấm như nắng xuân ấm áp được mong đợi từ lâu.

Bất thình lình, hệ thống vang lên một tiếng, rồi sau đó y như đột ngột hết pin mà chuyển sang chế độ ngủ nghỉ.

Câu cuối cùng trước khi hệ thống ngủ nghỉ chính là [Chỉ số năng lượng của Bùi Tư Niên quá cao, hệ thống không thể chịu nổi——]

Ơ... Lăng Châu vừa định rút cánh tay đang giơ ra lại, thì đã không kịp nữa rồi. Bùi Tư Niên giơ tay vòng qua eo của cậu.

Dường như đó giờ anh đều không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, anh ôm một phát vào eo của Lăng Châu, thậm chí không thèm nhìn những người khác lấy một cái.

"Bùi Tư Niên, em..." Lăng Châu liếc nhìn sang Vương Kỳ đang ở sau lưng, mà có chút không cam lòng.

Bùi Tư Niên an ủi cậu: "Em hãy yên tâm, những người từng bắt nạt em..." Anh dừng lại để thay câu "anh nhất định sẽ gϊếŧ chết" thành "bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt."

Lăng Châu đang suy nghĩ phải nên làm sao đưa ra bằng chứng, phải làm sao sử dụng pháp luật để trừng trị Vương Kỳ. Rồi đột nhiên có một bóng người lướt qua trước mặt cậu.

Người đó vội vã liếc nhìn Lăng Châu, sau khi dừng lại một hồi, liền lao về phía giáo viên cố vấn đang ở phía sau Lăng Châu.

Thầy cố vấn bị túm lấy cổ áo, đang sắp bị đánh, Lăng Châu đã kịp thời lên tiếng: "Nghiêm Sương Tẫn, cậu hãy bình tĩnh lại đi! Không phải là thầy ấy đâu."

Nghiêm Sương Tẫn mau chóng hất anh ra, không dừng lại sau đó, một giây sau, Vương Kỳ đã bị đá bay ra xa hơn hai mét.

Cậu ta còn chưa kịp khóc thét tiếng nào đã phải ôm bụng lăn tròn khắp sàn.

"Nghiêm Sương Tẫn..." Lăng Châu muốn ngăn cản, nhưng giọng nói của Cố Thành Diệu lại vang lên bên tai.

"Sao hả? Có chỗ nào ——" Cố Thành Diệu còn chưa dứt lời, thì đã nhìn thấy ngón tay bị quấn băng của Lăng Châu.

Người đàn ông này nheo mắt lại, sau đó cởi nút áo vest ra ném sang một bên.

Chủ nhiệm Lưu còn chưa kịp khiển trách hành vi không có phép tắc này, thì đã bị một đôi tay mạnh mẽ bóp lấy cổ một cách thô bạo.

Lăng Châu đã không còn dám nhìn nữa, cậu quay đầu sang lén lút hỏi Bùi Tư Niên: "Thời Ngọc cũng đã đến đây rồi sao?"

Bùi Tư Niên đáp lại một tiếng, có thể thấy là anh không muốn nhắc đến người đàn ông đó cho lắm.

"Vậy thì chúng ta mau đi thôi, mau đi thôi nào." Lăng Châu càng không muốn nhìn thấy Thời Ngọc hơn cả Bùi Tư Niên. Điều này khiến cho nét mặt của Bùi Tư Niên có hơi dịu lại.

"Nhưng mà, anh ta đã đến đây rồi." Bùi Tư Niên ôm lấy eo của Lăng Châu, lặng lẽ ôm cậu chặt hơn nữa.

Từ xa, Thời Ngọc đang đi về phía của hai người họ.

Mặc dù trông Thời Ngọc cũng khá bình thường, nhưng mà Lăng Châu vẫn nhận thấy nụ cười nham hiểm quen thuộc của đối phương trước khi gϊếŧ người.

"Tiểu Châu, người bắt nạt em đâu hả?"

Đối mặt với câu hỏi "ôn hòa" của Thời Ngọc, Lăng Châu thấy lạnh sống lưng, cậu lẳng lặng ngậm miệng lại.

"Không sao cả, anh trai sẽ bảo vệ cho em mà." Thời Ngọc cứ như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bùi Tư Niên, mà giơ tay sờ lên gò má của Lăng Châu.

Thời Ngọc không hề cảm thấy nụ cười cố ý của mình trông đáng sợ đến cỡ nào, anh ta chậm rãi nói: "Có phải là người đó đã làm ngón tay của em bị đau không?"

"Thế thì để anh bẻ cổ của tên đó ra để trả thù cho em, được không?"

Lăng Châu: "..." Thời Ngọc ngang nhiên nói những lời này với cậu bằng một giọng điệu thương lượng.

Dường như anh ta đã trở thành người mà Lăng Châu "yêu thích" và anh ta cũng có vẻ như đang trở nên điên cuồng hơn.