Edit: Diệp Văn
[Chủ nhân hãy cứu lấy vị diện đi, đừng có bỏ cuộc mà!]
Lăng Châu khoanh tay nhìn hai người đàn ông đang đối đầu với nhau. Nói thế nào nhỉ, bây giờ cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phó mặc cho trời —— bốn người đàn ông này đều không dễ dây vào, dù là cắt đứt hoàn toàn với ai thì cuộc sống của Lăng Châu đều sẽ bị họ làm cho long trời lở đất.
Trước đây ở vị diện khi phải đối phó với từng người một là đã đủ tốn công mất sức rồi, giờ đây lại phải đối phó với bốn người cùng một lúc.
Điều cậu có thể làm là cố gắng hết sức để cho những người này đừng nhắm vào mình, tốt nhất là hãy tàn sát lẫn nhau.
Lăng Châu hy vọng rằng những người đàn ông này có thể bình tĩnh mà dừng lại một chút.
Tốt nhất là bốn người họ có thể đi đến một vài thỏa thuận hòa bình nào đó, giữa họ có vấn đề gì thì hãy giải quyết nội bộ với nhau. Về phần Lăng Châu —— cậu chọn cách nằm yên như con cá muối. Kiệt sức về mặt thể chất lẫn tinh thần, cậu cần nghỉ ngơi và thư giãn.
Lăng Châu: "Vị diện rách nát đó của mấy người còn phải sửa bao lâu nữa hả?" Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, vị diện còn chưa kịp sửa xong, thì cậu đã bị bọn đàn ông này ăn tươi nuốt sống trước rồi.
[Hệ thống đang dốc hết sức để khôi phục ạ!]
Lăng Châu: "Đừng có lôi mấy thứ này nói với tôi, tôi chỉ còn có thể chống đỡ được cùng lắm là một tháng thôi. Đến lúc đó vị diện mà có chưa sửa xong thì tôi cũng thật sự mặc kệ."
Nói xong, Lăng Châu nâng giọng với hai người đàn ông kia: "Thế nào hả, các anh bàn bạc xong chưa?" Cậu hoàn toàn coi mình là một con cá muối mà chả thèm phản kháng, hầu như có thái độ thuận theo sóng gió.
Cố Thành Diệu và Bùi Tư Niên nghe xong đều cau mày lại. Rõ ràng là họ không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ tự buông thả bản thân của Lăng Châu.
Cuối cùng, hai người ai nấy đều lùi một bước. Cố Thành Diệu nói: "Được thôi, cứ để cho tự mình Lăng Châu quyết định đi vậy. Nhưng mà thời hạn là một tháng."
"Một tháng sau, Lăng Châu vẫn còn có cơ hội để lựa chọn lại một lần nữa. Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng."
Bùi Tư Niên suy nghĩ một lúc, trong đôi mắt đen láy không chút ánh sáng của anh không hề có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ khi nhìn Lăng Châu mới tràn đầy sức sống.
Anh không phản bác lời đề nghị này.
"Tiểu Châu, hãy đi theo anh về nhà nào." Bùi Tư Niên đưa tay về phía Lăng Châu. Đương nhiên là anh hy vọng Lăng Châu có thể lựa chọn đi cùng mình.
Chỉ cần Lăng Châu gật đầu với anh, thì thế giới xám xịt của anh mới có một chút sắc màu.
Nhưng ánh mắt của Lăng Châu đảo qua đảo lại giữa hai người đàn ông này, cuối cùng dừng lại ở trên người của Cố Thành Diệu.
Bùi Tư Niên: "Tiểu Châu?"
Lăng Châu cúi đầu lặng lẽ đi về phía Cố Thành Diệu. Xin lỗi nhé, Cố Thành Diệu giàu hơn, bây giờ cậu vẫn cần phải lợi dụng Cố Thành Diệu để làm một vài việc.
Bùi Tư Niên trơ mắt ra nhìn Lăng Châu đứng bên cạnh của Cố Thành Diệu, anh thấy Lăng Châu hé môi nói với anh ba chữ —— "Em xin lỗi."
Sau đó, Lăng Châu đã lên xe với Cố Thành Diệu trong ánh mắt buồn bã của Bùi Tư Niên.
