Thực ra Diệp Thanh Vy không thu dọn gì cả, trước khi tiến vào cô còn khá chắc chắn mình nhất định sẽ ở lại, không ngờ vẫn bị Tần Cẩn Ngôn sa thải.
Trên bàn của Diệp Thanh Vy không có gì quan trọng, chỉ có một hộp các tông đầy ắp, cô mang đồ về nhà, nằm trên giường và lén lau nước mắt.
Buổi tối sau khi tan làm, Cố Hi liền đến nhà cô, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô, ân cần: “Cả ngày mày chưa ăn gì đúng không? Đi, chị yêu sẽ dẫn mày đi ăn tôm hùm đất.”
Phía sau khu nhà là một con phố ẩm thực, rất náo nhiệt, tôm hùm đất ăn rất ngon, Cố Hi đẩy cô vào chỗ ngồi, kêu ông chủ gọi món.
Một cân tôm hùm đất, một đĩa thịt nướng, hai bát nước chấm, Diệp Thanh Vy là người thích ăn uống, trước đây Cố Hi gọi bằng ấy đồ ăn, cô sẽ hớn ha hớn hở, chỉ trực chờ được ăn luôn. Nhưng lúc này tâm trạng ngột ngạt, bóc mỗi con tôm mà mãi không xong.
“Diệp Tử, mày thay đổi rồi.” Cố Hi đút con tôm đã bóc vỏ vào miệng cô, “Cho dù trước đây mày có khổ sở thế nào, chỉ cần ăn một chút gì đó, mày có thể lập tức sống lại ngay tại chỗ.”
“Không phải tao buồn, mà giờ tao đang hoang mang.”
Cố Hi nói: “Trông mặt mày cứ như đang thất tình. Mày thử nghĩ xem, cũng chỉ là không qua được giai đoạn thực tập thôi mà, có hàng vạn công ty trên thế giới, mày cần gì phải nhìn mãi một chỗ.” Cô dừng lại, “Mày không muốn rời xa Tần Cẩn Ngôn phải không?”
Diệp Thanh Vy rất muốn nói, không phải cô có chút không muốn, mà là cô rất không muốn, về đến nhà, cô không ngừng suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Tần Cẩn Ngôn hay không.
“Trời ơi! Diệp Tử, chẳng lẽ bị chị ta làm cho mắc hội chứng Stockholm chứ?" Cố Hi tháo găng tay ra, nhéo vai cô với vẻ mặt lo lắng.
“Không.” Diệp Thanh Vy có chút khó chịu, “Uống chút rượu được không?”
"Uống rượu không?" Cố Hi nói, "Bia?"
Diệp Thanh khẽ gật đầu.
“Không được, mày bất thường quá, trước kia có uống rượu bao giờ đâu." Cố Hi lột mấy con tôm cuối cùng, nhét vào trong miệng của cô, rồi kéo cô đi.
“Làm sao vậy?” Diệp Thanh Vy một miệng đầy tôm, Cố Hi bước nhanh đi tới, bắt một chiếc taxi dưới biển báo dừng lại.
Sau khi lên xe, Cố Hi quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng lên có chút đáng sợ, “Diệp Tử, mày cũng thích con gái đúng không? Tao dẫn mày đến “Đồng Hảo”chơi.”
“Đồng Hảo?”
Quán bar Đồng Hảo rất nổi tiếng trong giới, tuy rằng Diệp Thanh Vy không thường xuyên đến quán bar, nhưng cô đã nghe nhắc đến nó rất nhiều lần.
Diệp Thanh Vy cho tới bây giờ vẫn là ái ngại, lắc đầu, “Không đi, đã muộn như vậy, tao phải về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi tìm việc.”
Cố Hi khác với cô, nàng đã sớm thú nhận xu hướng tính dục của mình, nàng nói: “Mày không muốn uống rượu sao? Chúng ta cũng có thể uống ở đó, nhân tiện tao sẽ giới thiệu mày với bạn bè.”
Diệp Thanh Vy kiên quyết lắc đầu.
Cố Hi thở dài, “Tao bảo nhé, giờ mày cần thời gian để thư giãn tinh thần, ngày mai tao cùng mày tìm việc làm, nếu không tìm được thạm thời tao nuôi mày được chưa? Xõa đi, ở nhà làm gì chán lắm.”
“Được rồi.” Diệp Thanh Vy khẽ thở dài một hơi, xõa đi.
Sau khi xuống xe, Cố Hi nắm lấy cánh tay cô, “Mày sớm muộn gì cũng thích thôi.”
Vừa vào quán bar, liền có người đi tới chào hỏi Cố Hi, “Hi Hi, dạo này bận gì thế, lâu lắm không thấy tới, đây là bạn của cô hả?”
Cố Hi gật đầu, "Ừ, đây là Diệp Tử, sau này cô để ý tới cô ấy chút nhé.”
Sau đó, nàng giới thiệu Diệp Thanh Vy, “Mày có thể gọi cô là Hoa Hoa.”
“Hoa Hoa cái gì cơ, tôi là Phương Họa!" Phương Họa sửa lại, rồi dẫn bọn họ tới quầy bar, “Diệp Tử , cô muốn uống gì?”
“Cho 2 ly rượu độ cồn thấp thôi, có rượu hoa quả không?”
“Có.” Người pha chế rượu tay thoăn thoắt, một lát sau pha một ly rượu màu xanh nhạt, lắc nhẹ, còn có mùi trái cây thoang thoảng.
Diệp Thanh Vy nói cảm ơn, nhấp một ngụm, vội nhíu mày, mùi thơm cũng được, nhưng ngọt, cô không thích lắm.
Vì vậy, cô yêu cầu người phục vụ pha chế một ly khác, lần này độ cồn cao hơn, uống xong cô có chút lâng lâng, chỉ cảm thấy âm nhạc trong quán bar rất lớn, bên cạnh cô Cố Hi vẫn đang không ngừng đung đưa theo nhạc.
Phương Họa hỏi: “Hai cô muốn ra nhảy không?”
Diệp Thanh Vy không thích nhảy nhót, “Hai người đi đi, tôi ở chỗ này chờ được rồi.”
“Ngại cái gì!” Cố Hi đẩy cô về phía trước, chẳng mấy chốc cô bị đẩy vào trong đám người, âm nhạc bắt đầu, lúc đầu nhẹ nhàng êm ái.
Cố Hi và Phương Họa nhún nhẩy, nói: “Có gì không vui thì buông hết mà xõa đi!”
Đột nhiên, ánh sáng nhiều màu sắc thay đổi với tốc độ cực cao, đập vào mặt và thân thể của mọi người, bên tai tràn ngập thanh âm gầm rú, mơ hồ và cuồng loạn.
Tất cả mọi người liều mạng lắc lư, vòng eo thon thả uốn éo, Cố Hi ghé tai cô lớn tiếng nói: “Thử nhảy đi, lắc cho quên hết!”
Diệp Thanh Vy khẽ ậm ừ, cảm thấy chóng mặt, choáng váng vì bị mọi người lay chuyển, cô làm theo với tâm lý cố gắng. Chắc chắn, mình sẽ cảm thấy tốt hơn khi di chuyển, bầu không khí xung quanh náo động, con người cũng dễ hòa nhập theo.
Dần dần, động tác của cô trở nên táo bạo hơn.
Cố Hi động viên cô, “Đừng để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai!”
Nhưng chưa kể, vừa rồi Diệp Thanh Vy cảm thấy có một ánh mắt xuyên qua đám đông rơi vào người cô, điều này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Diệp Thanh Vy trước tiên lắc lư theo những người khác, sau đó đột nhiên toàn thân mạnh mẽ, đồng thời nhảy hai chân lên, như thể giẫm lên tân thư ký Đàm, thật nhẹ nhõm!
Cố Hi thỉnh thoảng sẽ điều chỉnh tư thế của cô để ngăn cô nhảy lung tung như Phương Họa. Diệp Thanh Vy học nhanh và nhanh chóng nắm bắt những điều cần thiết.
Cô vốn nảy một cách dè dặt, động tác tương đối giật cục, cười nhăn nhó, tất cả đều được kiềm chế, thay vào đó, lúc này là động tác nhảy tự nhiên, uyển chuyển, thực sự so với cô gái xinh đẹp như Cố Hi thì cực kì quyến rũ mê người.
Nơi này vốn dĩ toàn đồng tính, ánh mắt người xung quanh nhìn cô cũng mang vài phần ý tứ khác, khi âm nhạc chậm lại, Diệp Thanh Vy không quen lùi lại một bước.
“Sân khấu ít người.” Cố Hi vẫn như cũ hưng phấn, “Lại đây, tao dẫn mày lên nhảy, để mày cảm nhận cảm giác được người người quy phục.”
Nàng kéo Diệp Thanh Vy lên. Khi âm nhạc sôi động nhất, nàng đẩy Diệp Thanh Vy đến ống thép ở giữa, “Nào, để tao chỉ cho mày.”
Có thể là sự xúi giục của Cố Hi đã đóng một vai trò nào đó, hoặc cũng có thể là Diệp Thanh Vy sau khi uống rượu không thể kiềm chế được cơn say của mình, không cần Cố Hi chỉ thêm, cô tự mình mô phỏng lại động tác của Cố Hi.
Diệp Thanh Vy một tay cầm ống thép, ánh mắt cô rơi vào Cố Hi, cô tập trung vào nhảy, quên đi những tiếng la hét và ánh mắt háo hức xung quanh.
Làm theo Cố Hi, cô từ từ ngồi xổm xuống, khom người dựa vào ống thép, lập tức bật ra xa, giống như một con mèo ngỗ ngược, trêu chọc mọi người trên khán đài.
Cố Hi dùng đôi chân dài của mình quấn ống thép, quay đầu cười với cô ấy, “Hãy tưởng tượng tất cả mọi người trên khán đài đều là Tần Cẩn Ngôn, hãy tưởng tượng chị ta bị mày làm cho kinh ngạc và quy phục như thế nào.”
Quy phục? Quy phục cô?
Trái tim của Diệp Thanh Vy khẽ run lên, cơ thể cô cảm thấy hơi nóng khi nghĩ đến cảnh đó, cô đi vòng quanh ống, như thể cô nhìn thấy vô số Tần Cẩn Ngôn.
Tần Tổng, Tần Tổng, không chỉ có Tần Tổng ở dưới, mà còn có Tần Tổng ở trên!
Đột nhiên, Diệp Thanh Vy sửng sốt.
Cô loạng choạng và suýt ngã.
Cho dù trong quán bar ánh đèn mờ mịt, Diệp Thanh Vy có chút hoa mắt, nhưng vẫn là chính xác tìm được người quen.
Lúc này, Tần Cẩn Ngôn đang đứng trên khán đài trên lầu, tay đặt trên lan can, còn Diệp Thanh Vy thì đang cầm ống thép uốn éo người dưới tiếng nhạc sôi động.
Tần Cẩn Ngôn dường như đã quan sát cô rất lâu, ánh mắt vừa chạm nhau, biểu cảm từ không dám tin đến không thể tin được, cuối cùng biến thành vẻ kinh ngạc.
Toàn bộ quá trình tóm lại như đang nói với cô.
Thư ký Diệp, hóa ra cô cuồng dã như vậy?