CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Thời tiết về đêm lạnh hơn, không ít chủ quầy đã đóng sạp đi về. Ban ngày chen chúc tới lui còn ấm chút, giờ mất đi cảnh đông vui tấp nập, những cơn gió lùa vào chợ xuân từ bốn phía. Nhiệt độ càng ngày càng giảm, cảm giác như thở ra băng.
Lận Thành Duật khoác cho Khương Tiêu chiếc áo. Anh chê mặc vào phiền, lùng bùng hạn chế hoạt động nên cởi ra đặt sang một bên, nhất quyết không chịu mặc. Y nói sao cũng vô dụng, nói nhiều Khương Tiêu còn hung dữ với y.
Chỉ cần anh đanh giọng chút thôi là Lận Thành Duật lập tức không dám hó hé.
Hết cách, y đành phải giúp Khương Tiêu xếp hàng thật nhanh, làm vậy Khương Tiêu mới có thể về nhà sớm chút cho ấm áp.
Khương Tiêu tính xong số lượng hàng thì chuyển sang đếm tiền. Đếm hai lần, cảm giác sai sai, lại đếm thêm một lần. Sau khi ngẫm nghĩ, anh rút thẳng năm, sáu tờ tiền mặt một trăm tệ ra, đặt xuống trước mặt Lận Thành Duật.
Thời này tờ một trăm nhân dân tệ vẫn màu xanh lá.
"Tính ra không khớp, cậu nhét tiền vào phải không?" Khương Tiêu nói: "Đừng tưởng tôi không biết."
Giá cả hàng hóa trên sạp Khương Tiêu không đắt, những món đồ trị giá vài tệ đến vài chục tệ chiếm phần đông. Thời này tiền còn đáng giá, với các món đồ vượt qua 50 tệ, khách hàng luôn cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy Khương Tiêu không thể nhớ rõ từng khoản lúc ban ngày nhưng anh vẫn còn chút ấn tượng với những người rút trăm tệ ra để anh trả lại. Không nhiều như vậy.
Ban đầu Lận Thành Duật mạnh miệng, đánh chết cũng không nhận. Nhưng lần này Khương Tiêu tự tính các khoản rất rành mạch, y không thể cãi, qua qua lại lại, cuối cùng cũng thừa nhận.
Vốn định nhét nhiều chút, nhưng sợ nhiều quá dễ lộ.
─ ─ Lần sau y sẽ thử nhét tiền mệnh giá nhỏ.
Khương Tiêu muốn y lấy về, Lận Thành Duật lại kiên quyết không nhận: "Tiêu Tiêu à, dù là lúc mới quen biết, hai chúng ta cũng đâu thèm để ý chút tiền này, không phải sao?"
Khương Tiêu muốn tự gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Tính cách anh ấy vốn độc lập, chuyện gì mình cũng làm chủ thay anh ấy thì chắc chắn sẽ khiến anh ấy thấy phiền. Lận Thành Duật chẳng những không quấy rối mà còn hết lòng ủng hộ. Thế nhưng y nhét thêm tiền cho Khương Tiêu là vì mong anh không phải vất vả đến thế, không xung đột với chuyện kia.
"Tiền của em vốn là tiền của anh mà." Lận Thành Duật tiếp tục lén lút dắt tay anh: "Luôn là vậy."
Tay Khương Tiêu quá lạnh, Lận Thành Duật đặt tay anh lên l*иg ngực mình ủ ấm, muốn cho Khương Tiêu thoải mái hơn chút. Sau đó, y nghe thấy Khương Tiêu hỏi mình: "... Vậy nên cậu làm những việc này... là vì áy náy sao?"
Khương Tiêu thực sự không thể hiểu nổi sự chuyển biến trong thái độ của Lận Thành Duật. Đời trước rõ ràng người này đâu đặt mình vào lòng. Bản chất sẵn vậy rồi thì dù có sống lại một lần cũng chẳng thể thay đổi được ngay.
""Trước kia em có được quá dễ dàng nên coi thường, phung phí bừa bãi. Bây giờ không chiếm được mới là tốt nhất." - Là ý này sao?" Khương Tiêu nhìn y chăm chú, nói những lời này. Ánh mắt anh sáng ngời, tựa một ngọn đèn chiếu rọi lòng người giữa đêm đen gió tuyết.
