Nghe được câu hỏi của Cố Duệ Thành, Tử Ngôn cũng thoáng suy nghĩ đôi chút nhưng vẫn không tìm ra đáp án làm hài lòng bản thân, cậu lắc đầu tỏ ý "Anh nói em nghe đi."
"Là cảnh sát trưởng đưa cho anh, trước khi đi ông ta còn kêu anh nên biết ơn vì vị trí của mình."
"??" Tử Ngôn bắt đầu khó hiểu hơn.
Nhận ra vẻ mặt mơ hồ của Tử Ngôn, Cố Duệ Thành nhỏ giọng giải thích: "Em không thấy gì lạ hay sao? Cho dù anh là Tổng giám đốc đi nữa, công ty anh có tiếng tăm đến bao nhiêu cũng không liên quan đến việc anh có thể một tay che trời như thế nào. Anh có thể điều tra được tin tức này nọ là do anh phải bỏ tiền ra để kêu người làm, vậy không phải những người có thể thực hiện yêu cầu của anh mới là người lợi hại hơn hay sao?".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Tử Ngôn nằm bên cạnh nghe anh phân tích thì gật gù đồng ý.
Cố Duệ Thành nói tiếp: "Con người luôn có một sự e dè nhất định, đặc biệt là đối với người ở tầng lớp cao hơn. Mặc dù có lẽ họ vẫn biết người đó không thể làm gì mình, nhưng thà không đắc tội thì hơn. Đôi khi anh cảm thấy những người tới lấy lòng mình, giống như họ đã bị lặm tiểu thuyết quá mức. Anh đâu phải là tổng tài bá đạo, hay bang chủ Hắc bang nào đó, mỗi ngày anh vẫn phải vùi đầu trong đống hồ sơ, vẫn phải tự bản thân đi đàm phán hợp đồng với người khác. Cho nên nói, danh xưng bên ngoài, thật sự khiến con người ta mờ mắt!"
"Cũng giống như chuyện con trai Thị trưởng phải không?"
"Ừ, cho dù ông ta là Thị trưởng thì quyền hạn của ông ta cũng chỉ nằm ở một mức nào đó thôi. Nhưng bản thân là Hiệu trưởng lại không phân biệt được đúng sai, e dè quyền lực khiến học sinh của mình chịu oan ức, bà ta không xứng với danh xưng đó!"
Nhận ra tâm trạng Cố Duệ Thành có vẻ hơi kích động, người tổn thương hôm nay nhất là cậu, vậy mà hiện tại phải quay sang an ủi anh. Cậu lấy tay vòng ra sau lưng đập đập lên đó, giống như tư thế mẹ ôm con khiến anh không khỏi đen mặt nhưng cũng im lặng hưởng thụ.
Hai người cũng không muốn bàn luận về cách người ta e sợ quyền lực như thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ của họ là lấy lại công bằng cho người thân của mình. Còn chuyện những người đó sẽ phải chịu hậu quả như thế nào là tự họ tạo nghiệp, không thể trách ai được.
.......................................
Một tuần sau khi chuyện của Tử Thanh xảy ra, theo kế hoạch định trước Tử Ngôn sẽ dùng thân phận của Tử Thanh quay lại trường học. Mục đích chính là điều tra rõ ràng mọi chuyện, trong đó bao gồm cả chuyện gian lận và những chuyện xung quanh Tử Thanh.
Nhưng lần này đến đây, không chỉ có cậu thôi mà còn một người khác nữa, đó là Tề Minh. Hắn giống như Tử Ngôn đều là trẻ mồ côi, nhưng Tề Minh may mắn hơn một chút, vừa bị đưa vào cô nhi viện hai năm sau đã được cha Cố nhìn trúng mang về.
Lúc Cố Duệ Thành mới lên lớp mười hao thì mẹ Cố vì bệnh ung thư mà qua đời, Cố Thiên Hành năm đó chỉ mới tốt nghiệp cấp một, cha Cố vừa gồng gánh công ty vừa chăm lo cho hai đứa nhỏ, có thể nói là cực khổ không gì diễn tả. Cố gắng thêm bốn năm, Cố Duệ Thành tốt nghiệp Đại học bắt đầu theo cha Cố gầy dựng công ty.
Cha Cố gặp Tề Minh trong một lần đi làm từ thiện tại cô nhi viện, bọn trẻ đều háo hức khi có bánh kẹo và đồ chơi. Nhiều đứa còn vòi thêm máy chơi điện tử rồi các thứ, trừ Tề Minh. Hắn chỉ ngồi một góc rất ngoan ngoãn, ai hỏi gì trả lời nấy, ai cho gì thì cầm lấy. Điều tiên quyết chính là lúc nào cũng nói cảm ơn, khiến những người tiếp cận vì sự lễ phép quá của hắn, ngược lại hơi rùng mình.
