Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 50: Thế này cũng không ai quản hả?

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Khi anh rời khỏi khu du lịch, Lận Thành Duật cũng đi ra từ công trường Thâm Thị.

Nền móng khách sạn được làm cẩn thận, rất vững chãi, coi như hoàn thành một phân đoạn của công trình. Mặc dù chịu khổ nhiều nhưng đúng là y đã học được vô số điều mới, quen thuộc hơn với rất nhiều người trong công ty và cả đối tác của Vịnh Giang.

Về phía Khương Tiêu thì người Vịnh Giang đã thương lượng qua, may mà Nhạc Thành quen ông chủ bên kia thật, cũng là một vòng tròn.

Do trước đó Lận Thành Duật quậy một trận, Nhạc Thành không còn dám cho rằng Khương Tiêu là người mà cậu chủ nhà mình nhất thời nổi loạn hứng thú nên mới cố chấp nữa. Chú sợ Khương Tiêu gặp chuyện gì thì Lận Thành Duật lại điên thêm một lần, vì vậy tự lo liệu rất nhiều sự vụ liên quan tới Khương Tiêu, chỉ sợ phát sinh gì ngoài ý muốn.

Dĩ nhiên, ngoại trừ phương diện quan hệ, các hóa đơn đều được thanh toán minh bạch. Lận Thành Duật chi trả toàn bộ phí tiêu dùng, còn bỏ thêm không ít cho đối phương. Y cũng nhận được phản hồi, nói Khương Tiêu ở đó rất vui vẻ, không có chỗ nào không hài lòng.

Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.

Y mệt chết mệt sống chẳng phải vì điều này sao?

Vốn y muốn mau mau xử lý xong những việc này, sau đó cũng qua bên kia xem thử một chút, chỉ xem một chút thôi là y có thể lưu giữ những điều ấy thành hồi ức trong tim.

Y có thể không quấy rầy Khương Tiêu, cũng sẽ cố gắng hết sức bỏ qua Lâm Hạc Nguyên, không để bản thân ghen tuông lung tung một cách vô lý. Người khác nói với y rằng Khương Tiêu cực kỳ vui, y tự tưởng tượng ra cảnh người ấy cười cũng thấy tâm trạng phấn khởi hơn hẳn, những chuyện còn lại đều không quan trọng nữa.

Y cũng không ngờ Khương Tiêu không ở đó chơi quá lâu. Lẽ ra phải ở một tuần mà mới ngày thứ năm đã rời khỏi.

Thực ra chính Khương Tiêu cũng không ngờ được, bởi vì trường anh bất ngờ khai giảng.

Trường THPT số 1 anh mới thi đỗ gọi anh về đi học, kỳ nghỉ hè kết thúc trước thời hạn, các học sinh cấp ba phải bắt đầu học thêm.

Hồi cấp hai, quy định ở Hậu Lâm không cho học thêm, cuối tuần thường được nghỉ. Năm lớp 9, buổi tối sẽ có thêm hai tiết tự học, còn với lớp 8 và lớp 7 thì thậm chí không có cả tiết tự học. Thực chất không phải vì vui học vui chơi giảm áp lực gì đó, mà vốn dĩ lượng kiến thức cấp hai đã không tính là nặng nề. Hiện giờ giữa các học sinh không có sự cổ vũ cạnh tranh như đời sau, phố huyện bình thường không nghiêm với vấn đề này lắm.

Chẳng qua ở bất kể thời nào thì cấp ba cũng luôn là giai đoạn học tập quan trọng nhất, áp lực lớn nhất.

Thời khoá biểu bắt đầu từ bảy rưỡi sáng với tiết tự học sáng sớm, kết thúc sau tiết tự học buổi tối tan vào mười giờ, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ nghỉ mấy tiếng chiều thứ Bảy do không có tiết, tuy nhiên vẫn phải tham gia tiết tự học tối thứ Bảy.