"Không phải đâu anh."
Lận Thành Duật phủ định ngay tức thì. Y nghiêm túc nói: "Bởi vì em thích anh, bởi vì em yêu anh, trước kia em..."
Y nhìn vào đôi mắt Khương Tiêu, không thốt ra được những lời tiếp theo trong lòng. Không phải chột dạ vì lời của mình, chẳng qua là y luôn không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ mình từng yêu Khương Tiêu.
Tình yêu chưa bao giờ là chuyện trót lưỡi đầu môi.
Khương Tiêu cầm tiền nhét vào túi Lận Thành Duật. Anh im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu cười, chợt nói sang chuyện khác: "Đời trước, khoảng ba năm sau mẹ tôi qua đời."
Trái tim Lận Thành Duật trở nên căng thẳng, nắm tay anh chặt hơn chút.
"Đừng lo. Từ khi tôi trở về, sức khỏe bà đã khá hơn nhiều. Bệnh xuất phát từ tâm, bây giờ không kéo dài hết năm này qua năm khác, tôi chăm sóc cẩn thận, sau này bà sẽ sống lâu." Khương Tiêu đã thay đổi quá khứ khiến bản thân đau lòng khôn nguôi. Hiện giờ nhắc lại chuyện này, tâm trạng anh ngoài bình thản thì còn chút cảm giác may mắn, vì vậy nở nụ cười: "Đời trước những năm cấp hai cấp ba tôi quá hồ đồ. Trước lúc lâm chung, mẹ tôi kéo tôi lại dặn dò hai việc. Tôi luôn ghi tạc trong lòng, nghiêm túc thực hiện, không dám bừa bãi tiếp nữa."
Lận Thành Duật nghiêm túc lắng nghe, lòng hơi kích động. Từ khi sống lại trở về, Khương Tiêu rất hiếm khi tâm sự gì đó với y.
Y thấy Khương Tiêu ngừng một lát rồi mới lên tiếng tiếp: "Bà nói, cuộc sống là mặt gương. Mình đối xử với nó thế nào, nó sẽ trả lại cho mình thế đấy. Tôi hung hãn với người khác, nghĩ rằng đang bảo vệ bản thân, nhưng thực chất cuối cùng lại luôn tự khiến mình chịu khổ.
Bà biết bản chất tôi không xấu, có thể sửa gì thì phải sửa, không được nóng nảy như trước. Về sau dẫu cuộc sống ra sao cũng phải đối xử chân thành với người ta. Học cách quý trọng người mình thích, mà lỡ ghét người nào thì cũng đừng chơi xấu làm tổn thương người ta, học cách giúp mọi người làm điều tốt. Như vậy thì sau này dù chỉ còn lại mình tôi, cuộc sống cũng sẽ trôi qua không quá tệ."
Điều này không cần Khương Tiêu chứng minh, Lận Thành Duật cũng biết anh quả thực đã thực hiện rất tốt. Tính tình Khương Tiêu vừa hoạt bát vừa chân thành lương thiện. Sống chung với anh lâu, ai cũng phải khen một câu thoải mái.
"Hai là chuyện nên nỗ lực thì phải nỗ lực, thứ nên là của mình thì phải học cách tranh. Học tiến về phía trước, nhưng đôi mắt phải nhìn cho rõ ràng. Thứ gì không thuộc về mình, cần buông tay thì phải buông tay. Đau dài chi bằng đau ngắn, kịp thời ngăn ngừa tổn hại, chớ nên dây dưa vướng bận." Khương Tiêu nói: "Điều thứ hai, tôi không dám nói mình có thể làm được trọn vẹn."
Bởi vì Lận Thành Duật, y quả thực rất cố chấp.
Ngay từ đầu hai người đã không hợp nhau. Không hiểu là do không thấy rõ hay thấy rõ mà không buông bỏ được. Cuối cùng đau dài suốt mười lăm năm, vẫn là cô đơn kết thúc.
"Lận Thành Duật, tôi tặng lại hai câu này cho cậu." Khương Tiêu ngẩng đầu nhìn y: "Con người phải thành thật chút, nhìn kỹ chính bản thân mình, đừng tiếp tục mơ tưởng tới thứ không chiếm được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ hối hận."
