Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 1: Cảm ơn đã chiêu đãi, lần sau sẽ tới nữa

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Hôm nay ánh dương rực rỡ, trời trong không một gợn mây. Chính giữa thời tiết như vậy, Khương Tiêu một mình vào nằm viện tại bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc.

Nơi này khác xa một bệnh viện, thực ra giống làng du lịch hơn. Non xanh nước biếc, không khí trong lành, một người ở trong một phòng bệnh đẹp đẽ rộng rãi xa hoa, muốn gì có nấy, bác sĩ y tá còn rất chuyên nghiệp, nói chuyện cũng dễ nghe. Nếu ấn theo thói quen trước kia của mình, nhất định Khương Tiêu phải đánh giá năm sao khen ngợi bệnh viện tư nhân này, rồi viết xoạch xoạch 500 chữ rắm cầu vồng khích lệ cổ vũ, cuối cùng là bày tỏ "Cảm ơn đã chiêu đãi, lần sau có cơ hội sẽ tới nữa".

Tiếc rằng bệnh viện tư nhân tiếng lành đồn xa thu phí siêu đắt này không có app nào cho đánh giá. Nếu không nhờ bạn giới thiệu thì Khương Tiêu có tiền cũng không vào được chỗ này. Đời này chắc anh không thể làm khách quen gì đó rồi. Lúc ra khỏi bệnh viện, về cơ bản chính là nằm ngang ra ngoài.

Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối, xui xẻo quá.

Năm nay Khương Tiêu mới ba mươi ba tuổi. Lúc nhận kết quả anh không tin đâu, nhưng căn bệnh trong người lại không di dời khỏi vì ý chí của cá nhân anh. Thay đổi mấy bệnh viện liên tiếp đều cho ra cùng kết quả.

Anh chỉ còn lại nửa năm, nhiều nhất.

Trình độ chữa bệnh của bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc này không tệ, nhưng trường hợp của Khương Tiêu về cơ bản là không cứu về nổi nữa. Anh ở đây ngoài việc muốn giành lại chút hy vọng sống cuối cùng, thì phần nhiều là mong quãng thời gian cuối cùng của mình có thể trôi qua tốt đẹp hơn chút, xem như được chăm sóc trước lúc lâm chung.

Trước kia lúc không bệnh anh luôn rất bận, chưa bao giờ thiếu điều lắng lo trong cuộc sống. Độ hai mấy ỷ mình còn trẻ, mỗi lần bàn chuyện làm ăn, uống rượu thức khuya là chuyện bình thường. Cộng thêm thời gian trước bận rất nhiều việc, dù cơ thể khó chịu, tinh thần uể oải thì cũng chịu đựng, xưa giờ không hề nghĩ tới phương diện này.

Bác sĩ Liễu phụ trách điều trị cho anh nói chuyện rất dịu dàng, nhẹ giọng êm tiếng nói với anh những gì cần chú ý, cuối cùng bảo nếu có khách tới thăm thì báo trước một tiếng là được, bệnh viện sẽ cử riêng người đi đón.

"Không có khách tới thăm đâu." Khương Tiêu mỉm cười: "Trước đó tôi đi gặp hết bạn bè quen thân rồi. Quãng thời gian cuối cùng này tôi muốn ở yên một mình. Nếu có bất kỳ ai hỏi về tôi thì cứ nói tôi không ở nơi này đi."

Hai chiếc răng nanh lộ ra khi anh cười lên. Do dạo gần đây gầy đi chút nên trông nếp nhăn nơi khóe mắt không còn rõ, gương mặt có vẻ tái nhợt cũng trẻ trung hơn rất nhiều.

Khương Tiêu sở hữu một khuôn mặt dễ khiến lòng người nảy sinh thiện cảm, chỉ nghe từ lời nói cũng đủ nhận ra cả tính tình và tâm thái của anh đều rất ổn. Theo lý người như vậy không nên cô đơn trải qua khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mới phải.

Dĩ nhiên bác sĩ Liễu tỏ ý thấu hiểu. Song ở tuổi này, lẽ ra cậu ấy phải có gia đình rồi chứ nhỉ? Dù không đề cập tới bạn bè, thì chẳng lẽ người yêu và con cái không tới thăm nom chút sao?

Tuy nhiên bà đã từng gặp quá nhiều người và việc rồi, lòng có ít phỏng đoán cũng không nói ra lời nào.

Bệnh viện này chỉ toàn người giàu tới ở, người giàu luôn có nỗi khổ mà bản thân họ không muốn giãi bày.

Cây Hạnh Phúc quả đúng là một bệnh viện chất lượng cao, tuy không cứu nổi mạng Khương Tiêu nhưng lại có thể dốc hết sức giảm bớt đau đớn cho anh. Bấy giờ anh mới được rảnh rỗi, chậm chạp xem hết hai mươi tập phim truyền hình. Tiếc là bệnh viện không cho anh ăn khoai lát và tôm hùm đất, nếu không Khương Tiêu sẽ còn vui hơn xíu nữa.

Giường bệnh rất mềm mại, anh nghe tiếng phim truyền hình ngủ thϊếp đi.

Khương Tiêu quen ngủ một mình, cũng không bị lạ giường, buổi tối mơ thấy một giấc mơ dài đằng đẵng, cảnh trong mơ hệt những gì xảy ra lúc trước.

