Bây giờ thất nghiệp, Diệp Thanh Vy cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện gì quan trọng, liền treo quần áo, rồi mới lau khô tay, nhìn điện thoại, mở màn hình ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ.
Đầu số là ở thành phố này.
Thông thường có nhiều cuộc gọi như vậy, về cơ bản là các cuộc gọi lừa đảo. Diệp Thanh Vy do dự một lúc, sau đó gọi lại, “Alo? Ai vậy ạ?”
“Thư ký Diệp? Hôm nay sao cô không đến công ty?”
Giọng nói nghe quen thuộc đến kỳ lạ, Diệp Thanh Vy suy nghĩ một chút, mới nhớ tới chính là Đàm An Vận thế chỗ của mình, nhất thời cảm thấy có chút không vui, nhíu mày thật chặt.
Cái này định khoe mẽ à?
Cô trả lời với giọng điệu tồi tệ, “Gì vậy?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, mới hỏi: “Thư ký Diệp, cô có hiểu lầm gì không? Hôm nay không phải chúng ta cùng nhau chuẩn bị tài liệu họp sao?”
“Cái gì?” Diệp Thanh Vy nắm chặt điện thoại, “Chúng ta cùng nhau chuẩn bị tài liệu?”
Đàm An Vận ừ một tiếng, Diệp Thanh Vy từ tức giận chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng sững sờ vì hoảng sợ, “Không phải tôi đã bị sa thải rồi sao? Tôi lại được phục chức à?”
“Bên nhân sự gửi thông báo cho cô à? Chỗ tôi thì không hề nhận được, hay để tôi hỏi lại Tần Tổng, chị ấy vừa tìm cô.”
“Chờ, chờ một chút, cô nói không có thông báo bên nhân sự?”
“Phải.”
Trời ơi! Đầu ngón tay của Diệp Thanh Vy khẽ run lên, điều đó có nghĩa là Tần Tổng không có ý định sa thải cô, nhưng tại sao chị lại yêu cầu cô thu dọn đồ đạc của mình?
Đàm An Vận lại nói: “Thư ký Diệp, sao cô không đến công ty hỏi Tần Tổng, ở đây tôi có chút việc bận, cô mau đến đi.”
“Được, được!” Diệp Thanh Vy cúp điện thoại, vội vàng đi vào phòng, hưng phấn mở tủ thay quần áo, đi ra ngoài lại bắt đầu lo lắng.
Vì cô không bị đuổi, nên cô sẽ bị tính là đến muộn! Điều Tần Tổng nhắc nhiều nhất với nhân viên trong công ty: đừng lãng phí thời gian! Không thể trễ!
Mẹ kiếp, chuyện trước chưa yên chuyện sau đã tới!
Diệp Thanh Vy hốt hoảng xuống xe, chạy đến phòng làm việc của Tần Cẩn Ngôn, vừa định gõ cửa, Tần Cẩn Ngôn đúng lúc đi ra.
“Tần, Tần Tổng, xin lỗi em đến muộn.”
Tần Cẩn Ngôn nhìn cô, sau đó giơ cổ tay lên xem giờ, nói: “Hai tiếng.” Nói xong, chị lại hỏi: “Tài liệu họp đã chuẩn bị xong chưa?”
“Họp, họp?” Họp gì?
Tần Cẩn Ngôn khẽ nhíu mày: “Tin nhắn tôi gửi cô không đọc à?"
Diệp Thanh Vy vội vàng lấy điện thoại di động ra, tối hôm qua trở về vừa thẹn vừa cáu, nằm trên giường trằn trọc, sáng nay sau khi tỉnh lại còn bận giặt đồ lót.
Nghĩ đến đây, cô đỏ mặt cúi đầu càng sâu hơn.
Thật xấu hổ khi đối mặt với Tần Tổng.
Sắc mặt Tần Cẩn Ngôn có chút lạnh lùng, một lúc sau mới thở ra một hơi: “Cô đi sao photo mấy văn kiện đã được sắp xếp, sau đó theo tôi đến phòng họp, cô có mang theo văn kiện chưa?”
Diệp Thanh Vy cảm thấy nếu cô dám lắc đầu, sẽ chết một cách thảm hại, may mắn thay, trước khi ra ngoài, cô nghĩ rằng mình phải đi làm, vì vậy đã mang theo tất cả các tài liệu quan trọng.
“Mang rồi! Mang rồi ạ!”
Tần Cẩn Ngôn gật đầu và đi về phía phòng họp.
Bộ âu phục màu đen chị mặc hôm nay nghiêm túc và trịnh trọng hơn trước, nhìn không giống đi họp mà giống như hoàn thành một nhiệm vụ rất quan trọng.