Anh rút tay về.
"Nhưng điều duy nhất em hối hận chính là không sớm phát hiện em yêu anh đến vậy!"
Lận Thành Duật sợ nhất anh đối xử với mình bằng thái độ bình thản này. Điềm tĩnh tựa giếng cổ, khám phá hồng trần, không một gợn sóng.
Y ép xuống cảm giác lo lắng không yên, vội vàng ôm người trước mắt vào lòng. Thế nhưng Khương Tiêu ở ngoài chịu nhiều gió tuyết, ôm anh luôn lạnh lẽo, che chắn thế nào cũng không ấm lên.
"Tiêu Tiêu à, từ lúc tỉnh lại em đã cảm thấy, đời này chính là do em cầu xin có được." Lận Thành Duật nói bên tai anh: "Sau khi anh đi, em sống rất đau khổ."
Y không biết nên hình dung sự đau khổ này thế nào với Khương Tiêu, đau đớn khổ sở đến muốn chết đi.
Rõ ràng trước khi đi, y thấy Khương Tiêu vẫn còn khỏe mạnh. Vậy mà khi trở về người đã không còn, cuối cùng đến mặt cũng không thể thấy. Y không biết tại sao lại vậy. Những người bạn đó của Khương Tiêu biết đôi ba phần, không ai tỏ thái độ tốt với y. Tất cả đều không chịu nói gì cả, có người còn cố tình cản trở. Y hao hết đủ loại quan hệ, tìm kiếm khoảng nửa năm mới tìm được mộ của Khương Tiêu.
Thấy mộ không phải được an ủi, mà là càng đau đớn hơn.
Sự hối hận này là moi tim khoét phổi, là sống một giây bằng một năm đằng đẵng. Có Khương Tiêu là cuộc sống, không có anh chính là những ngày tháng dằn vặt giày vò.
Hận bản thân không thể chết đi, lại cảm thấy chết quá dễ dàng, thấy hồn phách cũng không biết nên nói sao. Y rề rà đến lúc thật sự không sống nổi nữa, một lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện thế giới đã ngược về.
Đây tựa như một giấc mơ đẹp y nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được. Thế nên dù khi gặp lại bị Khương Tiêu nói lời lạnh nhạt, trong lòng khó chịu, thì khoảnh khắc nhìn thấy người ấy còn sống sờ sờ trước mặt, y lại mau chóng điều chỉnh cảm xúc, không thấy mình tủi thân nữa.
"Em muốn đền bù cho anh, bảo vệ anh, đối xử tốt với anh, chúng ta... có thể ở bên nhau một lần nữa." Nói rồi, Lận Thành Duật lại nhỏ giọng bổ sung: "Anh không yêu em cũng được, nhưng em muốn canh giữ bên anh, em muốn yêu anh. Tiêu Tiêu à, đây là ý nghĩa của việc em sống lại."
Tiêu Tiêu tránh khỏi lòng y. Bây giờ anh không giận dữ, trong ánh mắt nhìn Lận Thành Duật chỉ còn sự thương hại.
"Chúng ta đều là người đã từng chết một lần. Đau một lần rồi thôi. Đời trước tôi không thấy rõ, giờ đây cuối cùng cũng rõ ràng." Khương Tiêu thở dài: "Có điều cậu vẫn còn lún sâu trong đó, sống một cách mịt mờ."
Rất nhiều chuyện không thể nói tỏ qua dăm ba câu. Anh bình tĩnh nói những lời này với Lận Thành Duật không phải là ứng phó tùy tiện như trước. Anh đang thật lòng muốn tháo gỡ khúc mắc để y buông tha cho mình, cũng buông tha cho y.
"Lận Thành Duật, nếu lòng tôi tàn nhẫn hơn chút, tâm tôi xấu xa hơn chút thì tôi đủ khả năng lợi dụng sự áy náy của cậu làm rất nhiều việc. Cố tình tra tấn, ác ý lợi dụng, thế cũng không thể nói là tôi không tốt, đó chẳng qua chỉ là lấy oán báo oán mà thôi, thực sự không hổ thẹn với lương tâm. Tuy nhiên tôi không làm vậy, tôi nhớ kỹ lời mẹ dặn, không làm được. Nhưng cậu không thể được nước lấn tới." Khương Tiêu nói, tiếp đó lại lẩm bẩm: "Thôi, không tự trải qua đau khổ, nói sao cũng vô ích."