Lại... bị bỏ rơi rồi. Bùi Tư Niên nhìn chằm chằm vào hai người đang đi về phía xa bằng đôi mắt đen láy.
Anh cảm nhận thấy nỗi căm hận càng ngày càng sâu nặng trong mình, trên mặt lại để lộ một nụ cười ma quái.
Chẳng sao cả, dù sao thì số phận cuối cùng của những kẻ khác đều sẽ diệt vọng.
Chỉ có anh mới có thể tận hưởng sự vĩnh cửu với Lăng Châu.
Lăng Châu lựa chọn đi về nhà cùng với Cố Thành Diệu không phải là bởi vì yêu thích người đàn ông này hơn, mà là theo như trước mắt, tính khí của Cố Thành Diệu là điều dễ hiểu nhất.
Dù là chỉ số hắc hóa của anh ấy cũng cao đến đáng sợ, nhưng ít ra trông anh vẫn giống với một người bình thường.
Không như Bùi Tư Niên, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
Thầy Bùi trông dịu dàng hiền lành như vậy, tại sao chỉ số hắc hóa lại... Nghĩ theo một cách khác, một người có chỉ số hắc hóa cao đến vậy——thì những cảm xúc đen tối và cố chấp gần như đã nhấn chìm lương tâm của anh rồi, nhưng mà anh vẫn có thể mang một vẻ mặt vô hại.
Lăng Châu thật sự không thể chấp nhận được. Thầy Bùi dịu dàng đẹp trai, chu đáo tốt bụng của mình sao lại trở thành một kẻ hai mặt cơ chứ?
"Sao hả, không nỡ xa tên ấy đến vậy sao?" Cố Thành Diệu đè nén cảm xúc ủ rũ bực dọc trong lòng. Những đường gân lấp ló nổi lên trên bàn tay đang cầm vô lăng của anh.
Lăng Châu không trả lời câu hỏi của anh, mà thay vào đó là nhắc đến chuyện bản thân muốn tiếp tục trở lại trường để học tập.
Cuộc sống của cậu đã đi lệch hướng lâu quá rồi, giờ đây cậu không còn muốn tốn công tốn sức để đi lừa dối dỗ dành kẻ khác nữa, đương nhiên là muốn được nhanh chóng trở về với cuộc sống bình thường của mình.
"Sau khi đi học em sẽ ở trong ký túc xá. Anh có thể tới tìm em, nhưng em sẽ không ra ngoài qua đêm với anh."
Cố Thành Diệu lạnh lùng cười, trông có vẻ như rất bình tĩnh mà nói: "Xem ra những lời nói trước đây của em, câu nào câu nấy đều là giả dối cả."
Hồi còn trẻ nghèo khổ không được đi học, công nhân đói rét bị đánh đập, chú chó ngây ngô si tình... tất cả đều là giả.
Vô số lời nói dối liên tục ập xuống, Lăng Châu không hề chớp mắt, cậu chậm rãi nói: "Giám đốc Cố, chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi sao? Bây giờ mới sực nhớ ra mà chất vấn em, có phải là có hơi muộn rồi không?"
Dù sao Cố Thành Diệu cũng đã nắm bắt được phần lớn thông tin. Lăng Châu có lừa thế nào cũng vô ích.
Hiện giờ cậu chỉ có thể hy vọng tiến độ nghiên cứu của Cố Thành Diệu không nhanh đến vậy để có thể nhờ cậy vào hệ thống một lần, vị diện có thể mau chóng được khôi phục.
Về phần những thứ còn lại, thì cứ mặc cho số phận đi vậy.
Cố Thành Diệu không hề đưa Lăng Châu về nhà, mà chở thẳng cậu đến công ty.
Gần đây anh bận rộn với các dự án mới của công ty đến mức không thể rời đi, chỉ khi để cậu ở bên mình canh chừng, anh mới có thể yên tâm.
Lăng Châu cũng đã quen với việc ở lại trong công ty, cậu ngoan ngoãn ở lại trong căn phòng mà Cố Thành Diệu cố tình chuẩn bị cho mình, nhìn ngắm thành phố rực rỡ ánh đèn qua cửa sổ sát sàn.
[Chủ nhân, cậu đừng có nản lòng.] Hệ thống muốn an ủi cậu chủ nhân quá đỗi xui xẻo này.
