CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Sau khi ra khỏi quán ăn, Khương Tiêu vứt cốc sữa đậu nành nguội lạnh đã uống được một nửa kia vào thùng rác.
Ngoài trời nổi gió to, anh trùm chiếc mũ áo khoác lên đầu, một mình trở về, cúi đầu, thuận tay lau giọt lệ nơi khóe mi.
Nói xong những lời đó với Lận Thành Duật, thực ra lòng anh cũng rối ren. Suy cho cùng người từng trải qua những chuyện nó chính là bản thân Khương Tiêu, anh không phải kẻ đầu gỗ chẳng có chút cảm giác nào.
Buông bỏ là một loại giải thoát, nhưng mỗi khi nhớ lại hồi ức luôn thấy khó mà thở nổi.
Chú ý từng chi tiết nhỏ của người mình yêu, chỉ cần được đối phương công nhận chút thôi đã thấy vui mừng, tình yêu vừa hèn mọn vừa xót xa. Khi bị Lận Thành Duật đối xử một cách hời hợt, cuối cùng chờ chết trên giường bệnh, chỉ mình anh mới hiểu lòng mình đớn đau khó chịu biết bao nhiêu.
Hai giọt nước mắt kia, Khương Tiêu giữ lại vì chính mình trong quá khứ.
Người đối đãi với mình như vậy sao dám nói những lời đó? Sao còn mặt mũi nói thế? Giờ lại bảo thích bảo yêu, không thấy đáng cười và đáng buồn ư?
Anh sẽ không bao giờ tin những chuyện ma quỷ đấy nữa.
Buổi chiều, Diệp Binh nghỉ ngơi đủ rồi, hàng hóa cũng đã được đóng gói vào xe. Khương Tiêu nhét chiếc túi da rắn nhỏ của mình vào góc thùng xe, xe chuẩn bị khởi hành về Hậu Lâm.
Kết quả, vừa nhét hàng hóa vào xong, quay đầu lại, đập vào mắt anh lại là Lận Thành Duật đang đứng cách xe tải không xa, đôi mắt vẫn còn đo đỏ.
Sao vẫn tới nữa thế?
Khương Tiêu nhíu mày.
Diệp Binh đang xem xét tình trạng thùng hàng và xe tải, chú cũng trông thấy y.
"Chẳng lẽ Khương Hải quen biết nhà giàu nào ở Liễu Giang thật?" Diệp Binh biết sơ sơ chuyện nhà họ Lận tìm tới. Người trong khách sạn có quan hệ tốt với chú, đây cũng không phải lần đầu chú nhìn thấy gương mặt khiến người ta ấn tượng đậm sâu của Lận Thành Duật, vì vậy không nhịn được nói thầm: "Trước kia đã nghe cậu ấy nhắc bao giờ đâu? Sao người này cứ tới tìm cháu hết lần này tới lần khác thế?"
Khương Hải là tên của cha Khương Tiêu.
"Cha cháu không giấu chuyện gì đâu ạ, chú Diệp đừng nói nữa." Khương Tiêu đáp: "Người nhà này kỳ quặc lắm, chú đừng nên tiếp xúc nhiều thì hơn."
Diệp Binh liếc nhìn anh, có lẽ hiếm khi thấy vẻ mặt Khương Tiêu nghiêm túc đến vậy.
Chú làm tài xế xe tải lâu rồi, từng gặp không ít người khắp trời Nam đất Bắc, tính cách khéo đưa đẩy. Ngoại trừ mấy người bạn thân thiết, ra ngoài chỉ quan tâm chỗ tốt chứ không quan tâm người. Nhưng Khương Tiêu không thích. Đó là chuyện của nhà họ Khương, chú không thể lo chuyện bao đồng nhúng tay vào. Huống hồ cả hai đều là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, Diệp Binh hơn hai giáp. Chú thấy người đằng kia đi tới, song Khương Tiêu không cho quan tâm nên cũng không tiện nhiều lời. Vì vậy sau khi kiểm tra xong tình trạng xe, chú ngồi lên ghế lái chờ Khương Tiêu.
Qua nhiều lần xem xét, Diệp Binh cứ luôn cảm thấy người này chỉ tới vì Khương Tiêu, không phải do chuyện của bậc cha chú.