Chẳng hạn như khi anh ở lớp số 15, rất nhiều người thấy anh bắt đầu học hành đều cảm thấy tò mò, hầu như ngày nào cũng có người một câu vì sao. Khương Tiêu cũng đã nói với tất cả mọi người rằng bây giờ không nghiêm túc nỗ lực thì sau này sẽ chịu khổ gấp mười lần, hối hận chẳng kịp nữa. Bản thân anh từng bỏ lỡ nên anh biết, mỗi lần nói là một lần khuyên, thế nhưng không một ai nghe anh.
Ngoại trừ Diệp Ảnh Ảnh, mặc dù lúc anh nói cũng vô dụng nhưng tập tranh kia đã khơi gợi mồi lửa trong lòng cậu chàng, vì vậy cậu chàng mới thực sự bắt đầu nỗ lực.
Chỉ nói thôi khó ngấm, xưa nay Lận Thành Duật cũng có bao giờ nghe lời anh đâu. Chỉ tự bản thân hiểu được mới thật sự tính là rõ ràng.
"Cậu tự rề rà đi. Tôi về nhà, đừng đi theo tôi."
Khương Tiêu không muốn ở lại chỗ này thêm nữa. Trước khi đi, anh để lại cho Lận Thành Duật câu cuối cùng trong ngày hôm nay: "Chuyện không có kết quả, càng làm càng sai."
Một mối nghiệt duyên, cắt không sạch sẽ.
Trên đường anh về, Lận Thành Duật vẫn đi đằng sau, theo anh cả quãng đường.
Khương Tiêu không thích ở chung với y. Lúc bày hàng bận rộn, anh không rảnh quan tâm người đứng bên cạnh là ai. Song mỗi khi nhàn rỗi chỉ có hai người, anh rất dễ bị sa vào chuyện cũ trước kia, lại biến thành một người lớn nặng nề âm u.
Hiện giờ anh chính là một học sinh cấp hai, có mẹ, có bạn bè, có sự học. Vất vả lắm mới quay ngược lần nữa, anh nên hoạt bát rạng rỡ trở lại, đây là điều anh xứng đáng có được.
Về đến nhà, Hạ Uyển Uyển chuẩn bị bữa khuya cho Khương Tiêu. Lúc ở sạp anh bận luôn tay luôn chân, chỉ ăn tạm chút gì lấp bụng, tới nhà là đói bụng.
Hạ Uyển Uyển nhìn anh ăn hoành thánh, không nhịn được vuốt tóc con trai, thở ngắn than dài: "Sao lại vất vả thành như vậy? Ngày mai con không đi được không?"
Có điều trước đó bà đã đồng ý với Khương Tiêu, bây giờ không tiện đổi ý. Bà thầm trách mình vô dụng, lương thấp, không kiếm được mấy đồng, nếu không nào cần đứa trẻ mới chừng đó tuổi đã phải tốn công trù tính quy hoạch những việc này.
Khương Tiêu vừa nhìn qua đã biết bà đang nghĩ gì trong lòng.
"Có người giúp con mà, không vất vả gì đâu ạ." Khương Tiêu cười với bà: "Mẹ không phải lo chuyện này đâu mẹ, mẹ ở nhà có thời gian thì đọc sách là con yên lòng rồi."
Hạ Uyển Uyển muốn thi tiếp bằng Kế toán, Khương Tiêu cũng đã xem qua. Thi CPA không dễ, nhưng cuộc sống có mục tiêu đứng đắn thì nói chung là một chuyện tốt.
Chẳng qua Khương Tiêu nhắc tới chuyện có người giúp mình lại khiến bà nhớ tới thiếu niên kia. Không hiểu sao cậu đó lại ở bên cạnh Khương Tiêu.
"Cậu kia..."
Bà cất lời, lại không biết nói gì. Đến tên Lận Thành Duật bà cũng không biết.
"Mẹ hãy tin con." Khương Tiêu ăn hết bát hoành thánh. Anh xoa bụng cười, cho qua chủ đề này: "Con sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện."