Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 28: Tôi đang bận

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Trên đời này không ai là hoàn hảo. Lận Thành Duật cũng không thể làm tốt một số chuyện, ví dụ như vào bếp. Khả năng nấu nướng của y tàm tạm thôi.

Chuyện nấu nướng này nói khó thì khó, nói dễ lại dễ. Chẳng hạn với một số món phổ biến như cơm chiên trứng, chỉ cần tay không tàn thì làm theo công thức hoặc được người khác cầm tay dạy là ắt sẽ ra hình ra dạng, không quá khó ăn, song cũng chỉ ở mức bình thường. Nâng cao hơn chút là biến tấu thành đủ thể loại cơm chiên trứng, đạt trình độ một lần nếm khó quên thì rất khó. Điều này đòi hỏi tài năng, hoặc luyện tập từ năm này qua năm khác mới được.

Lận Thành Duật thuộc tuýp người không có tài nấu nướng, luyện đi luyện lại vẫn vô dụng. Món cơm chiên trứng lần đầu y làm là loại ăn được nhưng không ngon, mãi đến bây giờ vẫn chưa tiến bộ.

Ngấy thế mà cứ ham làm làm gì không biết.

Vậy mà Lận Thành Duật lại vui với những điều mình làm dù chẳng ai hiểu. Lận Dung Giai không dám nói gì, cúi đầu chọc chọc đĩa thạch sữa của mình.

Trong phòng bếp, cơm chiên trứng đã ra lò. Lận Thành Duật ngồi xuống bên bàn. Cô nàng thấy y ăn một miếng rồi lẩm bẩm: "Vẫn không giống lắm."

Nghe vậy, Lận Dung Giai ngẩng đầu nhìn y một cách khó hiểu.

Giống ai cơ?

Món này mỗi người làm ra lại có một hương vị khác nhau. Dựa theo cách gia giảm độ lửa và nêm gia vị, món ăn Khương Tiêu làm ở mỗi giai đoạn đều khác nhau, Lận Thành Duật không làm giống được. Thực chất y cũng chẳng nhớ nổi hương vị món cơm Khương Tiêu làm, chỉ cảm thấy làm kiểu gì cũng khác, làm thế nào cũng không phải hương vị năm xưa.

Dẫu vậy, y vẫn ăn từng thìa cho hết.

Trời đã khuya, Lận Dung Giai không chịu nổi nữa, đi về ngủ. Lận Thành Duật vẫn còn chút tinh thần, sau khi về phòng y gọi cho chú Nhạc một cuộc, hỏi chuyện bên Khương Tiêu, biết điều hòa đã được đưa tới.

Thời này không phải không có máy rửa bát, tuy nhiên ít ai để ý đến nó. Hiện giờ không biết liệu mẹ Khương có thích nghi được với loại máy móc này hay không, hơn nữa phòng bếp nhà họ Khương lại khá nhỏ, thêm một cái máy vào càng chật chội bất tiện. Lắp chiếc điều hòa tính ra mới thực dụng, xem hiệu quả lâu dài cũng ổn hơn.

Nếu có thể, thật ra y muốn đổi toàn bộ căn nhà cũ của nhà họ Khương, nhưng y không dám. Bây giờ Khương Tiêu không thích y nhúng tay vào, thỉnh thoảng thành công một hai việc thôi đã hết sức gian nan, còn không dám thừa nhận nữa.

Y biết cả chuyện hôm nay Khương Tiêu vừa thi cuối kỳ xong, kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu rồi.

Nói là kỳ nghỉ nhưng nương theo tính tình của Khương Tiêu thì hẳn anh lại bận chân không chạm đất.

Anh ấy sẽ tới Liễu Giang nhỉ?

Lận Thành Duật đoán đúng. Ngày kế tiếp Khương Tiêu đã dần bận rộn.

Trường học bắt đầu cho nghỉ, mặc dù bên cửa hàng băng đĩa còn có khách khác, nhưng thiếu đi các học sinh xung quanh thì lượng khách vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn. Số tiền quầy hàng nhỏ kiếm được cũng có hạn.

Nghỉ đông là cơ hội tốt như vậy, chính Khương Tiêu cũng muốn hành động.