Khương Tiêu cũng muốn theo lên xe, nhưng Lận Thành Duật lại nhanh tay túm lấy tay anh.
"Tiêu Tiêu..." Y nở nụ cười lấy lòng với Khương Tiêu, tuy nhiên nụ cười kết hợp với đôi mắt có dấu vết từng khóc trở nên khá kỳ cục, cười mà cứ như khóc: "Em có thứ này tặng anh, trưa nay anh đi vội quá, quên cầm."
Y xách theo vài chiếc túi của cửa hàng bách hóa muốn dúi vào tay anh, thế nhưng dù chạm được tới tay Khương Tiêu thì giây tiếp theo chúng cũng đều bị anh tiện tay đặt xuống đất.
Khương Tiêu không chịu nhận đồ của y.
"Bên Hậu Lâm lạnh, chỉ là ít quần áo thôi Tiêu Tiêu." Lận Thành Duật cười khổ, nói: "Coi như báo đáp... cũng không được sao?"
"Tôi không gánh nổi phần báo đáp này." Khương Tiêu cười lạnh lùng: "Tiền tôi sẽ tự kiếm, quần áo tôi sẽ tự mua, không cần cậu giả lòng hảo tâm."
"Tiêu Tiêu à, em biết bây giờ em nói gì anh cũng không tin." Lận Thành Duật thở dài: "Nhưng em nói yêu anh là sự thật. Em sẽ không buông tay, em không thể buông tay."
"Lận Thành Duật! Có phải cậu nghe không hiểu tiếng người hay không?!"
"Em nghe hiểu. Anh nói chia tay, được." Lận Thành Duật nói: "Em theo đuổi lại anh một lần nữa."
Giờ phút này, y còn cố chấp hơn cả Khương Tiêu, một khi bắt lấy người là đến chết cũng không buông tay. Huống hồ đây còn là bảo bối mất đi tìm về được, y càng không muốn từ bỏ.
"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng lãng phí công sức nữa." Khương Tiêu nhìn y, cười gằn một tiếng: "Không thể nào."
Nói xong câu đó, anh bất ngờ sút vào cẳng chân Lận Thành Duật.
Khương Tiêu đây quả thực rất thạo đánh nhau, hơn nữa còn đánh người rất đau. Anh dùng toàn bộ sức lực, Lận Thành Duật nhất thời chưa phản ứng kịp, cơn đau thấu tim đã truyền tới từ cẳng chân.
Dẫu vậy, y vẫn nắm tay Khương Tiêu không chịu thả, có điều sức nắm không lớn như trước nữa. Khương Tiêu bèn nhân lúc này đẩy Lận Thành Duật ngã xuống đất, sau khi tránh thoát thì rảo bước leo thẳng một mạch lên ghế phụ.
"Đi thôi chú Diệp." Khương Tiêu tiện tay thắt đai an toàn: "Đã hơi muộn rồi, chú cẩn thận chút, đừng để đυ.ng vào người ta rồi bị đền tiền."
Diệp Binh: "Ờ ờ."
Chú cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, tuy nhiên chú không nói nhiều.
Lúc xe khởi động, cách cửa kính xe, Khương Tiêu nhìn thấy Lận Thành Duật bò dậy từ mặt đất, đôi mắt nhìn đăm đăm vào anh đang ngồi trong xe. Xe từ từ di chuyển, y vội chạy theo, chân còn khập khiễng, tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng xe vừa rẽ ngoặt thì không còn thấy người nữa.
Khương Tiêu nhân dịp cuối tuần tới Liễu Giang nhập hàng, anh còn phải về đi học. Dù Lận Thành Duật không muốn anh rời đi thì cũng không thể buộc anh vào bên mình. Về đến nhà, y kéo ống quần lên, thấy chỗ cẳng chân tím bầm một mảng lớn.
Anh ấy không nương chân chút nào.
Lận Thành Duật thở dài, lấy túi chườm đá chườm một lát, rồi tự bôi dầu thuốc cho mình, chẳng qua vừa chạm vào đã đau. Đúng lúc này, chú Nhạc tới tìm y, thấy được y theo đuổi người ta vật vã khổ sở tới nhường nào.