Ngày đó, anh nhận báo cáo kiểm tra từ bệnh viện đúng lúc Ủy ban quản lý Khu công nghiệp Liễu Giang tổ chức họp thường niên. Đây là một trong số hiếm những lần Khương Tiêu luôn đúng giờ đến trễ.

Dáng vẻ hơi mất hồn mất vía của anh thể hiện một cách rõ rệt. Lúc vào hội trường, nhân viên hỏi thư mời, sắc mặt anh trắng nhợt, nở nụ cười nhẹ theo thói quen, chững tại chỗ bảy, tám giây, mới luống cuống lấy một xấp tài liệu từ túi văn kiện ra đưa cho đối phương.

"Thưa ngài, đây không phải thư mời." Thái độ của nhân viên trẻ vẫn rất tốt, lấy một cốc nước ấm bên cạnh đưa tới: "Ngài xem, đây là sổ bệnh án."

Lúc này thời gian Khương Tiêu ngẩn ra còn dài hơn. Anh lấy lại sổ bệnh án, dấu hiệu "Bệnh viện Nhân dân 1 Thành phố Liễu Giang" bên trên quay cuồng khiến đầu anh đau nhói.

Anh lục tìm mãi trong túi văn kiện vẫn không thấy tấm thư mời kia, may mà có người đi từ hội trường ra, vừa hay là người bạn Khương Tiêu quen. Nhà máy của hai người rất gần nhau, bây giờ cũng quen biết đã mười năm.

"Sếp Khương nào còn cần thư mời gì nữa? Cậu mới tới à? Sao đến ngài ấy mà cũng không biết thế?" Người nọ chào hỏi nhân viên, sau đó kéo Khương Tiêu đi: "Cậu đó, không vào được sao không gọi tôi?"

Cuộc họp đang diễn ra giữa chừng, Khương Tiêu tìm đại một vị trí ở cuối ngồi xuống. Người bạn dẫn anh vào họ Tô, Khương Tiêu gọi đối phương là ông chủ Tô.

Ông chủ Tô cũng nhìn ra tình trạng của anh không ổn lắm, hỏi đôi câu: "Sắc mặt tệ vậy? Cãi nhau với xã nhà sao?"

Khương Tiêu lắc đầu.

"Đừng mạnh miệng." Ông chủ Tô vỗ vai anh: "Xã nhà cũng không đồng ý cho cậu cứ thế bán luôn khu công nghiệp hử?"

Khương Tiêu đang nắm giữ một nhà máy đã mở được mười năm, sản xuất vật dụng hàng ngày như khăn lông, dép lê,... Nhà máy có tới trăm công nhân. Mấy năm trước phát triển thịnh vượng, đạt giá trị sản lượng hơn trăm triệu tệ là chuyện nhẹ nhàng. Tuy nhiên sang mấy năm gần đây, lời hô hào chuyển đổi mô hình công nghiệp thành phố Liễu Giang ngày càng mãnh liệt, vị trí của khu công nghiệp này lại rất đắc địa, bên trên dự định xây dựng thành khu công nghiệp công nghệ cao kiểu mẫu. Những nhà máy ở khu đó nếu không tuân theo chính sách chuyển đổi mô hình thì sẽ phải bán nhà máy hoặc dời đến nơi xa hơn chút.

Nhà máy kia của Khương Tiêu đúng là thuộc về loại công nghiệp cấp thấp. Anh bỏ lỡ cơ hội chuyển đổi mô hình, hiện giờ lợi nhuận càng ngày càng giảm, chi phí bỏ ra càng ngày càng cao, anh càng ngày càng không gánh nổi cũng là sự thật.

Nhưng miếng đất xây nhà máy kia là của Khương Tiêu, lúc anh tiếp nhận nó chưa đáng tiền, vì vậy đã tiện tay mua.

Ông chủ Tô không hiểu hành vi bán đất của Khương Tiêu cho lắm. Khu công nghiệp này là hạng mục trọng điểm, Khương Tiêu không thiếu tiền, giữ lại thu phí thuê hàng năm cũng phải kiếm được cả triệu tệ, thế không ngon sao?

Nghe đối phương nói vậy, Khương Tiêu siết chặt túi văn kiện, trong đó là kết quả kiểm tra hôm nay anh vừa nhận.

"Cứ bán đi thôi, giữ lại không dùng làm gì." Khương Tiêu nói: "... Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa."

Những lời cuối là anh tự nói cho mình nghe, âm lượng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.

Thực ra trước đó đã xử lý gần xong thủ tục rồi, hôm nay anh chỉ tới phối hợp thực hiện bước cuối cùng. Thái độ của công ty đối phương và Ủy ban đều rất thân thiện, trả tiền cũng rất sảng khoái. Giá bán Khương Tiêu đưa ra thật sự không cao. Sau khi tiền tới tay, anh trích phần lớn chi trả tiền trợ cấp thôi việc cho gần trăm công nhân trong công ty.

Chị Trần kế toán của nhà máy đã theo Khương Tiêu làm việc rất lâu. Giờ chị lớn tuổi rồi, đúng dịp cầm khoản tiền này về quê dưỡng già. Chị là một trong số ít những người biết chuyện sinh hoạt của Khương Tiêu. So với việc nhà máy đóng cửa, chị quan tâm đến bản thân Khương Tiêu hơn.