Chương trình học ở trường THPT số 1 Hậu Lâm so với trường THCS số 3 Hậu Lâm mà nói như trên trời dưới đất, nghiêm chỉnh hơn hẳn, thời gian học cấp hai có thể nói là vui sướиɠ như trên thiên đường.

Dĩ nhiên bây giờ vẫn chưa chính thức khai giảng, khai giảng thường diễn ra vào tháng Chín. Năm nay trường THPT số 1 Hậu Lâm tổ chức lớp nhỏ cho học sinh thuộc top 50 trong kỳ thi vào cấp ba để dạy trước. Giờ mới cuối tháng Bảy mà họ đã thông báo cho Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đi học.

Đây là quy cách mới ra năm nay nên Lâm Hạc Nguyên cũng không nghĩ tới.

Quả nhiên thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.

Nhưng mà vẫn phải học hành nghiêm chỉnh! Không thể lười biếng! Làm người bắt buộc phải có tính tự giác!

Khương Tiêu lập tức điều chỉnh tâm trạng.

Tỉnh Vinh Tương được coi là một tỉnh thi Đại học, trong vùng không có trường Đại học nào quá tốt, học sinh lại đông đảo dẫn tới sự cạnh tranh. Khương Tiêu vẫn nhớ rõ mục tiêu của mình là thi đỗ một trường Đại học siêu siêu xịn!

Về đến nhà, anh tặng mực xé sợi đặc sản địa phương, thêm ít đồ ăn vặt ngon và vỏ sò anh cẩn thận đào ra ở bãi biển cho Hạ Uyển Uyển làm quà.

"Niên Niên chơi vui thì tốt." Hạ Uyển Uyển xoa đầu anh: "Sắp lên cấp ba, ba năm tới phải chịu khổ rồi, may mà Tiểu Lâm nghĩ thấu đáo, dẫn con đi thư giãn chút."

Mặc dù cha của Khương Tiêu anh đây là một người chưa học hết cấp hai đã ra ngoài làm ăn bươn chải nhưng ông lại cực kỳ xem trọng việc giáo dục đời sau, do đó lúc kết hôn, ông đã bỏ công chọn mua căn nhà này.

Phố huyện Hậu Lâm không lớn, mấy trường cấp ba lâu đời có tiếng đều nằm ở một khu vực. Tuy căn hộ của nhà họ Khương hơi cũ song lại cách khá gần các trường cấp một hai ba, Khương Tiêu đạp xe từ nhà mất chưa đến một tiếng đồng hồ, đi đi về về rất tiện.

Đời trước Khương Tiêu không học cấp ba, lần đầu bước vào cánh cổng trường THPT số 1 còn hơi thấp thỏm lo lắng.

Có vẻ trường nào cũng thích dán biểu ngữ, Khương Tiêu vừa tới đã thấy một bức "Học hành thay đổi số phận" chữ đỏ nền trắng cực kỳ bắt mắt được treo đằng trước tòa nhà học đường, khích lệ rất nhiều học sinh nỗ lực.

Khương Tiêu cũng lập tức được khích lệ đôi chút.

Lâm Hạc Nguyên cầm hồ sơ báo danh giúp anh, còn mua cho anh cốc kem và chiếc kẹo que, sau đó dẫn anh đi đăng ký, nộp học phí rồi nhận sách giáo khoa nên anh có thời gian âm thầm quan sát khắp xung quanh.

Lúc này, lớp 11 và 12 ở trường THPT số 1 Hậu Lâm đang học thêm như bình thường, Khương Tiêu có thể nghe thấy tiếng học sinh đọc bài vang ra từ tòa nhà học đường bên kia, bầu không khí học tập rất tuyệt.

Ngày mai lớp nhỏ chính thức vào học, Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu vẫn ngồi với nhau.