Chú Nhạc có đạo đức nghề nghiệp rất cao, không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người nhà họ Lận. Người giàu thích lấy tiền ném chơi không phải chuyện gì khó chấp nhận, chú thấy nhiều rồi. Nhưng mà người như Lận Thành Duật quả đúng là hiếm gặp. Hành động của cậu trên mọi phương diện đều không phù hợp với lứa tuổi.
"Không thể sống thiếu cậu ấy sao?" Chú Nhạc nhận lấy dầu thuốc, bôi cho y, thở dài: "Biến mình thành nông nỗi này."
Không cần nói chú cũng biết vết thương này của Lận Thành Duật là do ai đá. Nhà họ Lận nhiều tiền, để phòng ngừa bị bắt cóc, từ nhỏ trẻ con trong nhà đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Quyền cước của Lận Thành Duật không tồi. Người có thể khiến y đứng im chịu trận, chấp nhận bị đá như vậy phải là người y cực kỳ quan tâm, không dám động vào dù chỉ một sợi tóc.
"Không thể sống thiếu anh ấy." Lận Thành Duật nói, thậm chí còn khẽ cười: "Bây giờ anh ấy làm gì với cháu cháu cũng vui."
Hết thuốc chữa rồi.
Chú Nhạc thở dài, không đề cập tới chuyện này nữa, thay vào đó nói với y về hướng đi gần đây của Lận Phong.
Hai người bàn về hạng mục Minh Nguyệt Loan. Sau khi tra xét cẩn thận các khoản mục trong công ty, chú Nhạc phát hiện công ty vật liệu xây dựng kia của nhà vợ Lận Phong đã thực hiện vài cuộc làm ăn với Vịnh Giang, tuy nhiên ngoại trừ mối quan hệ liên quan thì thương vụ này tạm chưa có vấn đề gì lớn. Đến kho hàng xem thử, chất lượng nguyên liệu cũng không tệ, có khả năng kiếm lời từ khâu trung gian nhưng số lượng không nhiều.
Dù ông nội biết cũng không giận là bao. Ai chẳng có lòng riêng, vẫn chưa tới lúc bứt dây động rừng.
Chừng nào hạng mục Minh Nguyệt Loan bắt đầu, Vịnh Giang mở rộng bốn phía, lá gan của đối phương mới to lên.
Nhắc đến chuyện công ty, Lận Thành Duật có vẻ bình thường hơn nhiều. Y hỏi kỹ một lượt, sau đó tiếp tục dặn chú Nhạc để ý cẩn thận phương diện kia.
Mặc dù đời trước Lận Thành Duật từng công tác rồi, nhưng kinh nghiệm khác với việc có hiểu biết về thực trạng công ty hiện nay hay không. Y phải học thêm nhiều thứ lắm.
Khương Tiêu, Khương Tiêu.
Ngày nào y cũng phải đọc lên cái tên này mới ngủ được.
Có điều gần đây ông nội cũng cảm thấy y khác thường. Để đánh lạc hướng chú ý của y, ông cụ đã sắp xếp cho y ngày càng nhiều bài tập và nhiệm vụ hơn, y còn phải tới trường học nữa. Thành ra bây giờ y bị gia đình quản chặt, đặc biệt về lộ trình di chuyển. Muốn điều xe đến Hậu Lâm bất cứ lúc nào là một chuyện vốn đã khó nay càng khó hơn.
"Nào phải cấm không cho đi luôn đâu." Nhạc Thành an ủi y: "Vả lại người ta cũng đâu muốn gặp cậu, đi thường xuyên quá sẽ bị phản tác dụng. Ông cụ đang suy nghĩ cho cậu đó."
Thực ra lời này của chú rất có lý. Dù gì sau khi về Hậu Lâm, Khương Tiêu cũng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, kiểm kê hàng mới xong thì bắt đầu ghi sổ và phân loại hàng vào quầy.
Quầy hàng có diện tích hữu hạn, anh bán rất nhiều thứ theo từng lô, không vội.
Cùng với đó, những món hàng mua hộ anh chọn riêng đều được các bạn nữ nhất trí công nhận. Đeo cặp sách đó đi trong trường quả thực rất thu hút ánh nhìn, vì vậy Khương Tiêu đã bán hết mấy chiếc cặp mang về. Chẳng qua giá của chúng cao nên không phải bạn nữ nào cũng mua nổi. Ngoài ra, doanh số túi đựng bút, túi tiền nhỏ và mấy vật trang sức tương tự cũng không tồi.