"Dạo này trông sắc mặt em kém quá, không nghỉ ngơi cẩn thận sao?" Chị nói: "Chuyện lớn thế này, sao Tiểu Lận không tới vậy?"

Khương Tiêu không trả lời. Gần đây rất nhiều lần anh cứ đờ người ra.

"Em ấy không rảnh." Khương Tiêu từ tốn cất lời: "Chị cũng biết mà, em ấy bận, hơn một tháng rồi chưa về."

"Đây coi là lý do gì chứ?" Chị Trần khó mà tin nổi: "Cậu ấy..."

Nói đến đây, chị lại ngưng bặt, có lẽ do mặt mày Khương Tiêu thật sự quá tiều tụy, chị không tiện nói thêm bất kỳ điều gì khiến anh khó chịu.

Chị Trần cầm tiền rời đi, Khương Tiêu ngồi một mình trong văn phòng rất lâu, mãi đến đêm mới chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị về nhà.

Hôm nay anh không lái xe, đi từ nhà máy về. Gió đêm lạnh như dao cắt, Khương Tiêu băng qua dòng người trên đường, báo Tiểu Đình mới phát hành Tạp chí Kinh tế tài chính mới, mặt bìa là Lận Thành Duật đã lâu không gặp, trên người y tản ra khí chất cậu chủ nhà giàu thận trọng tao nhã, giống một món hàng xa xỉ di động, là người mới nổi trong giới tài chính, dường như có thể chiếm được sự yêu thích của người khác một cách nhẹ nhàng. Khi đi ngang qua, Khương Tiêu còn nhìn thấy hai cô gái trẻ cười hì hì mua quyển tạp chí kia.

Chiếm được sự yêu thích của Khương Tiêu dĩ nhiên cũng rất nhẹ nhàng.

Anh đứng trước sạp báo kia một lát, Lận Thành Duật trên mặt bìa hoàn mỹ không tì vết, Khương Tiêu lại mặt mũi tái nhợt, tóc tai bù xù, hệt một linh hồn du đãng không nhà để về.

Không ai sẽ cảm thấy hai người này lại là một đôi.

Bây giờ anh còn có thể nhớ lại chuyện hồi xưa một cách rõ ràng. Năm mười chín tuổi, khi Khương Tiêu gặp Lận Thành Duật lần đầu, anh đang bỏ học một mình ra ngoài làm công, gian khổ kiếm sống. Anh nhặt được người trong một ngõ nhỏ.

Lúc đó Lận Thành Duật không cha không mẹ, trên người chẳng còn đồng xu cắc bạc nào, không hiểu sao bị một đám côn đồ quần ẩu. Khương Tiêu đi đến, thấy việc bất bình ra tay tương trợ, không ngờ lại cứu phải oan gia dây dưa với mình cả đời.

Khi ấy Lận Thành Duật rách rưới như đi ra từ đống rác, mang về nhà tắm rửa sạch sẽ lại trở thành minh châu sáng ngời rạng rỡ. Đúng là trông y rất đẹp, một số ít vết thương trên mặt kia không hề làm tổn hại gì đến vẻ đẹp thiếu niên, ngược lại còn làm y càng khiến người ta thương xót hơn.

Y cười khẽ với Khương Tiêu tựa yêu tinh, hay nói là tinh linh hấp dẫn con người. Vì vậy, Khương Tiêu trẻ tuổi tim đập thình thịch, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Từ khi Khương Tiêu thích một người, anh bỗng bắt đầu có mục tiêu và hy vọng sống. Anh cam tâm tình nguyện cung phụng Lận Thành Duật. Để y được học Đại học, anh không tiếc để bản thân chịu khổ, thành lập nhà máy khi mình mới chỉ sở hữu tấm bằng cấp hai, đốt tiền cho y tranh lấy chút cơ hội lúc tiếng tăm còn mờ nhạt, chứng kiến y vào ngân hàng đầu tư tốt nhất rồi từ từ trèo lên trên, trèo tới tận vị trí hô mưa gọi gió hiện nay.

Nhớ lại những chuyện này, Khương Tiêu mới phát hiện... thì ra một thời gian dài như vậy đã qua.

Anh và Lận Thành Duật quen nhau mười lăm năm. Hồi đó anh lấy hết can đảm theo đuổi tình yêu, đối phương không từ chối. Tính ra cũng ở bên nhau được mười năm rồi.

Anh đã từng cảm thấy mình là người may mắn, có một phần sự nghiệp coi là thành công, còn ở bên người mình thích từ thuở hàn vi đến lúc sống tốt như bây giờ.

Mặc dù đôi khi cũng cảm thấy vất vả, và luôn mong mỏi sau này sẽ có thời gian cùng Lận Thành Duật hưởng thụ phúc lành cả hai đã dốc sức tạo ra. Tiếc rằng anh chờ đến chết cũng không chờ được Lận Thành Duật có thời gian, càng đừng nói đến việc anh và Lận Thành Duật là cặp đôi đồng tính, không kết hôn được, chỉ là hai người lạ chẳng có mối quan hệ gì với nhau về mặt pháp luật. Ví dụ như trên quyển Tạp chí Kinh tế tài chính vừa rồi, nó viết y chưa lập gia đình, độc thân.