Ban đầu lớp mới sẽ chia chỗ ngồi theo chiều cao, năm nay Khương Tiêu lại cao thêm một chút nên khi xét chiều cao, hiển nhiên anh ngồi dãy cuối với Lâm Hạc Nguyên. Hai người cũng không cận thị, có thể thấy rõ bảng đen, vì vậy không phải chuyển lên trước, lại rất ăn ý dựa vào nhau.

Chương trình học cấp ba có chín môn, sách giáo khoa đã được phát xuống, Khương Tiêu xem lướt qua một lượt, lòng đã có chút nền tảng.

Thi Đại học sẽ chia khối Tự nhiên và Xã hội, trường gọi bọn họ đi học sớm vậy đầu tiên là để tạo dựng nền tảng, thứ hai là để bọn họ nhân lúc còn sớm chọn hướng chuyên sâu, sang học kỳ sau của lớp 10 sẽ bắt đầu chia khối.

"Tạm thời đừng nghĩ nhiều thế." Lâm Hạc Nguyên đoán ra anh đang nghĩ gì: "Chờ thi xong vài đợt ắt sẽ biết mình thiên về khối nào."

Cũng đúng, phương hướng dạy học dĩ nhiên vẫn lấy kết quả thi làm chuẩn.

Lớp nhỏ này của Khương Tiêu toàn học sinh xuất sắc tụ tập, ai cũng có tính tự giác cao, kể cả trong giờ ra chơi, phần đông mọi người vẫn vùi đầu học tập, hầu như lúc nào cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết sàn sạt trên giấy.

Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên là bạn cùng bàn, anh biết bên trong cặp sách Lâm Hạc Nguyên ngoài sách giáo khoa thì còn có mấy quyển sách ôn luyện Vật lý, có quyển do Khương Tiêu mang từ hiệu sách Liễu Giang về cho cậu, có quyển do người nhà cậu mua.

Sau khi học thêm hai tuần, bọn họ tham gia kỳ thi thử đầu tiên. Thi khảo sát chất lượng, chủ yếu là ít kiến thức cấp ba, bởi vì chưa học bao lâu nên điểm của phần đông các học sinh đều không cao, rất nhiều môn có thể đạt mức tiêu chuẩn đã là không tệ.

Thành tích của Lâm Hạc Nguyên dẫn đầu cách một quãng xa, bài thi môn Vật lý thậm chí còn được trọn điểm.

Hồi cấp hai cậu đã đọc trước sách cấp ba, tốc độ giảng dạy của giáo viên bây giờ vẫn chưa đuổi kịp tiến độ học của cậu đâu.

Tuy bây giờ chưa chia khối Tự nhiên Xã hội nhưng niềm hứng thú và năng lực của cậu đặt ở bên nào đã rất rõ ràng.

"Hay cậu thử thi đấu môn Vật lý đi, kiểu Olympic Vật lý ấy, dù không liên quan đến thi Đại học nhưng nó sẽ mở ra nhiều con đường khác hơn thi Đại học bình thường."

Đời trước mặc dù Khương Tiêu không học cấp ba nhưng anh cũng thấy được nhiều. Trước kia anh quen một ông chủ có con trai đạt giải thi đua cấp tỉnh và được cộng điểm, nếu đạt giải cấp quốc gia cũng có cơ hội rất lớn được tuyển thẳng vào các trường Đại học nổi tiếng.

Lâm Hạc Nguyên: "Mình biết."

Cha mẹ cậu cũng từng đề cập vấn đề này, năm cấp hai đã nghĩ đến rồi, có điều Hậu Lâm này nhỏ quá, lo đến nó hồi cấp hai cũng không có kết quả gì.

Lên cấp ba, trường THPT số 1 có suất và cả lộ trình ôn thi lên, những năm trước còn có mấy trường hợp đạt giải. Cha mẹ cậu đã bàn trước với nhà trường, thầy cô cũng biết cậu có dự định này.