Quầy hàng nhỏ của anh ngày càng nổi tiếng. Từ khi chức năng mua hộ của anh được khai quật, đã có mấy nữ sinh nhà giàu một mình tìm tới nhà anh đặt vài loại hàng.
Lâm Hạc Nguyên cũng biết anh làm ăn phát đạt. Bởi vì bây giờ Diệp Ảnh Ảnh dành rất nhiều thời gian học vẽ ở lớp vẽ tranh, không thường xuyên ở trường, mối quan hệ của Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu ngày càng tốt hơn.
Tuy vậy, Lâm Hạc Nguyên vẫn một lòng khuyên anh học tập. Chỉ cần Khương Tiêu dùng hầu hết thời gian học hành nghiêm túc thì cậu sẽ không ý kiến gì về những chuyện khác.
Đôi khi Khương Tiêu còn tới tìm cậu học nhóm vào cuối tuần, kéo theo cả Diệp Ảnh Ảnh đang học nghệ thuật. Bây giờ tuy cậu chàng đi lên con đường nghệ thuật nhưng vẫn phải thi môn văn hóa. Dựa vào nền tảng đáng thương, hỏi một không biết tận ba kia của Diệp Ảnh Ảnh thì trong kỳ thi chuyển cấp tám trăm điểm, đừng nói đạt tiêu chuẩn, có là 300 điểm cậu chàng cũng chẳng thi nổi, điều đó thực sự sẽ làm chậm tiến độ lên lớp mười của cậu chàng.
Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, vả lại nói sao cũng là bạn học. Mỗi khi Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên học nhóm đều gọi cả cậu chàng.
Có điều Diệp Ảnh Ảnh cũng phát hiện Lâm Hạc Nguyên phân biệt đối xử.
Với Khương Tiêu, muốn cậu dịu dàng bao nhiêu cậu dịu dàng bấy nhiêu, hỏi gì cậu đáp nấy. Đôi khi Khương Tiêu suy một ra ba, Lâm Hạc Nguyên còn khen một câu "Thông minh quá", khóe mắt lẫn đuôi mày đều nhuốm ý cười.
Quan hệ của hai người họ tốt như vậy từ bao giờ thế?
Diệp Ảnh Ảnh cứ tưởng Lâm Hạc Nguyên đổi tính tốt hơn. Nào ngờ khi cậu chàng làm sai đề Toán ba lần, Lâm Hạc Nguyên đã nhìn cậu chàng với ánh mắt khinh bỉ, trong sự lạnh lùng kiêu ngạo còn chứa đựng chút khó tin, giọng nói cũng rét căm căm. Cuối cùng vẫn là Khương Tiêu không nhìn nổi, tự mình dạy cậu chàng làm bài, vẻ mặt Lâm Hạc Nguyên mới dịu đi chút.
Cậu sai rồi. Lâm Hạc Nguyên vẫn là Lâm Hạc Nguyên đó. Thành tích nhất khối, đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo với đôi mắt hướng tới tận trời, cậu ấy chỉ đối xử khác với Khương Tiêu mà thôi.
Tuy nhiên Diệp Ảnh Ảnh là người rất rộng lượng. Cậu chàng không giận ghét gì. Cậu thừa nhận mình vốn không hợp với thi thố, hơn nữa yêu cầu về điểm số của cậu cũng không cao.
Tự vấn lương tâm, đổi thành chính cậu thì cậu cũng thiên vị Khương Tiêu.
Từ khi khai giảng học kỳ này tới nay, Khương Tiêu lại bỗng trở nên hết sức lợi hại, như thể cái gì cũng biết vậy.
Chẳng hạn hôm nay bọn họ học nhóm, Khương Tiêu tự tay làm ít điểm tâm. Ba khay đựng trong hộp giữ nhiệt đều chứa điểm tâm, loại nào cũng có, đầy ắp. Anh biết Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh không thích ăn ngọt như anh nên còn làm bánh sơn tra và vài loại sủi cảo chiên không ngọt lắm.
Sở dĩ Diệp Ảnh Ảnh ngoan ngoãn tới học nhóm với Khương Tiêu, một phần là vì luyện vẽ tranh thực sự rất mệt. Nếu cậu chàng không theo kịp môn văn hóa thì sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phần còn lại là vì đồ ăn Khương Tiêu làm thực sự rất ngon! Ngon hơn cả những quán ăn nhỏ ở cổng trường! Ngay cả Lâm Hạc Nguyên cũng không nhịn được khen vài câu là đủ biết ngon thế nào!