Lăng Châu để lộ vẻ mặt buồn bã. Hệ thống bay qua bay lại bên cạnh cậu, thậm chí còn chuẩn bị nhổ lông để làm cậu vui nữa.
Lăng Châu chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu Hoàng, cậu có kỹ năng nào có thể giúp tôi ôn lại những kiến
thức trước đây không?"
Hệ thống [Hả?]
Lăng Châu đã ở trong vị diện mấy năm liền, cậu đã trả lại hết tất cả những gì mình học được cho giáo viên rồi. Càng tồi tệ hơn là cậu là một sinh viên khoa nghệ thuật, những kiến
thức mà năm đó từng học thuộc nhiều vô số kể, nhưng từ lâu cũng đã không biết vứt đi đâu cả.
Bây giờ cậu chỉ là một học sinh kém với cái đầu trống rỗng, nếu như bị giáo sư của trường hỏi đến, Lăng Châu đâu thể nào nói rằng mình bị tai nạn xe đâm đến mức não bị hỏng luôn rồi.
Không được, nghĩ đến ánh mắt đặt nhiều kỳ vọng vào mình của giáo sư Học viện Nghệ thuật, Lăng Châu quyết định vẫn nên đấu tranh một lần.
Lăng Châu đẩy cửa phòng làm việc của Cố Thành Diệu ra, bên trong không có ai cả, chắc hẳn là đã đi họp. Cậu đành phải lững thững đi đến trước cửa phòng họp của Cố Thành Diệu mà đợi người đàn ông này kết thúc cuộc họp.
Nhưng không ngờ rằng cuộc họp này của Cố Thành Diệu kéo dài tận ba tiếng đồng hồ. Lăng Châu không chịu được nữa mà ngủ gục trên bàn.
Đợi khi cậu thức dậy, thì nhìn thấy cảnh người đàn ông đang ngồi đối diện chiếc bàn, lặng lẽ lật xem hồ sơ.
Nhìn thấy Lăng Châu tỉnh giấc, Cố Thành Diệu cũng chỉ ngước mắt liếc cậu một cái, sau đó đi về phía căn phòng.
Đối mặt với việc người đàn ông này trở nên thờ ơ, tuy là Lăng Châu có hơi không quen, nhưng cậu cũng có thể hiểu được. Dù sao sau khi nhiều lần bị lừa dối và bỏ rơi, mà vẫn có thể nhẫn nhịn để không tức giận với cậu cũng đã là kiềm chế lắm rồi.
"Cố Thành Diệu, em có chuyện muốn——"
Cố Thành Diệu cầm lấy áo tắm, không thèm nhìn cậu mà đi thẳng vào phòng tắm.
"Cố Thành Diệu." Lăng Châu nắm lấy tay của Cố Thành Diệu nói: "Em sắp phải nhập học rồi, em muốn ——"
"Biết rõ." Cố Thành Diệu rút tay về, thản nhiên nói: "Anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em."
Không phải giá trị của anh đối với Lăng Châu chính là một người tốt giúp đỡ về mặt tài chính vô điều kiện cho cậu sao?
Cố Thành Diệu rất tỉnh táo, nhưng anh cũng ghét bản thân mình tỉnh táo như vậy. Đôi khi, anh ước gì bản thân có thể ngu ngốc hơn một chút —— ít nhất là đừng nhìn thấu rằng thật ra Lăng Châu không hề yêu mình.
Cố Thành Diệu: "Nếu có yêu cầu gì, em có thể nói với thư ký của anh. Em cứ yên tâm, dù có là báo đáp ơn cứu mạng của em đi nữa, thì anh cũng sẽ đồng ý."
Nhìn người đàn ông này bước vào phòng tắm mà không hề ngoảnh đầu lại. Lăng Châu im lặng một lúc.
Sau đó, cậu có hơi mong đợi mà nói: "Chẳng lẽ..." Cố Thành Diệu đã bị mình làm tổn thương quá nặng, cuối cùng chỉ số tình yêu đã giảm xuống rồi ư?!
Lăng Châu suy đi nghĩ lại nhiều lần, đúng vậy, chính bản thân mình là người rũ bỏ hình tượng nhân vật để lộ ra bộ mặt bạc tình cơ mà, chính là ở ngay trước mặt Cố Thành Diệu đây.