Tuy bây giờ trời lạnh, mọi người không thích ra ngoài, nhưng Tết nhất sắp tới rồi, nhiều nhà muốn mua sắm hàng Tết, vì vậy sẽ chi mạnh tay hơn.

Đợt hàng này Khương Tiêu định mua khác những đợt cũ. Đồ dùng trước thềm năm mới không phải loại hàng nhỏ, anh sẽ không khiến chú Diệp khó xử, vả lại lòng anh cũng hiểu rõ rằng tiền nào cần tiêu phải chấp nhận tốn.

Chuyến này, anh thuê hẳn nửa bên xe của Diệp Binh, nửa bên khác để chỗ vận chuyển linh kiện cho các xưởng gia công nhỏ, các linh kiện nhỏ cũng không chiếm diện tích lớn. Vốn chuyến này đã không sử dụng hết cả chiếc xe tải, cộng thêm Diệp Binh móc nối, Khương Tiêu sẵn sàng chi tiền, tính ra khá lãi nên đối phương cũng không tỏ ý kiến gì.

Tiết khí cuối năm*(1 năm có 24 tiết khí), các cửa hàng ở chợ buôn sỉ Liễu Giang lục tục đóng cửa, giá cả không ổn định lắm. Khương Tiêu muốn nhân lúc còn sớm đi một chuyến lựa đồ cẩn thận, phải dự trữ đủ hàng mới được.

Không bao lâu sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, anh đã xuất phát cùng xe tải tới Liễu Giang. Thời tiết ở Liễu Giang so ra ấm áp hơn nhiều.

Khương Tiêu xuống xe, vừa mới vươn người giữa vùng trời ấm áp, quay đầu lại đã thấy Lận Thành Duật đứng cách đó không xa cười vẫy tay với anh.

Đây là địa phận của y, đến cũng là chuyện bình thường. Đường ai nấy đi, y thích đi đâu kệ y, Khương Tiêu cứ thẳng tiến tới chợ buôn sỉ.

Lần này anh thay đổi mục tiêu mua sắm. Trước kia món nào bán chạy anh vẫn sẽ nhập một ít, còn lần này anh lựa chọn nhập nhiều hàng hóa phổ thông. Một số người lớn thường mua quà cho con trẻ trong nhà vào thời điểm này. Anh cũng chọn cả một số món đồ chơi thịnh hành một thời. Do thời gian gấp rút nên anh cắm rễ luôn trong chợ buôn sỉ, mặc cả chọn hàng điên đảo ngày đêm mà không thấy mệt, kiện hàng nào cũng phải xem kỹ.

Anh xem xét chủ yếu dựa trên các yếu tố đối tượng khách hàng, giá cả họ chấp nhận và mình kiếm được bao nhiêu.

Vụ làm ăn nào cũng không dễ dàng, người nào kiếm tiền cũng không đơn giản, anh luôn phải suy tính kỹ càng, mua bán cẩn thận.

Hai đời Khương Tiêu đều lăn xả từ tầng chót lên. Dù lúc này Lận Thành Duật theo anh không rời, nhưng khả năng cả hai không có tiếng nói chung gì trong chuyện này. Khương Tiêu cũng không rảnh nói chuyện với y.

Gần mặt đến vậy, lại cách lòng biết mấy.

Trong mắt anh, Lận Thành Duật hiện tại chỉ là chưa thấy rõ thôi. Sớm muộn gì cũng có ngày y sẽ hiểu được.

Đời trước, Lận Thành Duật luôn bận rộn, bận học bận làm. Y luôn coi đây là lý do để gạt phắt đi rất nhiều dịp ở bên Khương Tiêu. Khương Tiêu không nói, y cũng không phát hiện ra rốt cuộc điều đó đã khiến người ta tổn thương đến nhường nào.

Hiện giờ Khương Tiêu đang bận thật. Lận Thành Duật không muốn quấy rầy việc quan trọng của anh, nhưng y muốn hỗ trợ. Chỉ nói được dăm ba câu cũng không sao, Khương Tiêu để ý tới y chút thôi là đủ rồi.