Diệp Thanh Vy theo sau, nín thở.
Mấy phút sau đến cửa phòng họp, Tần Cẩn Ngôn đẩy cửa bước vào, tiếng chào “Tần Tổng” vang lên, Tần Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, đi đến đầu kia bàn họp, người đối diện bật máy chuẩn bị phát biểu.
Tuy nhiên, một giọng nói trầm đã phá vỡ bầu không khí nghiêm túc.
“Hôm nay cô đến muộn.” Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế chính nói, trên môi mang theo nụ cười, không tức giận vì sự chậm trễ của Tần Cẩn Ngôn, ngược lại càng thêm kinh ngạc.
Người đàn ông này ăn mặc nghiêm túc và tao nhã, tóc chải ngược ra sau, chỉ nhìn bề ngoài thì lông mày và ánh mắt của Tần Cẩn Ngôn có phần giống với ông ta, đây chính là cha cô, Tần Khôn.
Ngồi bên tay phải ông là một thanh niên tóc nhuộm đỏ, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm điện thoại di động lướt nhanh trên màn hình.
Hẳn là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Cẩn Ngôn - Tần Vũ Lâu.
Có vẻ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thanh Vy, Tần Vũ Lâu nhìn lên, ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
“Lúc tôi đến đây đã xảy ra chút sự cố.” Tần Cẩn Ngôn giải thích, sau đó hơi nhếch mép với Diệp Thanh, “Đưa tài liệu cho mọi người.”
“Được.” Diệp Thanh làm theo.
Tần Khôn lật đến trang đầu tiên nhíu mày, “Cẩn Ngôn, ta đã cho đủ thời gian đúng không? Cô chuẩn bị kế hoạch như vậy, có phải quá cẩu thả không?"
Tần Cẩn Ngôn cầm đèn laze, mặt không chút thay đổi trả lời: “Đây là hai dự án lớn, vốn đầu tư hơn chục tỷ, nếu không viết chi tiết, công ty không đủ khả năng.”
“Cô làm ta thấy thất vọng.” Tần Khôn không lật trang nói.
Ý đồ cố ý quá rõ ràng, Tần Cẩn Ngôn sững sờ, như bị kim đâm, đau, nhưng lại không biết đau ở đâu.
Tần Khôn lắc đầu, "Đổi người thì tốt hơn."
Nói xong vỗ tay, trợ lý bên cạnh lấy USB ra cắm vào máy tính, Tần Cẩn Ngôn mới biết hạng mục này lại là của Tần Vũ Lâu.
Đây chắc chắn là một sự sỉ nhục đối với chị.
Nỗi nhục của người cha một phần.
Chị siết chặt tay, “Ngài có biết mua đất điều kiêng kỵ nhất là gì không?”
Tần Khôn nhướng mày, “Cô có góc nhìn mới sao?”
“Có khu đất nhìn thì có triển vọng phồn vinh, nhưng thực chất là đất cũ, có khu đất hình như không có xu hướng phát triển, mua gấp mười lần cũng được. Điều cấm kỵ nhất khi mua đất là không đưa ra quyết định cuối cùng mà không có bất kỳ kiểm tra nào, phải không?”
Tần Khôn tự nhiên hiểu ý của nàng, nhưng có một câu nói rất hay, người vờ ngủ vĩnh viễn không thể đánh thức. Khi ông hào phóng với Tần Cẩn Ngôn, ông sẽ thực sự hào phóng, nhưng khi Tần Vũ Lâu tham gia, cán cân nghiêng không chút do dự.
Cho dù lời nói có cay nghiệt đến đâu, ông cũng có thể vắt kiệt Tần Cẩn Ngôn và mở đường cho Tần Vũ Lâu, Tần Cẩn Ngôn biết rõ điều đó, đồng thời cũng hoàn toàn bị tổn thương.
Trước khi vào phòng họp, chị thực sự nghĩ rằng Tần Khôn sẽ giữ lời hứa, để chị tự chọn dự án, hoặc động viên cô một chút như ông nói qua điện thoại.
Chị không nên có bất kỳ kỳ vọng nào ở người cha này.
Tần Khôn ân cần nhìn Tần Vũ Lâu bên cạnh, nói: “Con lên nói đi.”
“Không phải chị ấy nói rất tốt sao?” Tần Vũ Lâu cúi đầu không thèm nhìn, “Con không thích tham gia dự án, nên xem đề xuất của chị ấy đi.”
“Con lại định làm loạn đấy à?” Tần Khôn bình tĩnh dỗ dành, thái độ đối với Tần Cẩn Ngôn hoàn toàn không giống nhau, “Cứ theo kế hoạch mà đọc đi.”
“ Kế hoạch có phải do con làm đâu.” Vừa nói, nhân vật trong trò chơi chết, Tần Vũ Lâu thậm chí còn dùng ngữ khí không tốt nói Tần Khôn, “Là cha ép con tham gia dự án, con có thích đâu! Ép người khác vui lắm hả?”
Tần Khôn sắc mặt khẽ biến, nhưng ông ta vẫn kìm chế, “Chỉ lần này nữa thôi.”
“Đừng quấy rầy con, con đang chơi game.” Tần Vũ Lâu đeo tai nghe vào, liếc nhìn Tần Cẩn Ngôn, không biết có ý gì.
“Con!” Cho dù Tần Khôn có yêu thương hắn như nào, nhưng làm mất mặt thì vẫn sẽ cáu tức.
Tần Vũ Lâu vẫn cầm điện thoại bấm tới bấm lui, thỉnh thoảng nói: “Đông 300, đúng, con mèo sẽ theo dõi anh ấy, hãy cẩn thận.”
Ở nhà thì không sao, nhưng bây giờ phía dưới là cổ đông, ai nấy đều nhìn ông ta chằm chằm.
Ông tùy tiện mở ra một kế hoạch khác, tức giận nói: “Nói đi, tôi muốn xem bản thảo kế hoạch tốt đến mức nào.”
Tần Cẩn Ngôn chưa bao giờ có bất kỳ vấn đề gì với dự án, và cô ấy nói rất rõ ràng, ngay cả khi đối mặt với những cổ đông cố tình gây khó dễ, chị cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Một giờ sau cuộc họp kết thúc, tất cả các cổ đông có mặt đều hài lòng gật đầu với Tần Cẩn Ngôn, nhưng ánh mắt của Tần Cẩn Ngôn lại rơi trên người Tần Khôn, giống như một cô bé giành được bằng khen đang đợi cha thưởng kẹo.
Còn người cha đó lại làm ngơ, dành hết tình thương cho đứa con khác, cô bé uất ức cúi đầu thu mình vào vỏ bọc của chính mình.
Trở lại văn phòng.
Tần Cẩn Ngôn đứng yên trước bàn làm việc, đột nhiên bước vài bước, ném tài liệu xuống đất, động tác dứt khoát.
Ngay cả khi giành được dự án, chị cũng không thấy vui mừng, bởi vì chị là con gái, từ khi còn nhỏ bất kể có làm gì, chị cũng không được coi trọng.
Tần Cẩn Ngôn quay lưng về phía cửa, thở hổn hển.
Diệp Thanh Vy nhẹ nhàng bước tới, nhặt từng tài liệu trên mặt đất lên.
“Nói gì an ủi tôi đi.” Tần Cẩn Ngôn nói.
Diệp Thanh Vy kinh ngạc mấp máy môi, ngẩng đầu lên, lắng nghe hơi thở của Tần Cẩn Ngôn, cảm nhận không khí ngột ngạt bao quanh. Cô nghĩ Tần Cẩn Ngôn chắc đang buồn lắm, mặc dù đứng thẳng người nhưng hốc mắt đã đỏ hoe.
Tim đập dữ dội, Diệp Thanh Vy nảy ra ý nghĩ bốc đồng, cô muốn đi tới vỗ vai Tần Cẩn Ngôn, an ủi Tần Cẩn Ngôn.
Ý nghĩ này ở trong đầu Diệp Thanh Vy đã lâu, khó có thể đè nén trở lại, giống như lúc trước an ủi Tần Cẩn Ngôn.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tần Tổng, sau này chị nhất định sẽ gặp được một người yêu chị, cô ấy sẽ đặt chị ở vị trí cao nhất trong lòng, sẽ không để chị phải chịu bất kỳ uất ức nào.”
“Thật sao?” Giọng nói run rẩy của Tần Cẩn Ngôn không liền mạch, “Vậy tại sao lâu như vậy cô ấy không xuất hiện ?”
Diệp Thanh Vy nhẹ giọng nói: “Xuất hiện rồi mà.”
“Ở đâu?”
Ở đâu? Diệp Thanh Vy hơi đứng dậy, lần lượt đặt tài liệu lại, “Cô ấy đã lên xe rồi, gặp đèn đỏ, đến ngã tư tiếp theo sẽ tới.”
Tần Cẩn Ngôn vẫn im lặng, ngón tay buông thõng hai bên người nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau mới trở lại bàn làm việc ngồi xuống, nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã mất bình tĩnh với cô.”
“Hả?” Tần Tổng xin lỗi cô?
Diệp Thanh Vy còn chưa kịp định thần lại, Tần Cẩn Ngôn lại nói: “Buổi tối đi uống rượu với tôi.”