Nói không chừng, thứ mà Cố Thành Diệu thích chính là chú chó bé bỏng tinh nghịch kia, sau khi nhìn thấy bản tính vô tình bội bạc của Lăng Châu, thì đã dần dần chán ghét chăng?
Lăng Châu càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại chạy đến bên bàn, cầm bút lên ráo riết viết một loạt danh mục sách—tất cả đều là sách chuyên ngành của cậu.
Lăng Châu quyết định tạm thời chạy nước rút trước khi khai giảng, có thể vớt vát được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Viết xong, cậu lại ngồi bên giường do dự một lúc. Nếu như Cố Thành Diệu đã không còn thích cậu nhiều thế kia nữa, vậy cậu còn ngủ trên giường của người ta thì có hơi mất lịch sự nhỉ?
Hơn nữa nơi này là địa bàn của Cố Thành Diệu, cậu đâu thể nào bảo Cố Thành Diệu ra ngoài ngủ ở ghế sofa.
Thế là Lăng Châu biết điều mà ôm gối ngủ đi đến phòng khách của căn phòng kế bên. Chiếc ghế sofa được đặt làm riêng này vẫn rất thoải mái, lúc đầu Cố Thành Diệu đã cân nhắc kỹ càng mọi thứ, nội thất trong phòng đều được thiết kế theo sở thích của Lăng Châu.
Lăng Châu nằm trên chiếc ghế sofa mềm mại và duỗi thẳng người một phát.
Trong nhà tắm
Cố Thành Diệu lau đi sương mù bám trên gương, anh nhìn bản thân mình vô cùng u ám trong gương, thế là ánh mắt tối sầm lại.
Mày còn mong chờ gì nữa chứ. Cố Thành Diệu siết chặt nắm đấm nói với chính mình.
Em ấy không yêu mày.
Từ đầu đến cuối, những thứ được xem là lời hứa hay lời thề ấy chẳng qua chỉ là những lời nói dối được thêu dệt từ miệng của Lăng Châu mà thôi.
Tất cả đều là giả... Cố Thành Diệu nhắm mắt lại, thở ra một hơi nước. Bây giờ Lăng Châu thậm chí còn không thèm bố thí cho một câu nói dối —— Phải rồi, cũng đã như vậy, còn có gì để mà che đậy nữa.
Thôi thì cứ coi mình như một đối tượng để xin tiền đi vậy. Như vậy Lăng Châu sẽ đỡ tốn sức, anh cũng không cần phải ôm niềm hy vọng tham lam.
Chỉ có điều lần này thứ mà Lăng Châu muốn có được là gì... Cố Thành Diệu đẩy cửa phòng tắm ra, anh vừa nhìn đã thấy tờ giấy mà Lăng Châu để lại ở trên bàn.
Một ngôi nhà, một chiếc xe hơi... hay là một công ty? Cố Thành Diệu cười khẩy, như thể bất kể Lăng Châu muốn điều gì, anh đều không cách nào từ chối được.
Không biết Cố Thành Diệu đang có tâm trạng ra sao, anh cầm tờ giấy lên xem.
"Tổng thể về văn học..." Đầu ngón tay của người đàn ông này bỗng động đậy.
Anh cau mày nhìn cả một đống tên sách được ghi trên tờ giấy mà im lặng hồi lâu.
——
"Hắc xì!" Lăng Châu lấy khăn giấy bịt mũi lại, buồn phiền nhìn đống sách cao như đồi núi kia.
Chà, chỉ mỗi cuốn lịch sử văn học thôi cũng đủ để khiến cho Lăng Châu phải đau cả đầu. Khi đọc những dòng chữ trên sách, cậu càng ngày càng thấy chóng mặt hơn.
"Không được rồi." Lăng Châu ra lệnh cho hệ thống sử dụng kỹ năng [ngừng ngủ] lên người mình. Cậu mở to mắt ra, ước gì có thể nuốt trọn kiến thức trước mặt vào trong bụng chỉ với một ánh nhìn.
Học bổng, học bổng... Lăng Châu cố gắng dùng tiền để cổ vũ bản thân phấn chấn lên.
Nhưng rồi sau một hồi, Lăng Châu lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Cậu vô cùng nghi ngờ rằng liệu có phải hệ thống đã dùng nhầm thành kỹ năng [ru ngủ] hay không.
Ngay khi Lăng Châu đang chống cằm như sắp gục ngã, cậu mơ màng liếc nhìn thấy Cố Thành Diệu đang làm việc cách đó không xa bỗng nhìn về phía mình.
Tuy nhiên, Cố Thành Diệu rất bận rộn, cộng với việc anh đang tức giận, vì vậy Lăng Châu không có ý định tìm Cố Thành Diệu giúp đỡ.
Còn Cố Thành Diệu cũng chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi ánh mắt lại nhìn đi nơi khác tiếp tục làm việc.
Khi anh không chịu được mà ngẩng đầu nhìn Lăng Châu tiếp, thì lại thấy người này đã ngủ gục ở trên bàn.
Anh đứng dậy theo bản năng, muốn đắp chăn dùm cho Lăng Châu.
Nhưng Cố Thành Diệu bỗng khựng lại, rồi chỉ giơ tay gọi trợ lý đến.
"Lấy tấm chăn đắp cho cậu ấy đi." Giám đốc Cố dặn dò mà mặt không chút biểu cảm. Anh thậm chí không thèm nhìn về phía bên đó, như thể chỉ ngẫu hứng nói vậy thôi.
Cô trợ lý gật đầu, Cố Thành Diệu lại nói: "Phải mềm một chút. Còn nữa, hãy cho người đặt một phần trà chiều đi."
Trợ lý: "Vâng ạ."
Cố Thành Diệu tiếp tục làm việc. Sau khi anh liếc nhìn thấy cô trợ lý đắp chăn cho Lăng Châu xong, trong lòng có cảm giác không thể nói thành lời.
Anh đích thực là bị nỗi hận thù bủa vây, anh hận Lăng Châu gian xảo tráo trở, hận cậu nói dối triền miên, càng hận cậu... không yêu mình, thậm chí không thèm trao cho những lời nói dối nữa.
Nhưng người mà Cố Thành Diệu hận nhất chính là bản thân, khi đã trói chặt Lăng Châu bên cạnh mình rồi lại không muốn đối mặt với cậu.
Trợ lý không biết vì sao lại đứng ở trước mặt Cố Thành Diệu, anh ngước mắt lên thì thấy sắc mặt của cô trợ lý có hơi hoang mang.
Theo bản năng Cố Thành Diệu nhìn về phía Lăng Châu hỏi: "Sao vậy..."
"Hình như cậu Lăng phát sốt nhẹ, có cần gọi bác sĩ đến đây không ạ?"
Cố Thành Diệu bước nhanh đến trước mặt Lăng Châu, anh đưa tay sờ vào trán của cậu, đúng thật là cảm nhận được một hơi nóng bất thường.
"Còn ngơ người ra đó làm cái gì?" Cố Thành Diệu bế Lăng Châu lên nói: "Đi gọi bác sĩ đi."
Đêm qua, Lăng Châu đã ngủ trên ghế sofa cả đêm nên mới bị cảm lạnh. Cố Thành Diệu tưởng rằng là cậu chán ghét mình, nên vẫn cứ mặc cho cậu làm theo ý mình.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Lăng Châu cũng có thể là đã bị sốc bởi thái độ lạnh lùng của Cố Thành Diệu, nên đã chọn cách ngủ ở trên ghế sofa.
Cố Thành Diệu ôm cậu vào trong lòng, dùng lòng bàn tay có hơi lạnh của mình áp lên trán của Lăng Châu, Lăng Châu giơ tay lên giữ lấy tay của người đàn ông này theo bản năng.
Mát thật, thoải mái thật. Trong cơn mơ màng, Lăng Châu thầm nghĩ.
Sau đó, môi của cậu bỗng cảm thấy lạnh lên. Người đàn ông này đặt đôi môi có hơi mát lạnh của mình lên, nhẹ nhàng cắn vào môi của cậu.
Cậu nghe được tiếng thở dài bất lực của Cố Thành Diệu.
"Cầu xin em đó." Cố Thành Diệu hôn lên gò má của cậu nói: "Đừng để bị bệnh, có được không?"