Năm nay Khương Tiêu ba mươi ba tuổi. Lúc trước do rất nhiều chuyện nên anh bỏ lỡ quá nhiều cơ hội thăng tiến cho bản thân. Kể cả khi đã nỗ lực học tập chút kinh nghiệm trong quá trình làm việc, nhưng bằng cấp hai lại hạn chế tối đa sự thích nghi của anh với xu thế cải cách cao cấp tinh vi hiện giờ. Bán nhà máy đi, anh làm người yêu mười năm không thể công khai Lận Thành Duật, tờ khai bệnh viện nói với anh rằng - bệnh bạch cầu.

Tại sao cuộc sống lại bỗng biến thành như vậy?

Lúc nhận kết quả kiểm tra, anh sững sờ, việc đầu tiên làm chính là gọi cho Lận Thành Duật. Gọi mười mấy cuộc không ai nghe. Tới tối, thư ký của y gọi lại cho Khương Tiêu. Tuy đối phương nói năng lịch sự, nhưng nghe kỹ thì câu nào cũng chứa gai nhọn.

"Sếp Lận đang họp, mấy ngày nay có đơn hàng lớn, công ty bên đây cũng rất bận." Cô ta nói: "Nếu ngài có việc thì cứ báo trước với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp cho ngài."

Khương Tiêu không có sức tiếp tục cãi cọ với thư ký của Lận Thành Duật. Từ lúc đó, anh không gọi cho y nữa.

Chuyện bệnh tật như cọng rơm cuối cùng đè sụp Khương Tiêu. Nhà máy đóng cửa là một đả kích, bệnh bạch cầu là đả kích lớn hơn nữa. Khi biết mình không còn nhiều thời gian, anh theo thói quen muốn tìm đến người thân thiết nhất để dựa vào. Vậy mà Lận Thành Duật luôn không ở nơi đây.

Khương Tiêu là một người cực kỳ nhiệt tình. Anh biết tính Lận Thành Duật lạnh lùng nên lạnh nhạt trong tình cảm chút cũng là chuyện dễ hiểu.

Anh còn là người yêu trước. Dấn vào quá sâu, lại luôn cảm thấy bản thân trả giá nhiều hơn chút đâu vấn đề gì, chỉ cần được ở bên người mình thích, Khương Tiêu chưa bao giờ so đo nhiều đến vậy.

Lận Thành Duật bận. Hai người gần như chưa từng hưởng thụ rất nhiều hoạt động hẹn hò của các cặp đôi. Trong những năm gần đây, sau khi Lận Thành Duật chuyển rất nhiều nghiệp vụ trọng tâm từ Liễu Giang đến Tân Hải cách xa ngàn dặm, cả hai càng thêm gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Thế nhưng Khương Tiêu vẫn chịu đựng.

Nhịn, nhịn rồi lại nhịn. Nếu đợt bệnh này không ập tới, có lẽ Khương Tiêu vẫn sẽ tiếp tục tự lừa dối bản thân mãi. Cố tình lại có rất nhiều việc xảy đến, lập tức phá nát lớp vỏ bọc của anh.

Cơ thể anh lảo đảo sắp ngã, tựa hồ đã tiến thẳng tới bờ vực.

Khương Tiêu xử lý xong chuyện nhà máy được một tuần mới thấy Lận Thành Duật về nhà.

Lúc này anh đã biết về bệnh bạch cầu của mình rất lâu rồi, mấy người bạn thân cũng biết, trong đó có một người giới thiệu bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc cho Khương Tiêu. Khương Tiêu một mình lo liệu thủ tục nhập viện, ngày hôm sau sẽ phải qua đó.

Có lẽ công việc đã xong được một chặng nên Lận Thành Duật mới về được.

Y mặc một bộ vest đen như vừa về từ bữa tiệc nào đó, đứng ở huyền quan tiện tay kéo tháo cà vạt, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Tiêu. Chỉ nhìn mặt thôi vẫn khiến Khương Tiêu động lòng.

Y kém Khương Tiêu một tuổi, năm nay ba mươi hai, đang trong thời kỳ vàng son của sự nghiệp. Y là con lai, màu mắt ánh chút xám xanh, trời cho một đôi mắt đào hoa thu hút mọi ánh nhìn, cả khuôn mặt không chỗ để chê. Năm tháng đối xử vô cùng tử tế với y, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt ấy, thậm chí còn khiến y trở nên càng chín chắn hấp dẫn người ta hơn.

Sống với một người vừa đẹp trai vừa thành công như vậy... hạnh phúc lắm phải không?

Vô số người nghĩ thế, nhưng trên thực tế, Khương Tiêu - người bầu bạn bên y suốt chặng đường, trải nghiệm tất cả, lòng lại ngổn ngang trăm mối.

Lận Thành Duật lạnh nhạt là chuyện mười năm như một ngày, làm cách nào cũng không thể ủ ấm trái tim y.

Vốn dĩ buổi tối anh nấu một chén cháo trắng, giờ cũng ăn không nổi, vì vậy đẩy sang một bên.

Lận Thành Duật trông có vẻ cũng hơi mệt mỏi. Y ngồi trên sô pha, đầu tiên khui nắp một chai rượu vang đỏ.

