Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 38

Ánh mắt Lâm Nhất đầy vẻ ẩn ý, dù có đoán ra được chủ nhân của quyển bí kíp là Cuồng Diệm đi nữa thì ông chủ này cũng không cần có phản ứng đến nỗi như thế chứ.

Sắc mặt của ông chủ đó thay đổi hơi quá, lẽ nào tang vật của Cuồng Diệm được bán ở chỗ của ông ta sao?

Vậy thì thú vị rồi đây…

Nhưng dù cho là như thế thì Lâm Nhất cũng không sợ đối phương dám gài mình vì dù sao hắn cũng là đệ tử phái Thanh Vân.

Người làm ăn đều là người thức thời.

“Hahaha, thiếu hiệp lợi hại thật, không ngờ lại gi3t chết được tên trộm cướp khét tiếng Cuồng Diệm!”

Advertisement

Sắc mặt Đồng Hổ lập tức trở lại trạng thái bình thường, ông ta cười lớn và ca ngợi Lâm Nhất.

Người thông minh vừa nhìn thấy quyển bí kíp đó thì có thể đoán ra ngay Cuồng Diệm đã chết rồi.

“Xin hỏi thiếu hiệp tên họ là gì?”

Đồng Hổ vốn dĩ không mấy coi trọng Lâm Nhất, giờ lại hỏi với vẻ trịnh trọng.

“Lâm Nhất, đệ tử ngoại môn của phái Thanh Vân. Ông chủ Đồng hãy ra giá cho quyển kỹ thuật võ học này đi!”

Advertisement

Đồng Hổ quay về với vẻ mặt của một thương nhân, sau khi suy ngẫm một lúc thì hạ giọng nói: “Chắc giá một ngàn viên linh thạch hạ phẩm!”

“Cáo từ!”

Lâm Nhất không nói lời thừa, hắn lấy quyển bí kíp lại rồi đứng dậy đi.

“Xin Lâm công tử hãy dừng bước, có gì từ từ nói…”

Sắc mặt Đồng Hổ liền thay đổi, ông ta vội vã giữ Lâm Nhất lại, nở nụ cười đau khổ nói: “Lâm công tử, không cần phải kiên quyết vậy đâu, ta chỉ có thể thêm nhiều nhất là hai trăm viên linh thạch hạ phẩm nữa thôi!”

Đồng Hổ thấy Lâm Nhất vẫn không chuyển ý thì cắn răng nói: “Một ngàn rưỡi linh thạch hạ phẩm, ta không thể trả cao hơn nữa được!”

Trên thực tế, mặc dù biết giá trị của võ kỹ cao cấp không tầm thường nhưng Lâm Nhất cũng không biết giá cả cụ thể thế nào.

Nhưng hắn biết người làm ăn rất gian xảo, gì mà chắc giá, gì mà mua lỗ vốn, đều là lừa người ta hết.

Vậy nên hắn mới cố ý thử xem sao. Lâm Nhất cũng coi như tạm hài lòng với cái giá một ngàn năm trăm viên linh thạch hạ phẩm.

“Ông chủ Đồng, chẳng phải vừa nãy mới nói không trả hai giá sao?”

Lâm Nhất ngồi xuống lại, nhẹ nhàng nói.

Đồng Hổ không hề cảm thấy bối rối mà ung dung nói: “Trong tương lai, nhất định Lâm công tử sẽ nổi danh giang hồ. Lần đầu tiên ta làm ăn với công tử nên cũng phải tỏ chút thành ý chứ!”

Nói thì nghe hay lắm, Lâm Nhất cũng không để trong lòng, hắn tiếp tục lấy gan, răng độc và gân máu của Huyết Diễm Xà ra.

Lúc Đồng Hổ nhìn thấy gan rắn và răng rắn thì vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh.

Nhưng khi Lâm Nhất lấy gân máu của Huyết Diễm Xà ra thì hai mắt của Đồng Hổ bỗng mở to ra, ông ta vội vã chạy qua xem thử.

“Đúng thật là Huyết Diễm Cốt rồi!”

Lâm Nhất nhìn với vẻ thắc mắc, sợi gân máu đó chẳng qua chỉ to bằng ngón tay út, cực kỳ mềm, sao lại gọi là Huyết Diễm Cốt?

“Xem ra tiểu đệ không biết giá trị của Huyết Diễm Cốt này rồi. Sợi gân máu trên lưng của Huyết Diễm Xà chính là xương mềm của nó, cực kỳ quý hiếm. Ta thật sự không biết sao tiểu đệ có thể làm được, rất nhiều cao thủ võ đạo tầng chín đều không làm được!”

Đồng Hổ nhìn Lâm Nhất với ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Khó lắm sao?”

“Chuyện đó là đương nhiên! Mặc dù cảnh giới của con Huyết Diễm Xà này không cao nhưng muốn lấy được Huyết Diệm Cốt của nó thì phải đánh chết nó ngay khi tấn công nó, chậm một giây thì Huyết Diệm Cốt sẽ biến thành ngọn lửa, thiêu sạch mọi thứ. Chuyện này rất khó làm, mười lần chưa chắc thành công được một lần”.

Lâm Nhất bỗng nhớ lại, nguyên liệu yêu thú mà hai cao thủ của nhà họ Vân đó thu thập không có Huyết Diễm Cốt.

“Huyết Diễm Cốt này là nguyên liệu chính để tạo ra huyền khí Huyết Diễm Giáp. Vậy thì hai tháng sau sẽ có một cuộc bán đấu giá quy mô lớn trong thành Bạch Thủy rồi. Tiểu đệ, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi gửi đi đấu giá, đến lúc đó, ta chỉ nhận một phần tiền xem như phí môi giới thôi, thế nào hả?”

Vẻ mặt Đồng Hổ đã trở nên khá nặng nề, cho thấy giá trị của Huyết Diễm Cốt đó không hề nhỏ.

Huyền khí!

Không ngờ Huyết Diễm Cốt lại là nguyên liệu chính để luyện ra Huyết Diễm Giáp, chuyện này khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ, không thể lường được.

Đồng Hổ thấy Lâm Nhất im lặng không nói gì thì nhỏ tiếng nói: “Tiểu đệ, mặc dù ta không biết sao ngươi có thể làm được nhưng đột nhiên lấy ra mười sợi Huyết Diễm Cốt… Khó tránh khiến người ta chú ý!”

Đối phương nói chuyện đầy ẩn ý, ám chỉ rằng với thực lực của Lâm Nhất, nếu cầm số Huyết Diễm Cốt đó đi đấu giá thì sẽ gặp rắc rối.

Lâm Nhất hiểu ra, hắn có thể gi3t chết Huyết Diễm Xà chỉ trong tích tắc có thể là nhờ Táng Hoa Kiếm.

“Nhưng sao ta có thể tin tưởng ông chủ Đồng được?”

Đồng Hổ bất lực mỉm cười và nói: “Ta cũng không thể hứa hẹn với ngươi quá nhiều, chắc ngươi cũng khó có thể tin tưởng lời của dân làm ăn. Nhưng bây giờ ngươi chỉ có thể tin tưởng ta thôi, ta cảm thấy ngươi có thể gi3t chết được Cuồng Diệm thì chắc ngươi cũng có gan tin tưởng ta”.

Lâm Nhất suy nghĩ một lúc, đối phương thật sự nói không sai.

Chẳng qua là một vụ cá cược thôi, cược thắng rồi thì sẽ là may mắn lớn.

“Được, ta tin ông. Ta để năm phần Huyết Diễm Cốt lại cho ông, hai tháng sau ta sẽ giao cho ông số Huyết Diễm Cốt còn lại”.

Mặc dù đã đồng ý với đối phương nhưng Lâm Nhất vẫn chừa đường lui cho mình.

“Được!”

Đồng Hổ sảng khoái nói: “Những nguyên liệu khác cộng thêm Liệt Sơn Đao Pháp, ta tính cho tròn số luôn nhé, tổng cộng hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm!”

“Được!”

Lâm Nhất hài lòng rời khỏi Vạn Bảo Các với đôi chút mong đợi. Ông chủ đích thân tiễn hắn ra cửa.

Lâm Nhất đi chưa được bao xa thì đột nhiên phát hiện mọi người đều hăm hở chạy về cùng một hướng.

Hắn thắc mắc, kéo một người lại và hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã như thế?”

“Muốn chết à?”

Người bị kéo lại nổi giận, nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy quần áo trên người Lâm Nhất là của phái Thanh Vân thì hiền hòa lại hơn nhiều rồi nói với vẻ thắc mắc: “Thiếu tông chủ của các ngươi và đệ nhất phái Tử Viêm hẹn nhau đấu võ ở thành đông, ngươi không biết sao?”