Không đến năm phút, cảm giác hưng phấn cực đại ở tiểu huyệt khiến cho cô đạt được cao trào mãnh liệt lần thứ nhất.
Nhan Cừ nỗ lực che miệng lại, không để cho tiết rêи ɾỉ phát ra ngoài, nếu không nhất định sẽ bị đám trẻ này cắm hư mất, nhưng tiểu huyệt của cô lại không ngừng co rút mãnh liệt.
Thời điểm giáo viên đứng trên bục sửa sang lại một chút, cầm túi đi ra bên ngoài, đã khiến khiến mấy người thiếu niên trong phòng động tâm.
“Trình Tân, giúp tôi đi theo nhìn xem.” Ngô Thịnh đang vội vàng chơi trò chơi trên tay nói với người ngồi bên cạnh.
You have been slain. (Bạn đã bị kẻ địch đánh chết.)
Trong tai nghe của Nhạc Trình Tân liền vang lên âm thanh thông báo nhân vật của cậu đã toi mạng.
“Ngô Thịnh, cậu con mẹ nó có bệnh đúng không?” Nhạc Trình Tân quăng điện thoại xuống, đứng dậy đá đá chân bàn, sau đó liền từ cửa sau đi ra ngoài.
Tuy là lời nói trong miệng hắn hùng hùng hổ hổ, nhưng nhìn thấy Nhan Cừ đi phía trước, hắn vẫn không nhịn được đi theo cô.
Mẹ nó, bản thân làm học sinh ngoan không phải là được rồi sao, sao lại phải đi yêu cô giáo, đúng là thứ học sinh hư thối.
Nhạc Trình Tân nhìn thấy Nhan Cừ đi vào WC dành cho giáo viên, vị trí của nó có hơi xa so với khu vực phòng học, liền nhàm chán tìm một góc đứng tựa vào chờ cô. Cho đến khi hắn nghe được một vài âm thanh khác thường.
Lúc này hắn còn không biết rằng thời điểm hắn bước vào bên trong, sẽ một đi không trở lại, không thể nào tiếp tục kiềm chế.
*
Nhan Cừ lặng lẽ đi đến WC của giáo viên, đương nhiên là bởi vì, tiểu huyệt của cô đã ngứa ngáy tra tấn cô phát điên lên.
Cô nghĩ rằng bản thân vẫn luôn mang theo trứng rung, tránh ở nơi xa xôi hẻo lánh này chơi đùa một chút, có lẽ cũng không sao.
Tuy rằng cô cũng muốn chơi ở gần phòng học, nhưng nguy hiểm rất lớn, cô không muốn bản thân vì câu dẫn học sinh nên bị luân gian sẽ trở thành tin tức nóng của xã hội.
WC cũng cách phòng học đủ xa, tới gần khu làm việc, thời điểm tự học buổi tối sẽ không có ai lại gần đây.
Nhan Cừ đứng ở cửa WC, nhìn trái nhìn phải xem xét, cuối cùng cô quyết định đi vào WC nam.
Cô không dám xác nhận xem phòng kế bên có người hay không, cô sợ lỡ như có người đi vào, do đó chọn gian phòng ở trong cùng.
Đẩy đẩy cửa, rất tốt, không có người.
Nhan Cừ ngồi trên bồn cầu “xa hoa” của khu WC giáo viên, cởi váy ra, lộ ra nửa người dưới trần trụi.
Sau đó cô cởi giày, tách hai chân ra thành hình chữ M, cảm thụ cảm giác trần trụi thoải mái một hồi, tiểu huyệt dính nhớp dâʍ ɖị©ɧ trơn bóng lấp lánh nước, bên ngoài tiểu huyệt bị một lớp lông đen bao bọc, lớp lông đen cũng dính dâʍ ɖị©ɧ sáng loáng, càng làm tăng lên sức dụ hoạch mê người.