Trước kia Khương Tiêu luôn ngồi xuống cạnh y, tiếp đấy chen vào lòng y tìm chủ đề nói chuyện một cách tự nhiên. Nhưng lần này Khương Tiêu rất lạ. Anh cầm chén vào phòng bếp rửa cất đi, Lận Thành Duật đợi một lát, sau đó ngờ vực nhìn thoáng qua phòng bếp, song y cũng không nhúc nhích.

Có điều... quá quạnh quẽ. Bầu không khí trong phòng quá kỳ lạ. Một lát sau, Lận Thành Duật phải chủ động lên tiếng.

"Thư ký Lâm nói anh gọi rất nhiều cuộc." Y nói: "Lúc đó em đang họp, một cuộc họp rất quan trọng. Nếu anh có chuyện gì thì bây giờ nói với em đi."

Y cảm thấy Khương Tiêu giận vì chuyện này có phần quá vô lý. Có lẽ hôm nay tâm trạng tốt nên y vẫn tốn thời gian giải thích chút.

Giọng y chỉ cần hơi mềm mại hơn nữa là khi ánh đèn phản chiếu gương mặt kia, Khương Tiêu trước nay luôn không giận vì chút chuyện nhỏ này sẽ luôn bại trận trước.

Thế nhưng hôm nay không giống bình thường. Khương Tiêu rửa xong chén ra lại quay lưng về phía y, hờ hững đáp: "Anh biết rồi. Không sao, chuyện nhỏ, đã giải quyết xong."

Thư ký Lâm cũng không phải người có tính tình quái gở gì. Cô ta làm công việc này lâu rồi, cảm nhận được sâu sắc rằng Lận Thành Duật không đặt Khương Tiêu trong lòng là bao, vì vậy cách đối xử cũng xuôi theo tình hình. Kiện cáo thái độ của thư ký Lâm với Lận Thành Duật chẳng khác nào vòng vo tới lui rồi lại về chỗ cũ.

Khương Tiêu ngồi xuống sô pha, song không còn chui vào lòng Lận Thành Duật nữa.

"Dạo này bận lắm sao?" Sau đó anh nhẹ giọng nói: "Anh thấy tạp chí về em, công ty rất nhiều việc phải không?"

"Vẫn ổn." Nhắc tới chuyện công việc, Lận Thành Duật lập tức lên chút tinh thần, rót rượu vào ly: "Công ty có một đơn hàng lớn, phải đi công tác một thời gian. Anh nên vui cho em, Tiêu Tiêu à."

Gần đây đường sự nghiệp của Lận Thành Duật rộng mở, y không hề hay biết trong khoảng thời gian này Khương Tiêu đã bị những gì tra tấn. Y không về nhà nhiều, Khương Tiêu sớm đã nên quen. Trước kia anh ấy nghe tin mình phải xa nhà lâu như vậy thì luôn rất lưu luyến, cũng sẽ nhiệt tình hơn rất nhiều ở bất kỳ phương diện gì, bao gồm cả trên giường. Xưa nay Lận Thành Duật luôn hưởng thụ sự nhiệt tình trước những lần tạm xa nhau như thế này.

Chẳng qua lần này Khương Tiêu lại không có phản ứng gì quá lớn. Anh rủ mi mắt, hỏi một câu: "Bao giờ đi?"

"Sáng mai."

Anh nghe thấy Khương Tiêu cất lời sau thoáng yên lặng, giọng nói run run: "Không thể không đi sao? Không thể... dành ra chút thời gian... ở với anh sao?"

Trước kia Khương Tiêu chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy. Dù anh không nỡ thì cùng lắm cũng chỉ mong trên đường Lận Thành Duật về nhiều hơn, chưa về thì gọi nhiều thêm mấy cuộc cũng được, xưa nay không một lần yêu cầu Lận Thành Duật từ bỏ gì vì mình.

Khương Tiêu lớn hơn Lận Thành Duật một tuổi, luôn là anh chăm sóc y.

Nhưng mấy ngày nữa là tròn mười năm bọn họ chính thức ở bên nhau. Chỉ cần quan tâm hơn chút, Lận Thành Duật sẽ biết chuyện nhà máy phá sản. Sắc mặt Khương Tiêu rất tệ, ông chủ Tô và chị Trần kế toán liếc phát đã nhìn ra. Bọn họ còn hỏi han vài câu, vậy mà Lận Thành Duật lại chẳng hề phát hiện.

Khi Khương Tiêu nói những lời này, anh nếm được vị rỉ sắt trong khoang miệng. Lợi chảy máu là một trong số những triệu chứng của bệnh bạch cầu.

"Không cần thời gian quá dài đâu. Một tháng... một tuần..." Anh như đang gắng gượng túm lấy một cọng rơm cứu mạng: "... hoặc ba ngày thôi..."

Rõ ràng anh muốn nói những điều kia với Lận Thành Duật trước tiên, nói cho người mình yêu nhất rằng cuộc sống của anh dạo gần đây tệ đến nhường nào. Anh không gặp được đối phương, gọi mười mấy cuộc không lời hồi đáp. Chỉ cần Lận Thành Duật cảm nhận được chút lạ thường ngay tại giây phút này, Khương Tiêu sẽ lập tức nói hết mọi chuyện với y, nói hết những uất ức tủi thân kia. Làm vậy, có lẽ anh mới được an ủi phần nào trong quãng thời gian cuối cùng này.

Nhưng Lận Thành Duật không gật đầu. Thậm chí y còn không hỏi nổi một câu "Vì sao?". Y chỉ kéo Khương Tiêu lại gần hơn chút, sau đó cắt ngang lời anh, nhéo nhẹ vành tai anh, hỏi: "Tiêu Tiêu vẫn còn giận sao? Đang cáu kỉnh với em ư?"

Khương Tiêu đờ đẫn lắc đầu. Lận Thành Duật tỏ ra rất thân thiết, bởi bây giờ y đang vui, như thể bọn họ là một cặp đôi thực sự.

Chẳng qua nếu y thật sự để bụng thì sao có thể không mảy may biết về rất nhiều chuyện như vậy chứ?

Giọng điệu của y lúc nói câu vừa rồi hệt như cho rằng Khương Tiêu đang nói đùa.

Anh sắp chết rồi. Em biết không, Lận Thành Duật?

Anh hé môi muốn nói những lời này, Lận Thành Duật lại nhân lúc đó hôn lên khóe môi Khương Tiêu và nói, ngữ điệu lưu luyến, ý tứ lại rất rõ ràng: "Không được, việc này thật sự rất quan trọng. Tiêu Tiêu ngoan, anh phải nghe lời."

Y thân mật vòng cánh tay qua eo Khương Tiêu, nói ra những lời tựa dao sắc cắt xé lòng người.

Khương Tiêu không nói được bất cứ điều gì.

Ánh mắt anh tại khoảnh khắc đó là sững sờ, là dại ra, là không cách nào thể hiện cõi lòng nguội lạnh.

Anh đã không đếm được số lần mình từng trải qua cảm giác thất vọng và thỏa hiệp như vậy. Lần này chẳng qua chỉ là sự thất vọng nằm trong dự kiến mà thôi. Có lẽ lần đầu anh sẽ tranh chấp, sẽ cáu kỉnh, sẽ cầu xin, nhưng khi điều đó cứ diễn ra hết lần này tới lần khác, Khương Tiêu đã không còn lời nào để nói.

Anh ở bên Lận Thành Duật một thời gian dài như vậy, không thể nói là không hạnh phúc chút nào. Khi bên nhau, hai người cũng có những khoảng thời gian vui vẻ... rất ít.

Nhưng Khương Tiêu một lần lại một lần nhận rõ rằng trong lòng Lận Thành Duật, anh chưa bao giờ là quan trọng nhất. Đối tác, công việc, tiệc tối đều quan trọng, còn Khương Tiêu anh luôn xếp sau. Anh nhận về không biết bao nhiêu câu "Không được", "Lần sau đi", "Không có thời gian", "Anh phải ngoan"... sau đó tìm kiếm từ lớp lớp thời gian rơi xuống một chút vui vẻ hạnh phúc, đây là trò khôi hài hèn hạ tới cỡ nào.

Vào giây phút này, anh thà rằng trước giờ Lận Thành Duật luôn dứt khoát từ chối ý tốt của mình. Từ lúc bên nhau đến giờ, Khương Tiêu luôn bị chút ngon ngọt kia dụ dỗ tiếp tục kiên trì, cảm thấy Lận Thành Duật chỉ không thích thể hiện ra, chỉ khác tính cách với mình thôi. Cuối cùng vực sâu lộ rõ toàn bộ, anh đã đớn đau chẳng tài nào nhịn nổi.

Nếu tình yêu không có đủ sự thể hiện và hành động thì đó vốn không được tính là tình yêu. Lận Thành Duật cũng không yêu anh.

Lận Thành Duật không thấy những biểu cảm này. Y uống chút rượu, mong Khương Tiêu sẽ lại như thường, vừa ngoan, vừa chủ động, vừa nhiệt tình tới lấy lòng y.

Dù thế nào thì chuyện trên giường của hai người trước nay vẫn luôn cực kỳ thoải mái hài hòa.

Hôm nay tuy hơi kỳ lạ, có lẽ vì chuyện gọi điện, nhưng y vẫn tưởng tượng rằng lần này giống những lần trước, do đó chỉ chăm chăm dùng cách cũ, kéo Khương Tiêu đang đờ ra tới chỗ mình, cúi đầu đút cho anh một hớp rượu.

Rượu vang đỏ kia có độ cồn rất cao, Khương Tiêu ngơ ngác, nuốt vào xong mới nhớ bây giờ mình không thể uống rượu, quá hại thân.

"Anh không muốn..."

Khương Tiêu chống tay đẩy ra. Hôm nay cơ thể anh thật sự rất khó chịu, rõ ràng đang đói mà lại chẳng nuốt trôi bất cứ thứ gì, toàn thân cũng không có nấy chút sức lực.

Nhưng Lận Thành Duật chỉ toàn hành động không màng ý kiến của anh. Y thân thiết dỗ dành, động tác lại không cho phép từ chối.

Đêm ấy hai người không ngủ, đó là cuộc triền miên khổ sở nhất trong cuộc đời này của Khương Tiêu, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Anh luôn tự tìm ra lý do để nhường nhịn, cho rằng bản thân sẽ ủ tan tảng băng Lận Thành Duật này. Ủ suốt mười lăm năm, trái tim Lận Thành Duật không nóng lên, trái tim Khương Tiêu lại lạnh rồi. Anh cảm thấy mình như một đạo cụ trả giá dâng hiến trong sinh mệnh của Lận Thành Duật, cuối cùng bị sử dụng xong thì ảm đạm xuống sân khấu.