"Nhưng vẫn còn sớm mà, ba năm cấp ba lúc nào đăng ký thi chẳng được, cứ từ từ." Lâm Hạc Nguyên giải thích với anh xong, lại chỉ vào đề thi trên mặt bàn: "Cậu đấy, đừng lo đến vấn đề này nữa, mau mau chữa bài thi cẩn thận chút đi."

Tính tổng điểm thì bây giờ Khương Tiêu đang thuộc top 10 trong lớp, tuy nhiên anh cũng sai một đống chỗ, xếp hạng vẫn ổn là vì ai cũng thi không tốt thôi.

Lâm Hạc Nguyên luôn đặt ra yêu cầu rất cao và nghiêm khắc về phương diện học tập với Khương Tiêu, Khương Tiêu cũng nghe lời, cúi đầu chữa lỗi sai trong đề, làm lại được nửa đề sai, anh tiếp tục ghé sát vào, nói với Lâm Hạc Nguyên: "Thế chuyến sau đi Liễu Giang mình lại tìm cho cậu sách ôn chuyên nữa nhé."

Phải mua nhiều nhiều sách ôn thi Olympic Vật lý về, nghèo gì chứ nghèo không thể học vấn được.

Nghe anh nói những lời này, dù trước đó nghiêm túc đến mấy thì giờ Lâm Hạc Nguyên cũng không nhịn được, khẽ cười với anh.

"Được, vậy mình cũng sẽ thi đua nghiêm túc vì cậu."

Sau khi lớp học thêm chiếm hết một tháng nghỉ hè, trong ba ngày các học sinh mới của khối lớp mười đến đăng ký, lớp nhỏ có thể nghỉ ngơi ngắn hạn, chờ khai giảng chính thức.

Tranh thủ ba ngày này, Khương Tiêu đến Liễu Giang một chuyến, nhập ít hàng mới cho quầy nhỏ đủ để anh bán vài tháng, nhập cả máy mp3 đang chiếm doanh thu chính hiện tại.

Giao mp3 cho Trương Dương lấy một nửa lợi nhuận, bên quầy hàng nhỏ kia thì Khương Tiêu không thể kiểm kê mỗi ngày. Theo thời khóa biểu, anh chỉ tới được một lần vào thứ Bảy, thời gian còn lại cũng không thể để Trương Dương lo liệu suốt, Hạ Uyển Uyển cũng giúp anh.

Anh bán hàng ở quầy nhỏ đó lâu rồi, phong cách ra sao mọi người cũng đã biết, bởi vì giá cả được ghi rất rõ trên nhãn nên khách thường ghé đã quen, rất nhiều người mua xong đều cầm hàng đi tự tính tiền rồi rời khỏi, giống như một cách thức tự mua sắm.

Xong chuyến nhập hàng Liễu Giang, năm lớp mười bận rộn của anh chính thức bắt đầu.

Lớp nhỏ kia của bọn họ trở thành lớp ưu tiên đặc biệt, do học thêm nên tiến độ học tập nhanh hơn hẳn các lớp khác, mọi người làm bạn cùng bàn một tháng cũng đã rất thân quen, thế nhưng Khương Tiêu không ngờ được rằng có một bất ngờ cực lớn đang chờ đợi anh vào ngày đầu tiên khai giảng.

ーー Lớp họ đón một bạn học "mới".

Vào tiết tự học buổi sáng, chủ nhiệm lớp dẫn người vào. Người nọ mặc đồng phục trường THPT số 1, khác với phong cách trang phục thường ngày của y, lúc bước vào lớp, y đi ngược sáng nên không lộ rõ mặt, khoảnh khắc đó Khương Tiêu vẫn chưa nhận ra.

Thế nhưng vừa quay người, nhìn thấy cặp mắt con lai màu xanh xám và khuôn mặt đẹp trai khá quen thuộc kia, anh lập tức biết được đây là ai.

"Chào mọi người, mình là học sinh mới chuyển trường tới - Lận Thành Duật."

Khương Tiêu:... Ơ này?

Còn ai có thể quản cậu ta không vậy hả?