Chẳng qua bất kể y tìm đề tài gì, đối phương vẫn như không hề nghe thấy, tựa hồ y là một người vô hình. Y cầm vài món hàng mình chọn đưa Khương Tiêu xem, Khương Tiêu lại dứt khoát đi ngang qua mình. Bị y làm phiền nhiều, anh mới lạnh nhạt thốt ra mấy chữ:

"Tôi đang bận." Khương Tiêu nói với y, ánh mắt lại không nhìn y. Một lát sau, anh tiếp tục nhấn mạnh thêm một lần: "Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi."

Sau đấy không thèm để ý tới y nữa.

Khương Tiêu không nổi giận, chỉ bình thản trần thuật sự thật. Thế nhưng khi nghe những lời này nhiều lại có cảm giác đau đớn tựa dao cùn cắt thịt.

Ý của câu "Tôi đang bận" thực chất chính là "Cậu không quan trọng".

Đổi vị trí suy nghĩ thì nói ra ba chữ này thật nhẹ nhàng, chỉ khi đổi vị trí trải nghiệm mới biết thế nào là hối hận.

Mọi chuyện luôn có thứ tự ưu tiên. Lận Thành Duật rất rõ vị trí của mình trong lòng Khương Tiêu bây giờ là ở đâu, nhưng Khương Tiêu lại luôn dùng hành động thực tế nhắc nhở y hết lần này tới lần khác.

Y khó chịu không nói nổi thành lời, song vẫn không chịu đi.

Đời trước Khương Tiêu bắt đầu đi lên từ hai bàn tay trắng thế nào, Lận Thành Duật biết đôi chút. Có điều khi ấy y đang học tập, xét cho cùng chưa từng trải qua thật, nên y chỉ biết Khương Tiêu làm rất nhiều việc, dài hạn ngắn hạn, chỉ cần kiếm ra tiền là được.

Trời không phụ kẻ cần cù. Lận Thành Duật biết Khương Tiêu dần có tiền có sự nghiệp, còn tiêu rất nhiều cho y. Ấy vậy mà thật đáng chê cười khi đến đời này y mới biết anh kiếm khoản tiền đó bằng cách nào.

Tiền mồ hôi nước mắt theo đúng nghĩa đen.

Ở chợ buôn sỉ, phải tranh với chủ cửa hàng đến từng đồng xu, mặc cả, thêm hàng tặng kèm, chọn hàng, xem xét chất lượng. Gương mặt kia của Khương Tiêu chen chúc trong một đám người trưởng thành, kinh nghiệm mua bán còn dày dặn hơn cả bọn họ.

Anh rất biết cách phát huy thế mạnh của mình hiện tại, lúc nào nên tỏ ra yếu thế thì sẽ yếu thế. Lần này có không ít người tới nhập hàng, anh không để ý đến Lận Thành Duật nhưng lại giao lưu với người khác, cười tươi xán lạn khiến người ta yêu mến, hỏi chuyện một số khách quen của chủ cửa hàng. Có người mặc kệ anh, từ vẻ mặt đến giọng điệu đều chẳng thân thiện, anh chỉ cười cho qua. Nhưng duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, luôn tìm được những người chịu trò chuyện với anh, nói loại hàng nào bán khá chạy. Có người còn phối hợp với Khương Tiêu cùng ép giá, trợ giúp nhiều cho anh.

Khương Tiêu ăn trưa ở chợ buôn sỉ luôn. Anh không ăn đồ Lận Thành Duật mang cho mà đi ăn mì thịt bò với mấy người đến nhập hàng khác anh vừa xưng anh gọi em.

Lận Thành Duật ngồi cùng bàn anh. Chủ buôn kia tính tình cũng hào sảng, sáp tới hỏi Khương Tiêu: "Em trai của em đấy à?"

Khương Tiêu lắc đầu, đáp: "Không phải đâu ạ."

"Cũng đúng, hai người các em trông không giống nhau." Đối phương nói rồi lại nhìn Lận Thành Duật từ trên xuống dưới một lượt, thì thầm một câu: "Mặc thành thế này..."

"Chúng tôi là bạn bè." Lận Thành Duật giải thích, sau đó lén quan sát Khương Tiêu: "Tôi chỉ muốn đến giúp anh ấy."

Khương Tiêu không tỏ ý kiến gì, vừa cất lời đã thay đổi chủ đề, vẫn là về chuyện làm ăn.