Người anh cho là người yêu mình chưa bao giờ là người yêu anh. Nhân duyên xin được cũng không hề phù hợp. Một mình gồng gánh một giấc mơ mười lăm năm, hẳn là sắp tỉnh lại rồi. Từng chút tuyệt vọng tích lũy trong cuộc sống, để rồi bùng nổ hết thảy vào quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời anh.

"... Em từng yêu anh thật sao?"

Trong quá trình kia, Khương Tiêu hỏi y.

Chẳng qua không biết Lận Thành Duật là không nghe thấy hay không chú ý, hoặc vốn chẳng muốn trả lời vấn đề này, Khương Tiêu không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Thực ra bản thân Khương Tiêu cũng hiểu trong lòng, xưa nay Lận Thành Duật không biết thế nào là yêu. Khương Tiêu trả giá quá nhiều, y thỏa sức hưởng thụ thành quen, song sẽ không vì vậy mà thật lòng yêu anh.

Lợi Khương Tiêu lại bắt đầu rỉ máu.

Ngày hôm sau, anh nhìn Lận Thành Duật thu dọn hành lý. Cơ thể vẫn rất khó chịu, toàn thân đều đau, nhưng lại lặng thinh, cuối cùng không nói ra nữa.

Khi Lận Thành Duật thu dọn đồ, Khương Tiêu nằm trên giường trợn tròn mắt. Nếu lúc này có ai liếc qua anh một lần thì chắc chắn sẽ bị biểu cảm như xác chết của anh dọa cho.

Lận Thành Duật thu dọn xong, chuẩn bị đi. Rõ ràng y đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, để lại Khương Tiêu ở nhà một mình. Y chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì, dù sao với y mà nói, lần nào về người này cũng luôn trông coi tại chỗ, sẽ không rời đi.

Nhưng lần này hình như hơi khác. Lận Thành Duật cứ cảm thấy trong lòng có cơn hoảng loạn không nói nên lời. Y luôn cảm giác như mình thiếu chút gì đó, tựa hồ một lời cảnh cáo và sự cảm ứng số phận định sẵn. Dường như trong hành lý còn một thứ cần thiết chưa mang theo, phải kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Từ trước đến nay y luôn đúng giờ, hiện tại đã muộn một tiếng vẫn chưa ra khỏi cửa, trở nên vô cùng khác thường. Thư ký bên kia đã giục giã một hồi lâu. Sắp trễ chuyến bay, y mới mở cửa nhà chuẩn bị đi.

Giây phút đóng cửa, y thấy Khương Tiêu mặc đồ ngủ đứng dậy. Đối phương lẳng lặng đứng tại nơi đó, gượng cười với y, để lộ hai chiếc răng nanh quen thuộc lại rất đáng yêu kia.

Nụ cười đó nhợt nhạt, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt. Nếu nhìn kỹ còn giống như đang khóc.

Tiếp theo, cánh cửa đóng lại. Lận Thành Duật đứng khựng một lúc lâu.

Khương Tiêu... anh ấy gầy hơn chút - Lận Thành Duật nghĩ. Chờ xong công việc lần này, mình sẽ có thời gian ở bên anh ấy.

Thôi nói sau đi, Khương Tiêu ngoan nhất, hiểu chuyện nhất. Anh ấy sẽ hiểu được.

Y nghĩ vậy trong lòng, cuối cùng vẫn giống những lần trước, theo thói quen rời đi không quay đầu lại.

Khi đi, Khương Tiêu không xách túi lớn túi nhỏ như Lận Thành Duật. Anh chỉ mang theo thẻ ngân hàng, chứng minh thư và điện thoại di động của mình, khoác lên một chiếc áo khoác bình thường, cứ vậy đi tới bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc.

Anh rời khỏi "mái ấm" đã ở cùng Lận Thành Duật sắp mười năm, như chính thức cắt thứ gì đó từ trên người mình ra, tựa hồ xẻo sống đi một miếng thịt.

Sự thật chứng minh, khoản tiền anh nỗ lực làm ra lúc trước đáng tin cậy hơn Lận Thành Duật nhiều, ít nhất thì bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc thu phí rất cao sẽ dốc hết sức giúp anh không đau đớn đến vậy, để anh giữ chút thể diện cuối cùng trước khi chết. Kế tiếp còn bao khâu nhặt xác lập mộ, thực hiện từ A đến Z quá trình phục vụ theo dây chuyền.

Ở trong đó, bệnh tình của Khương Tiêu chuyển biến xấu rất nhanh. Bác sĩ Liễu nói anh không có ý chí muốn sống, dường như đã mệt mỏi tới tột cùng, vì vậy cứ thế mà từ bỏ.

Từ khi tới bệnh viện, Khương Tiêu được chăm sóc rất tận tình, tình trạng lại ngày một kém đi. Anh không đổi số điện thoại, điện thoại luôn trong trạng thái mở. Tuy nhiên chỉ cần anh không gọi thì Lận Thành Duật sẽ không bao giờ chủ động gọi cho anh. Bây giờ cũng không khác gì.