Hỏi ra thì mới biết, trước khi được đưa vào cô nhi viện, Tề Minh đừng rơi vào một đường dây "chăn dắt" trẻ đi ăn xin.Câu "cám ơn" giống như trở thành khẩu hiệu của bọn bắt cóc dành cho đám trẻ. Khi được giải cứu, Tề Minh không có biểu hiện gì quá chỉ nhìn mấy người cảnh sát, sau đó làm một hành động mà cha Cố khi nghe kể lại vẫn còn sững sờ đôi chút. Hắn đứng lên khỏi ghế, khoanh tay lại, cúi người nói "Cám ơn!".
Sau khi hoạt động từ thiện chấm dứt, hầu như mọi đứa trẻ tại cô nhi viện đều được nhận quà hoặc để lại một ước muốn cho những người bên đoàn từ thiện, chỉ riêng Tề Mình. Dù ai hỏi gì đi nữa thì hắn đều trung thành im lặng, chỉ khi Viện trưởng đến hỏi, Tề Minh chỉ nói đúng một câu, "Bọn họ không thể làm được!"
Cha Cố nghe được câu nói đó, ông thật sự không hiểu làm sao một đứa trẻ có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế, làm ông trong một lúc nhớ đến "cục đá" nhà ông. Hiểu được tính cách của hắn, cha Cố bước tới nói chuyện với tư cách hai người đàn ông chứ không với giọng điệu dỗ trẻ nữa.
"Cậu muốn điều gì?"
Không biết có phải cho ánh mắt của cha Cố quá mạnh mẽ hay không, cũng không cần nhiều thời gian Tề Minh ngước nhìn ông nói: "Đưa tôi rời khỏi đây!"
Viện trưởng đứng bên cạnh còn cho là đứa nhỏ bị oan ức gì nên mới mong được đưa khỏi đây. Nào ngờ bà còn chưa kịp giải thích gì, cha Cố đã quay sang nói với bà, "Tôi muốn mang đứa nhỏ này đi!". Thủ tục nhanh gọn được hoàn thành, Tề Minh đi cùng chuyến xe tới đây, rời khỏi cô nhi viện trong ánh mắt hâm mộ của bọn trẻ.
Từ đó đến nay cũng được sáu năm, Tề Minh ở tại Cố gia xem như cậu chủ thứ ba. Cha Cố nhiều lần hỏi hắn có muốn đổi sang họ của ông hay không, hắn đều từ chối, còn nguyên nhân thì không nói.
Cho nên lần này là Cố Duệ Thành "mượn" Tề Minh từ cha Cố, ông cũng không hỏi anh muốn làm gì, chỉ dặn nếu là chuyện lớn thì phải nói với ông một tiếng. Còn về phần Tề Minh, đối với hắn chỉ cần là người họ Cố mở lời, chuyện gì hắn cũng sẽ làm, đương nhiên ở đây phải hiểu chỉ là Cố gia này mà thôi.
Tử Ngôn dùng thân phận của Tử Thanh quay lại trường, còn Tề Minh sẽ ở thân phận là học sinh mới chuyển trường đến, hai người không hề quen biết nhau. Nếu như Tử Ngôn có chuyện gì cần hỗ trợ, Tề Minh sẽ làm việc đó.
Còn về chuyện Hiệu trưởng, trước đó Tử Ngôn được Cố Duệ Thành cho biết, bà ta hiện tại sẽ không đến trường, còn tại vì sao thì anh không nói. Sau này Tử Ngôn mới biết, bà ta bị Bộ giáo dục đình chỉ công tác trong khi nhận sự điều tra về những khoản chi bất hợp lý trong thời gian qua. Đối với chuyện này, chỉ có nội bộ giáo viên trong trường biết mà thôi.
Qua sự việc đó còn có hàng loạt giáo viên từ nhiều trường học khác bị liên quan. Vụ án được cho là có đường dây và kế hoạch rõ ràng, nhưng người đứng sau thì vẫn không lần ra được.
Cho nên, giấu sau sự bình yên vốn có của một ngôi trường danh tiếng, chỉ trong một thời gian ngắn đã có bao nhiêu chuyện xảy ra. Đó chính là cái người ta hay gọi là "hào quang".
Và có ai nói với bạn rằng, nếu cứ hướng mắt về thứ "hào quang" đó quá nhiều, bóng tối sẽ nằm lại phía sau lưng. Tử Ngôn chắc chắn bọn họ đã thấy bóng tối đó rồi, đương nhiên là nó...không dễ dàng chút nào.