Bận rộn ở chợ buôn sỉ lâu như vậy, lần này mang về càng nhiều hàng hơn. Chiếc xe đẩy Khương Tiêu mượn không kham nổi nên chẳng giúp được mấy, đường vào chợ buôn sỉ lại nhỏ hẹp, xe tải không vào được, có chỗ còn phải lên xuống bậc thang. Khương Tiêu phải đóng gói từng kiện hàng một đặt ở cổng chợ rồi cho lên xe ba gác mình thuê, xe ba gác tiếp tục vận chuyển đến chỗ khu công nghiệp xe tải đang đỗ.

Có chỗ chủ quán có thời gian thì nói sẽ hỗ trợ chuyển hàng, có chỗ thì yêu cầu tự tới lấy.

Lúc này gọi người không kịp nữa rồi, còn chưa kịp gọi điện thoại Khương Tiêu đã khiêng hàng ra ngoài. Lận Thành Duật chứng kiến cảnh này, dĩ nhiên sẽ khiêng cùng anh. Nhân công lao động miễn phí ở đây, Khương Tiêu lười tốn công cản y. Hàng lên vai mới biết nặng tới cỡ nào.

Thể lực của Lận Thành Duật không tồi, Khương Tiêu cũng không phải không biết mệt. Băng qua hẻm nhỏ và từng bậc thang, hai người thở hồng hộc khiêng hàng tới nơi, Khương Tiêu vừa lau mồ hôi trên mặt vừa cởϊ áσ khoác vắt lên vai, tiếp tục quay về.

Anh mãi luôn tràn trề sức sống thế đấy.

Khương Tiêu chính là người như vậy. Anh tựa một đóa hoa sinh trưởng trên vách đá, tựa cả ngọc trai trong nước bùn. Dù đang ở hoàn cảnh nào, anh cũng luôn có thể nỗ lực tự trèo lên trên. Người như anh dưới chân nổi gió, trong mắt chứa ánh sáng, là vầng thái dương trời sinh, chỉ cần thấy chút hy vọng thôi là sẽ có thể sáng lên, nóng lên.

Thân thể Lận Thành Duật lạnh lẽo, luôn lạnh lẽo như vậy. Y được Khương Tiêu kề tim ủ ấm một lần. Khi ấy không biết cách quý trọng, lúc có anh mọi chuyện đều tốt đẹp, lúc anh chợt rời đi lại như rơi vào đầm nước rét lạnh.

Thế nhưng Khương Tiêu từng bị y làm tổn thương sống lại lần nữa, giây phút gặp lại y, toàn thân anh vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Y bị Khương Tiêu như thế hấp dẫn, lòng hết sức rõ ràng: là mình không rời khỏi Khương Tiêu chứ không phải anh không rời khỏi mình. Vì vậy, dẫu bây giờ trong mắt Khương Tiêu có y hay không, y vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, không ngăn nổi lòng mình.

Khương Tiêu chẳng quan tâm Lận Thành Duật đang nghĩ gì. Anh thực sự không thèm đếm xỉa tới y. Anh luôn cho rằng tình cảm là chuyện của hai người. Năm đó anh lưu luyến si mê Lận Thành Duật, đối phương cũng đáp lại, tuy hơi ít ỏi, yêu không sâu đậm bằng mình, nhưng xem xét cẩn thận vẫn là có, thế nên mình mới ngày càng lún sâu.

Giờ đây mình lạnh nhạt không đáp lại hay đối tốt với cậu ta nữa, Lận Thành Duật có kiên trì đến mấy thì cứ vậy mãi cũng phải từ bỏ. Lòng người luôn có giới hạn.

Suy nghĩ của hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhất thời không cách nào hợp lại, tốt nhất là không nói gì.

Sau khi Khương Tiêu nhét từng kiện hàng vào kho, hai mươi nghìn tệ trong thẻ cũng chạm đáy, trên người chỉ còn dư vài trăm tệ.

Diệp Binh nói với anh rằng Hậu Lâm đang có tuyết lớn, mấy lối đi bên kia đều bị chặn hết, dọn xong tuyết trên đường phải tốn mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ đi cũng bị tắc đường, chi bằng xuất phát muộn chút.

"Thế vừa hay." Khương Tiêu nghe xong không chỉ không nôn nóng mà còn rất mừng: "Vừa hay, chú Diệp chờ cháu nhé ạ, cháu còn chuyện chưa làm xong."