Xưa nay y luôn ngồi trên cao vời như vậy, chờ người ta nâng tấm chân tình đến trước mặt mình.

Có lẽ con người có cảm ứng trong lòng thật. Một ngày nọ, Khương Tiêu cảm thấy mình không ổn thật rồi. Tại khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong anh trở nên hỗn loạn, vuột khỏi sự kiểm soát của lý trí. Bác sĩ Liễu và một loạt các y tá vây quanh anh, sử dụng đủ loại ống và dụng cụ trên người anh. Khương Tiêu mơ màng xin nhờ bà cho mình gọi điện thoại.

Bác sĩ Liễu không lay chuyển được, đành phải đưa điện thoại cho anh.

Bà nhìn bóng dáng Khương Tiêu đã nhòe đi trước mắt mình, run rẩy ấn ngón tay xuống, nỗ lực mở to hai mắt, tìm ra họ tên người kia từ danh bạ.

Giờ này bên đó chắc đang là ban đêm, điện thoại kêu một lúc lâu vẫn không ai phản hồi. Khương Tiêu kiên trì gọi liên tục, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Đây là một giọng nữ nũng nịu, hỏi một câu: Anh là ai vậy ạ?

Khương Tiêu chưa kịp nói gì, đờ ra nghe. Người bên kia hỏi vài câu, không thấy ai đáp lại bèn tắt máy.

Sau cuộc gọi này, chút ấm áp cuối cùng ở đống tro tàn trong lòng cũng bị dội lạnh.

Vào lần gặp cuối cùng lại không gặp được người cần gặp, Khương Tiêu quăng điện thoại đi, không gọi thêm nữa.

Cuối cùng của cuối cùng, khoảnh khắc ít lý trí cuối cùng còn sót lại chuẩn bị tan đi, bác sĩ Liễu đứng trước giường bệnh, hỏi anh muốn khắc gì trên bia mộ.

Cha mẹ Khương Tiêu mất sớm, thứ gọi là người yêu lại vậy, bạn bè tôn trọng sự lựa chọn của anh, cuối cùng cho anh tự viết chữ trên mộ mình. Rất nhiều người muốn viết cuộc đời lên bia mộ, kể về những công tích đời này. Vốn Khương Tiêu không định ghi gì, lúc mở miệng không hiểu sao bỗng nghĩ đến cảm nhận của mình khi vừa tới bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc.

Bác sĩ Liễu từng thấy dáng vẻ người này lúc khó chịu nhất, thấy cả nụ cười trước khi chết của anh, mi mắt cong cong, hai chiếc răng nanh nhòn nhọn lộ ra, giống hệt lần đầu gặp gỡ, khiến lòng người ta bất giác nảy sinh thiện cảm.

Cuối cùng, anh được chôn cất ở một nghĩa trang công cộng có phong cảnh tươi đẹp, vị trí chọn nằm trong góc. Một mình lẻ loi, trái lại cực kỳ yên tĩnh, phù hợp với ý tưởng của Khương Tiêu, số tiền còn lại được đem đi quyên góp, trên bia mộ chỉ viết mười chữ -- Cảm ơn đã chiêu đãi, lần sau sẽ tới nữa.

Ảnh chụp trên bia mộ cũng do Khương Tiêu tự chọn, đó là ảnh anh hồi trẻ, vào độ hai mươi, tươi tắn xán lạn, cười rạng rỡ tựa một đóa hoa bìm biếc, như là đời này không buồn không lo.

Khi ở bệnh viện Khương Tiêu cũng rất thích cười. Anh vốn là một người cực tốt tính, nhưng so với bức ảnh kia, nụ cười của anh bây giờ vô cùng gượng gạo, cũng không thuần chất, nhìn cứ có vẻ mất tự nhiên.

Không biết điều gì đã biến anh thành như vậy.

Bác sĩ Liễu mua một bó cúc họa mi đặt trước mộ anh. Bà từng gặp rất nhiều người bệnh, chuyện cũ của Khương Tiêu bà có nghe phong thanh được đôi chút, nhưng không dám, cũng không muốn nghĩ sâu hơn.

Rất nhiều người trước khi chết trông cực kỳ dữ tợn, đặc biệt là người mới hơn ba mươi, đang độ chính trực tráng niên, ôm theo chút không cam cũng hết sức bình thường. Khương Tiêu lại bình thản quá đỗi. Dường như cậu ấy đã thất vọng lắm rồi, nên chẳng còn vương vấn với bất kỳ điều gì nữa.

Nếu thật sự có kiếp sau, hy vọng cậu ấy sẽ sống tốt hơn chút.

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Tác giả có lời muốn nói:

Mở bát truyện mới, bản thảo dư dả, mỗi đêm một chương.

Xã hội hiện đại nửa hư cấu, công đời trước cặn bã thật, Tiêu Tiêu sống lại sẽ đi theo con đường sự nghiệp, hơn nữa còn có bạn trai khác (không đùa đâu, nói thật là còn không chỉ một người), kết thúc không đổi công, bạn không chấp nhận được thì bây giờ đi vẫn kịp.

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Trầm Yên có lời muốn nói:

Mở đầu là đời trước, có thể ghé lại bất cứ lúc nào.