Diệp Ảnh Ảnh quyết một lòng với Khương Tiêu, thực ra là quyết một lòng với tay nghề của anh. Cậu chàng quyết định sau này có thi Đại học cũng phải thi vào trường gần trường Khương Tiêu, tốt nhất là làm bạn cả đời. Như vậy thì cả đời này cậu chàng sẽ luôn được ăn ngon.
Tay nghề của Khương Tiêu được rèn luyện qua mấy chục năm. Người đang yêu dụng tâm nhất, chẳng qua khi đó đồ ăn nấu ra coi như toàn đút cho chó. Bây giờ xem ra tay nghề của mình cũng không phải vô dụng hoàn toàn.
Diệp Ảnh Ảnh vô tư khen Khương Tiêu không ngớt miệng suốt nửa tiếng đồng hồ. Tâm trạng tốt, Khương Tiêu hứa hẹn lần sau sẽ mang cho cậu chàng nhiều đồ ăn ngon hơn.
Thế nhưng tính cách của Lâm Hạc Nguyên không giống vậy, cậu sẽ muốn nhiều hơn chút.
Kết thúc buổi học nhóm, cậu và Khương Tiêu cùng đi về nhà.
Mùa đông gió lạnh, Khương Tiêu nghe thấy giọng cậu theo gió truyền tới: "Làm đồ ăn tốn tâm tư, tốn cả thời gian. Diệp Ảnh Ảnh hơi háu ăn, nếu cậu ta muốn ăn thì lần sau mình sẽ đặt ngoài quán. Cậu đừng để việc này làm trễ nải."
"Không đâu." Khương Tiêu xua tay, giải thích: "Thói quen của mình ấy mà, đôi khi mình nấu ăn để giảm áp lực."
Lâm Hạc Nguyên im lặng một lát. Sau đó, Khương Tiêu nghe thấy cậu nhẹ giọng nói: "Khương Tiêu à, cậu mới mười lăm tuổi mà thôi."
Khỏi phải bàn cãi, Lâm Hạc Nguyên chính là người xuất sắc trong thế hệ. Ai gặp cậu cũng trầm trồ khen ngợi, là "con nhà người ta" tiêu chuẩn. Thế nhưng gặp Khương Tiêu rồi, cậu mới biết còn có người sống thành như vậy. Cậu ấy cũng mười lăm tuổi, lại nhỏ hơn mình mấy tháng nữa, vậy mà như cái gì cũng biết.
"Người cái gì cũng biết nhất định sẽ vất vả hơn người khác ở rất nhiều phương diện." Lâm Hạc Nguyên nói tiếp: "Cậu không cần phải như vậy. Nếu cần gì có thể tìm mình."
Khương Tiêu ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu, đúng lúc Lâm Hạc Nguyên cũng đang nhìn anh. Hiện giờ hai người cao bằng nhau, vừa chuẩn mắt chạm mắt.
"Cảm ơn cậu." Khương Tiêu cười: "Nhưng con người của mình là thế, đôi khi không ngăn nổi bản thân muốn làm chút gì đó, thói quen thôi."
Cơ mà cảm giác được người khác quan tâm cũng tuyệt lắm.
Khi chia đôi ngả ở ngã rẽ, Lâm Hạc Nguyên lấy ra một thứ từ cặp sách. Khương Tiêu nhìn kỹ, đó là chiếc khăn quàng cổ.
"Người nhà cho, mình đã có một cái giống vậy, cũng không có bạn bè gì, vì vậy nghĩ tới cậu." Cậu choàng khăn quanh cổ Khương Tiêu, có vẻ hơi căng thẳng: "Cậu nhận đi, trời lạnh rồi."
Đây là một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu nâu nhạt, rất ấm. Khương Tiêu được quấn vài vòng khăn, nửa khuôn mặt bị che khuất, chỉ còn đúng đôi mắt chớp chớp nhìn cậu.
Lâm Hạc Nguyên thấy cặp mắt kia hơi cong lên. Ngay sau đó, cậu nghe được giọng nói mềm như bông của Khương Tiêu: "Cảm ơn cậu."