“Chờ một lát…” Đáy lòng Nhan Cừ vừa chuyển, nửa mềm nửa cứng chống thân thể đứng lên.
Vội vàng mặc quần áo và váy vào, đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc đen nhánh, cài tốt cúc áo trước ngực.
Cứ như vậy, đi chân không, bước ra mở cửa.
*
Cửa vừa mở, là Đồng Phong đang đứng trước cửa, trong tay còn cầm một túi giấy.
Có vẻ như là vừa mới tắm gội qua, mái tóc của người đàn ông cao quá mức trước mặt có hơi ướt, cả người tản ra hương vị thoải mái thơm ngát của người vừa tắm rửa xong.
Nhan Cừ cố sức ngẩng đầu, muốn nhìn qua bộ dáng của hắn, lại bị giới hạn trong góc độ, tâm tư bị hầu kết của người đàn ông đoạt mất.
Thật sự rất muốn cắn một cái.
Có vẻ như tâm linh tương thông, vào lúc này Đồng Phong cũng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Nhan Cừ.
Chân mày rậm rạp, đôi mắt một mí vô cùng thâm thúy, cánh mũi vừa cao vừa đẹp, tổ hợp này làm cho ngũ quan vốn dĩ thanh đạm của anh trở nên vừa đẹp trai vừa thoải mái.
Cánh tay đầy cơ bắp giấu ở bên dưới quần áo, xuyên qua quần áo mùa hè đơn bạc có thể nhìn thấy rất rõ, chứng tỏ người này mạnh mẽ có lực như thế nào.
Đây không phải vị soái ca hôm qua giúp cô dọn hành lý sao?
Thật là vừa buồn ngủ đã có gối đầu đưa tới cửa nha.
*
Đồng Phong ở cửa đợi một lát, giọng nói mềm mại mị hoặc của cô gái bên trong lặp lại một lần, vẫn cực kỳ dụ người.
Tưởng tượng đến thứ mình đang cầm trong tay lúc này là qυầи ɭóŧ chữ đinh (丁) của cô, hạ thân bắt đầu có dấu hiệu ngẩng đầu, không xong.
Một giây trước khi Nhan Cừ mở cửa, Đồng Phong hoảng loạn giả bộ dịch túi giấy trong tay tới trước hạ bộ, ngăn trở được bao nhiêu thì ngăn trở bấy nhiêu, bất chấp tất cả.
Đồng Phong nhìn thấy Nhan Cừ mơt cửa, lúc này anh mới biết được, mình quả thật là tự đánh giá cao bản thân.
Anh chỉ cần cúi người, rất dễ dàng phát hiện Nhan Cừ vẫn chưa mặc nội y, đầṳ ѵú hơi cứng lên như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng.
Nhìn qua đôi mắt to xinh đẹp lúc này ướt dầm dề, cả người giống như lâm vào nào đó đong đưa kỳ quái hoặc là nói anh có chút rùng mình.
Đồng Phong không dám khẳng định đây sự thật này là do bản thân phán đoán ra.
Đến tận khi được Nhan Cừ run giọng mời vào phòng, Đồng Phong còn cảm giác mình có chút mông lung.
Bị phế liệu màu vàng trong đầu tra tấn, côn ŧᏂịŧ dưới hạ thân càng cứng hơn, cảm giác hổ thẹn làm khó anh, cánh tay cầm túi giấy che lại hạ bộ suýt chút nữa duy trì không nổi.